Lý do mà cậu ấy được trao cho năng lực của Lời hứa và bị đặt ở vị trí bạn cùng lớp với Hoàng tử, tất cả điều này đều được làm sáng tỏ.
'Ông ta muốn mình và Hoàng tử trở nên thân thiết, vậy đó chính là những yếu tố chính dẫn tới sự phát triển này?'
Biểu cảm của Kleio tối sầm lại. Nhưng Arthur vẫn tiếp tục nói một cách thận trọng.
"Tôi cũng không nghĩ rằng cậu sẽ trở thành một pháp sư cấp 8."
"Đó là một đánh giá đúng đắn đấy."
"Không, không phải vậy, Kleio. Hãy lắng nghe toàn bộ lời của tôi đã. Tôi đã nhìn thấy cậu sử dụng ma thuật vào đầu kỳ nghỉ hè này, tổng cộng 6 lần."
'Tên khốn này nhìn thấy ở đâu vậy?'
Mặt Kleio trở nên nóng ran khi nhớ lại câu thần chú ngớ ngẩn cậu ấy liên tục hô lớn khi ở trong nhà kho. Thật xấu hổ. Nhưng sự xấu hổ đó không phải là vấn đề duy nhất.
"Có rất nhiều cựu quân nhân nghỉ hưu sống gần căn cứ quân sự của Tử tước Kision. Tôi đã đi hỏi những người từng tham gia cuộc chiến tranh cách đây hàng chục năm trước. Họ nói rằng ngay cả Zebedee vĩ đại cũng không thể sử dụng một ma thuật năm hoặc sáu lần liên tiếp."
"Chà, có lẽ đã thời gian đã trôi qua khá lâu nên ký ức của mọi người có phần sai sót, hoặc có lẽ cậu đã nhìn nhầm vì nhà kho quá tối."
Nụ cười thường ngày đã biến mất trên khuôn mặt rạng rỡ của Arthur.
"Hãy ngừng làm lãng phí thời gian của nhau. Cậu là một pháp sư có thể vượt hơn cả cấp 8 trong tương lai. Vậy nên có khả năng Melchior sẽ thả mồi trước mặt cậu, hi vọng cậu đừng đớp chúng. Tôi phải nói điều này trước khi buổi tiệc sinh nhật diễn ra."
Kleio cảm thấy khó chịu trước biểu cảm cứng ngắt của Arthur. Trong bản thảo, người đe dọa đến Arthur luôn là nhị Hoàng tử. Mặt khác, Thái tử luôn là một người bí ẩn.
'Bên cạnh đó, Hoàng tử Melchior sẽ không bao giờ có thể trở thành vua được!'
"Mối đe dọa lớn nhất đối với cậu hiện nay không phải là Thái tử, mà là nhị Hoàng tử, không phải sao?"
"Aslan thì luôn hướng lưỡi dao về phía tôi. Nên rất dẽ dàng để biết được anh ấy đang làm gì, nhưng còn Melchior... Không ai có thể hiểu được anh ấy, và không ai biết được mong muốn thực sự của anh ấy là gì."
Kleio cau mày. Lần này Arthur đến là để cảnh báo cậu về Đại hoàng tử, một người vô cùng bí ẩn, nhưng Kleio cảm thấy sự cản thiệp này là không cần thiết.
Bất kể người khác làm hay nói gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến cậu ấy nhiều hơn chính Arthur. Đây là một thế giới hư câu, nơi mà tất cả các sự kiện lịch sử đều lấy Arthur làm trung tâm.
'Đến tận bây giờ, mức độ liên quan đến câu chuyện của mình vẫn cứ dần tăng lên vì gã này cứ liên tục làm những chuyện mờ ám sau lưng mình. Haizz...'
"Thật đáng lo ngại khi Melchior đã gửi cho cậu một lời mời. Cậu hiểu cảm giác của tôi mà, đúng không?"
"Không cần biết Thái tử đáng lo ngại đến mức nào, ngài ấy cũng không thể rắc rối bằng cậu được."
"Haha. Đã lâu rồi tôi mới nghe người khác gọi mình là một kẻ rắc rối đấy. Cái vết thành của cậu cũng nói như vậy sao?"
"Thích nghĩ sao thì tùy cậu."
Khi Arthur và Kleio đã bàn xong những vấn đề chính, Isiel là người đầu tiên đứng dậy. Bây giờ đã gần nửa đêm.
'Tham vọng của Arthur là rất lớn.'
"Đã đến lúc về rồi."
"Ừ, vậy đi."
Kleio sau khi lấy lại tỉnh táo, đứng dậy ngay sau Isiel. Mặc dù có Arthur hỗ trợ, nhưng phần lớn rượu đều là do Kleio uống hết.
Vì chúng không quá đắt nên đó không phải là vấn đề, nhưng cậu ấy vẫn hơi xấu hổ khi cả hai đang nhậu thì Isiel chỉ ngồi đó và uống nước.
Cả nhóm rời quán và đi bộ đến trạm tàu để bắt chuyến tàu cuối cùng trong ngày. Arthur dẫn đầu trong khi ngâm nga bài hát mà cậu vừa nghe trong quán rượu. Isiel ở phía sau vừa đi vừa canh chừng. Kleio, người đi bên cạnh Isiel, mở lời trước.
"Chà, tôi xin lỗi vì đến bây giờ mới chào cô, Isiel. Cảm ơn cô về lần trước. Nếu lúc đó không có cô thì bây giờ có thể tôi đã bị thương nặng."
"Tôi làm việc đó không phải là vì cậu."
Lần cuối gặp nhau trong căn tin của trường, Isiel đã dùng giọng điệu lạnh lùng để nói chuyện với cậu ấy, nhưng Kleio đã nhìn thấy sự lo lắng trong biểu cảm của cô khi giúp đỡ cậu ở chỗ cầu thang.
Tai Isiel hơi đỏ lên, có lẽ là do cô ấy đang ngượng ngùng. Kleio định cười phá lên, nhưng cậu ấy nhanh chóng ngậm chặc miệng lại vì không muốn làm cô ấy tổn thương.
'Cô ấy vẫn còn trẻ.'
"Tôi biết rồi."
Arthur quay ra sau nhìn Isiel và Kleio rồi nở nụ cười.
"Isiel đã thề sẽ bảo vệ tôi, nhưng cô ấy lại đi cứu cậu. Cậu không cảm thấy mắc nợ tôi vụ này à, Kleio?"
"Mắc nợ? Cậu dám nói thế sau khi tiêu tiền của tôi à?"
"Này, tôi có thể trả cậu gấp mười lần số đó vào sau này."
"Câu chuyện cười hài hước đấy."
"Không hề!"
Tiếng cười của Arthur vang lên khắp con hẻm tối.
Bởi vì lớn lên bên ngoài hoàng cung, nên Arthur không hề có tính cách kiêu ngạo thường thấy ở hoàng tộc. Thay vào đó, cậu ấy có tính cách hòa đồng và kiên định.
Tuy hơi bướng bỉnh, nhưng cậu ấy lại được các đồng nghiệp và cấp dưới hết sức trung thành và trân trọng cậu ấy hơn cả mạng sống của chính họ.
'Tính cách của cậu ấy không phải là vấn đề. Vấn đề chính là cậu ta là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết.'
Kleio đã bỏ cuộc. Nếu tác giả muốn, thì một ngày nào đó cậu ấy sẽ phải đứng cạnh Arthur.
'Nhưng nó không nhất thiết phải là ngày hôm nay, đúng không?'
Arthur chỉ mới 17 tuổi. Dù cho cậu ấy có tham gia vào khóa huấn luyện nghiêm ngặt của quân đội hay cống hiến hết mình cho kiếm thuật, thì cậu ấy cũng vẫn không thể gây ra sóng gió gì lớn vào lúc này.
Và trong lúc vị Hoàng tử này đang rèn luyện bản thân và củng cố sức mạnh cho riêng mình, Kleio sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ với các khoản đầu tư.
'Có gì tốt hơn tiền? Mình cũng có thể giúp đỡ Arthur bằng cách mua cho cậu ta các công cụ ma thuật. Cần gì phải lo lắng quá nhiều về tương lai.'
Kleio hướng suy nghĩ của mình về mục tiêu tương lai. Sẽ chẳng có ai lo lắng cho mạng sống của một người nào đó hơn chính bản thân họ.
Ở Lundane vào mùa hè thì đến gần 9 giờ tối mới bắt đầu chạng vạng. Dù đã gần nửa đêm nhưng mặt trời chỉ mới lặn không bao lâu và bầu trờ vẫn còn hơi nhuốm màu chàm.
Mặc dù Arthur làm cậu ấy hơi mất hứng vào phút cuối, nhưng tinh thần phấn khích sau cơn say vẫn còn vương lại.
Đó là một đêm tốt đẹp... cho đến tận khi hàng chục con dao bắn xuyên qua bóng tối hướng về phía họ.
Đó là một cuộc tập kích.
Klang - Klang -
Isiel ngay lập tức rút kiếm và ngăn chặn được cuộc tấn công.
"Arthur!"
Vị hoàng tử cũng đã rút kiếm ra. Ether bao phủ quanh thanh kiếm của họ khiến nó sáng chói như những tia chớp.
Hai tên đàn ông đã sử dụng [Tăng cường] bằng cách truyền ether vào tay và chân của chúng, lao ra từ chỗ núp và hướng thẳng về phía họ.
Klang- Klang-
Họ đã chặn được cuộc tấn công thứ hai. Khi thanh kiếm của hai người họ được rút ra, chức năng 'Thông hiểu' của Lời hứa đã được kích hoạt.
Trên đầu của Arthur và Isiel hiện lên dòng chữ [Kiếm sĩ cấp 4] màu vàng.
Kleio sau khi lấy lại được nhận thức trước cuộc tấn công bất ngờ, cũng đã mở Vòng tròn của mình ra.
"[Ngăn chặn cuộc tấn công] !"
Vì đang hoang mang nên cậu ấy chỉ nói lắp bắp được một câu thần chú tầm thường, nhưng nhờ cảm giác tuyệt vọng của cậu ấy mà ma thuật [Phòng thủ] đã được kích hoạt với sức mạnh kinh người. Một màn chắn ma thuật màu trắng xuất hiện.
Keng- Keng-
Các con dao đụng phải màn chắn và bị chệch hướng trước khi chúng có thể chạm đến Kleio.
Một ánh sáng huyền ảo xuất hiện khiến con hẻm tối được thắp sáng như ban ngày. Trong một góc tối, lộ ra thêm một tên chùm áo đen.
Arthur ngay lập tức phản công. Cậu ấy nhảy ra khỏi vòng tròn và hướng lưỡi kiếm vào cổ của kẻ thù đầu tiên.
Isiel chém vào vai của kẻ thù thứ hai, tên đang cố đánh lén Arthur. Bọn sát thủ vừa né vừa đánh trả lại Arthur và Isiel. Kỹ năng của bọn sát thủ không phải là quá xuất sắc.
Khi bị phát hiện, tên sát thủ thứ ba ngay lập tức rút ra thanh kiếm của hắn. Kleio tròn mắt ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm màu đỏ có chiều dài gấp đôi so với bao kiếm.
Thông tin từ Lời hứa đã bị bóp méo và hiện lên không rõ ràng. Nhưng việc đó không quan trọng. Mọi người có thể dễ dàng nhận ra cấp độ chỉ bằng cách nhìn vào thanh kiếm đó.
'Hắn là một tên cấp 5!'
Isiel lần nữa lùi lại vào bên trong Vòng tròn.
"Bọn chúng đều là kiếm sĩ trung cấp!"
"Bọn chúng là ai vậy?!"
Isiel và Arthur nhanh chóng phán đoán tình hình và sử dụng Vòng tròn làm chỗ dựa, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Kleio siết lấy đôi tay run rẩy của mình. Cậu ấy là một người hiện đại nên những cuộc chiến máu me như thế này là một điều gì đó xa lạ đối với cậu ấy. Dù đang sợ hãi nhưng cậu ấy không thể lùi lại.
Ma thuật [Phòng thủ] đã ngăn được các cuộc tấn công của các sát thủ bên ngoài, nhưng Kleio không thể tấn công được chúng trừ khi chúng bước vào Vòng tròn. Cậu ấy đã phải liên tục khởi động lại ma thuật [phòng thủ] ba lần liên tiếp.
Tuy nhiên, cuộc chiến càng kéo dài thì họ lại càng bất lợi. Arthur và Isiel thì ngày càng bị thương nhiều hơn, còn ether của Kleio thì đang dần cạn kiệt.
'Mình cần một công thức ma thuật nào đó. Chắc chắn phải có ma thuật nào đó hiệu quả trong tình huống này.'
Cậu ấy thậm chí còn gặp khó khăn trong việc suy nghĩ công thức ma thuật do đang sợ hãi.
Một pháp sư ở cấp độ hiện tại của cậu ấy có thể sử dụng đồng thời 3 công thức ma thuật cùng một lúc.
Kleio cố nhớ lại công thức ma thuật của [Loại trừ người niệm chú], [Loại trừ những đối tượng được chỉ định] và [Gió]. Cậu ấy đã không khởi động ma thuật phòng thủ vào lần này.
Cậu ấy cố nặn ra một câu thần chú trong tuyệt vọng. Vào thời điểm đó, cậu ấy nghĩ về những vần thơ lãng mạn trong các tác phẩm nổi tiếng mà cậu ấy từng đọc qua.
Dù câu thần chú nghe không khớp với hoàn cảnh nhưng cậu ấy không có thời gian để suy nghĩ thêm.
Ba sát thủ không để lỡ một nhịp lao về phía Kleio bên trong vòng tròn vì tưởng rằng ether của cậu ấy đã cạn kiệt.
"[Như một cơn gió nhẹ nhàng di chuyển giữa đêm giông bão!]"
Thân thể của những tên xác thủ bị gió thổi bay đi, vũ khí của chúng hòa vào trong cơn lốc.
Một cơn bão màu vàng kim sáng chói hiện lên từ mặt đất, thắp sáng cả con hẻm u tối.
Isiel và Arthur không bị hạn chế bởi cơn bão nhờ [Loại trừ những đối tượng chỉ định]. Hai người họ nhanh chóng tấn công vào hai tên sát thủ đang bị gió cuốn đi.
Chỉ còn lại một tên cuối cùng, có lẽ đó là tên giỏi nhất vì hắn vẫn có thể giữ được thăng bằng và sử dụng vũ khí ngay trong cơn bão.
"Con chuột nhắt khốn khiếp--"
Dưới lớp mũ trùm kín đầu của tên sát thủ hiện lên một cặp mắt đỏ khát máu. Hắn ta bỏ qua cả Arthur và Isiel, hướng thẳng về phía Kleio với thanh kiếm đã được biến dài ra thêm vài lần.
Vì Kleio vẫn đang bận thi triển ma thuật, nên cậu ấy hoàn toàn không có khả năng phản khán.
Arthur vội vàng quay đầu lại và hét lớn.
"Không!"
Trước khi lưỡi kiếm đỏ chạm đến Kleio, một nguồn năng lượng màu đen bùng nổ từ Vết thánh trên mu bàn tay của Arthur. Dòng chữ màu vàng quen thuộc của Lời hứa hiện lên trước mặt cậu ấy.
[- Arthur Riognan đã sử dụng kỹ năng 'Kết giới']
[-Thời gian còn lại/ Thời gian giới hạn: 00:00:39/00:00:40]
Ngọn gió ma thuật đã dần biến mất. Kleio ngã khụy xuống do đã sử dụng quá nhiều ether. Con hẻm lần nữa trở nên yên ắng.
Chỉ còn lại Isiel và Kleio ở trong con hẻm. Arthur và ba tên sát thủ đã biến mất vào không gian con. Rõ ràng đây chính là chủ ý của Arthur.
"Làm sao mà cậu ấy có thể tự mình đối phó với toàn bộ bọn chúng."
Vẻ lo lắng hiện trên mặt Isiel. Dù hai trong số đó đã bị thương nặng, nhưng bọn chúng có tới ba tên. Và Arthur cũng đang trong tình trạng có các vết thương khắp người.
"Không có cách nào sao?!"
Kleio bối rối hỏi lại.
"Kỹ năng tạo ra không gian con của cậu ấy không thể bị xâm phạm bởi bất cứ ma thuật nào bên ngoài..."
Đã bao nhiêu giây trôi qua?
Isiel tính nói gì đó, nhưng cô ấy dừng lại với đôi môi đang mở. Mái tóc cô ấy liên tục đung đưa khi cô ấy hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên, 'Lời hứa' vụt lên một lời cảnh báo nguy hiểm.
[ - Arthur Riognan là một tồn tại liên quan đến cấu tạo của thế giới.
- Sự tồn tại của nhân vật chính ......‸※‽‼⁐ bị đe dọa .... 1▲럲섇⁕† gây thiệt hại tới □□□□ của Palimpsest. ]
Thế giới đang được thiết lập vững chãi cho đến tận bây giờ đang bị sụp đổ. Chỉ có con hẻm mà Kleio và Isiel đang đứng như một hòn đảo nổi, những phần khác của thế giới đang dần tan rã và chìm vào một mảng đen tối.
Việc này y hệt với những gì xảy ra tại hành lang trước văn phòng hiệu trưởng hôm đó.
Thế giới này đang sụp đổ.
'Tại sao cơ chứ? Mình thậm chí còn không sử dụng Thẩm quyền của biên tập viên?"
Cơn nứt nhanh chóng chạm đến dưới chân của Isiel. Hình bóng của cô ấy dần hòa vào với mảng đen tối kia rồi biến mất hoàn toàn.
Ngực Kleio thắt lại khi cậu ấy chứng kiến toàn bộ sự việc.
(Trans: Ngồi cả buổi mới nghĩ được cái câu này. Mấy câu thơ văn nổi tiếng mà lỡ tui có dịch sai thì bỏ qua giùm nha :))))