Sau khi tới thế giới này, Kleio đã phải chịu đựng rất nhiều việc khó khăn như thức cả đêm để ghi nhớ những cuốn Bách khoa ma thuật và sử dụng ma thuật tới khi kiệt sức.
Kleio đã sống sót qua khoảng thời gian đó chỉ để chờ đợi khoảng khắc lấy được 800.000 dinar vào chiều nay.
'Giờ mình chỉ cần phải chịu đựng thêm nửa ngày nữa. Người kiên trì là người chiến thắng.'
Lúc người thợ may đo đạc thì vẫn ổn, cậu chỉ cảm thấy hơi xấu hổ một tý. Nhưng sau đó là hàng loạt các kiểm tra khác nhau ập đến.
Kleio nghĩ rằng cậu chỉ cần thử một hoặc hai bộ quần áo khác nhau. Nhưng suy nghĩ của Dione hoàn toàn khác hẳn với cậu. Một chiếc áo khoác để đi chơi vào ban ngày kết hợp với quần tây và áo vest. Một bộ áo đuôi tôm trang trọng để mặc vào buổi tối, thêm một bộ đồ mặc để cho các cuộc gặp mặt, một bộ đồ vải và sáu cái áo sơ mi.
Cô ấy liên tục hỏi về chất liệu và màu sắc của từng bộ quần áo, cũng như hình dáng tay áo và có bao nhiêu túi, đòi hỏi sửa chửa những chỗ không phù hợp...
'Mình thật sự cảm thấy muốn phát điên.'
Sau đó, Dione đi chọn cà vạt và khăn tay cho cậu. Kleio đã vô cùng kiệt sức, cậu cảm giác như muốn tan chảy trên chiếc ghế sofa. Khi được hỏi về màu sắc và kiểu dáng nào đẹp hơn trong khi những thứ đó đều trông tương tự nhau, cậu ấy cứ trả lời đại mà không thèm suy nghĩ.
"Sẽ tốn rất nhiều tiền để đặt quần áo ở một nơi như thế này. Đây cũng là ý muốn của cha tôi?"
'Mình nhớ rằng lần trước đã được nghe nói rằng bộ đồng phục học sinh của mình có giá 2 nghìn dinar.'
Dione đã vừa chốt đơn hàng cuối cùng cho người thợ may sau 3 tiếng 40 phút lựa chọn. Sau đó, cô ấy quay sang và trả lời mỉa mai.
"Đúng vậy. Ông ấy nói rằng cậu không hề đặt chân ra ngoài từ trước khi đến trường, vậy nên cậu không có một bộ đồ đàng hoàng để đi ra ngoài."
"Không, một người con trai thì mặc sao cũng được. Tại sao cô lại cần phải lựa chọn nhiều loại quần áo như vậy?"
"Thiếu gia à, cậu nghiêm túc đấy hả?"
Nụ cười lịch sự của cô ấy thay bằng biểu cảm lạnh lùng ngay khi cô ấy bắt đầu giảng giải cho cậu.
"Này, thiếu gia. Nam tước Asel không phải lúc nào cũng đúng, nhưng trong trường hợp này thì ông ấy cực kỳ chính xác. Khi mọi người gặp ai đó, thứ đầu tiên họ nhìn chính là quần áo, trang sức và thái độ của người mặc những thứ đó."
"Tôi không có bất kỳ cuộc gặp mặt kinh doanh nào cả, vậy nên tôi tự hỏi tôi có cần những bộ quần áo như vậy không."
"Không, thiếu gia lại nói những điều ngu ngốc."
'Ugh.'
Cậu ấy đã hiểu một phần trong tính cách của Dione, nhưng những lời phát biểu đột ngột như vừa rồi chắc chắn sẽ khiến cậu sốc.
"Nói điều này có hơi vô ích. Dù sao, Thiếu gia vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cậu cứ giả vờ như một người lớn khiến tôi quên mất điều này."
'Cái gì? Một người phụ nữ trẻ hơn mình 10 tuổi đang nói những điều này. Thật sao?'
Jeongjin cố chịu đựng việc này vì từ '800.000 dinar' đang nhảy nhót trong đầu.
"Hãy bắt đầu với một câu hỏi đơn giản. Cậu nghĩ tại sao Nam tước Asel quyết định đưa cậu vào học tại Trường Đại học quốc phòng thủ đô bằng bất cứ giá nào?"
"Đó không phải là do ý muốn của người mẹ quá cố của tôi sao?"
"Cậu thật sự nghĩ rằng cha của cậu là người tình cảm như vậy sao... Cậu thật sự nghĩ ông ấy sẽ đổ hàng triệu dinar vào đứa con trai thứ hai chỉ vì lý do đó sao?"
"...Tôi không nghĩ vậy."
Cổ của cậu nổi da gà khi nghĩ kỹ hơn về câu hỏi. 'Vì cái chết của người vợ quá cố' là một lý do tuyệt vời có thể sử dụng được, nhưng sau khi đã gặp ông ấy một lần, cậu biết rằng Gideon Asel không phải là một người lãng mạng như vậy.
Không chỉ trường học, chuẩn bị cả biệt thự và gia sư riêng... Tất cả điều này chỉ dẫn đến một kết luận. Ông ấy đang cố đưa con trai của mình tham gia vào chính trị.
'Vì dù sao mình cũng rời đi nên mình chưa từng nghĩ quá sâu về vấn đề này. Điều này là thật sao? Ông già đó có hiểu con trai của mình không vậy? Ông ta cố đẩy một đứa trẻ hướng nội và nhút nhát vào mớ hỗn độn đó!'
"Bây giờ cậu có vẻ đã hiểu ra rồi. Không như anh cả của cậu, cha của cậu không dạy cậu bất cứ thứ gì liên quan đến kinh doanh. Thay vào đó, ông ấy đăng ký cho cậu đến ngôi trường nơi sinh ra thế hệ nội các và lãnh đạo quân sự tiếp theo."
'Đúng là như thế.'
Khuôn mặt mệt mỏi của Kleio căng cứng lại. Cậu ấy chưa từng mong muốn được sống trong một gia đình giàu có. Nếu bạn có tiền, thì bạn cũng cần có quyền lực.
"Vậy tại sao ông ấy không tự làm việc đó mà phải đặt kỳ vọng vào một đứa trẻ như tôi?"
"Nếu cậu cứ tiếp tục nói những thứ ngu ngốc như vậy, tôi sẽ đánh cậu đấy. Nghĩ đi, cha của cậu được sinh ra với thân phận là thường dân và đạt được danh hiệu Nam tước nhờ vào chiến dịch kinh doanh của ông ấy tại thời điểm đó. Ông ấy không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào và tự làm việc theo cách riêng. Liệu các quý tộc cấp cao sẽ để cho một người như ông ấy trở thành chủ chốt của hội đồng thương mại không? Vậy nên ông ấy chỉ có thể để nó lại cho các đứa con trai của mình."
Những lời đó khiến cậu nhận ra rằng đây là một thế giới khác.
"Làm thế nào để tổ chức một bữa tiệc gặp mặt mà không có được dinh được thừa kế và một hầm rượu? Những người có thứ hạng cao sẽ không bao giờ coi một người mới nổi là đồng nghiệp. Vì vậy, chuẩn bị cho đứa con trai để trở thành một nhà lãnh đạo của thế hệ tiếp theo là cách làm nhanh và đảm bảo hơn."
Đây hoàn toàn là một việc nhảm nhí. Nhưng đó chính là vấn đề của xã hội giai cấp bấy giờ. Không quan trọng bạn hiện có bao nhiêu tiền, mà là bạn được thừa hưởng những thứ gì từ tổ tiên.
'Là do hoàn cảnh xung quanh đã khiến Gideon trở thành con người như hiện tại. Nhưng mình có thể làm được gì cơ chứ?'
Đó là một cuộc đấu tranh để giành được chỗ đứng trong xã hội. Nhưng đối với Kleio, cậu cảm thấy như đó là công việc của người khác.
'Ông ta có hai đứa con trai, vậy nên đi mà kêu đứa giỏi hơn làm việc đó. Tại sao mình cần phải tham gia vào cái đống hỗn độn đó vì tham vọng của ông ta chứ?!'
"Bầu không khí hiện tại có phải hơi nặng nề không? Hãy uống một ít trà để thư giãn. Bây giờ chúng ta sẽ trở về, tôi muốn đi chào hỏi thợ may chính trước khi đi.
Dù không có ý định quay trở lại, nhưng bây giờ cậu ấy chỉ có thể nhảy theo nhiệp điệu của Dione. Cậu ấy quyết định là sẽ bỏ trốn vào đêm nay sau khi tấm séc đã được chuyển thành tiền mặt. Kleio bước ra khỏi cửa hàng với cả tinh thần và thể chất đều mệt mỏi, nhưng cậu ấy bổng dừng lại ở lối vào.
"Làm ơn hãy lấy thêm cái ruy băng này."
"Cậu không hề có hứng thú với trang phục, vậy sao lại mua thứ này? Trông nó quá trẻ con để cậu có thể mặc nó đó, Thiếu gia."
Dione nhanh chóng lên tiếng chê trách, Kleio chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thứ này không phải cho tôi, mà là cho con mèo."
"!!!"
Vẻ mặt của Dione ngay lập tức sáng bừng lên.
"À! Tôi chưa hề nghĩ về việc này. Chú mèo sẽ đáng yêu đến mức nào nếu nó đeo thứ này lên?"
Dione để mọi thứ sang một bên và mua thêm vài chiếc cà vạt.
"Hãy gói ba chiếc chiếc nơ chấm bi đó, và cùng với những chiếc kẻ sọc ở kia nữa."
Dione đã lấy lại biểu cảm duyên dáng thường thấy của cô ấy, lần nữa dẫn đầu chuyến đi, và cô ấy nói rằng họ sẽ đến một hiệu sách.
"Cuốn sách được xuất bản mới nhất ở Kolpos. Tôi tò mò muốn biết về phần tiếp theo của <Cuộc phiêu lưu của Novantes> và! Chao ôi!"
Trong khi Dione đang lựa mua một đống tiểu thuyết, Kleio lẻn ra ngoài bằng cửa sau và ghé vào trụ sở ngân hàng Planta gần đó. Như vậy, Dione đang mỉm cười hạnh phúc khi xem những cuốn tiểu thuyết mới trong khi Kleio đang vật lộn tìm kiếm 800.000 dinar của cậu ấy.
Sau khi trở về biệt thự, họ cùng nhau ăn một bữa đơn giản. Con mèo lừa đảo rất vâng lời các cô gái, kiêu hãnh nâng cằm lên để Dione đeo chiếc nơ đỏ vào cổ.
"Dễ thương quá ~"
Dione ôm lấy con mèo to bằng một nửa cô ấy và dụi mặt vào nó. Behemoth với chiếc nơ đó trông không dễ thương cho lắm, Kleio không hiểu được phản ứng của Dione mà chỉ chán nản ngáp dài.
"Meow~ (Cứ tiếp tục khen ta đi.)"
'Nếu Dione có thể hiểu lời của con mèo, chắc chắn cô ấy sẽ không còn nghĩ nó dễ thương nữa.'
~~~
Phòng của Kleio là căn phòng nằm ở cuối tầng hai. Đó là căn phòng ít gây chú ý nhất. Behemoth sau khi uống cả hai chai Bishop hiện đã say khước và đang nằm phè phởn trên sàn với vẻ mặt hạnh phúc.
Thấy cảnh tượng này, Kleio nhẹ nhàng vuốt ve Behemoth và chỉnh lại cái nơ đã bị lún sâu vào lớp lông trên cổ của nó.
"Cảm ơn vì tất cả, anh bạn."
Trước khi đến phòng khách, cậu ấy cho gọi cô hầu gái trẻ nhất mà cậu tin rằng mình có thể dễ dàng lừa gạt. Cậu ấy nói rằng con mèo này rất thích uống rượu nên hãy phục vụ nó bất cứ thứ gì nó thích nếu nó muốn nếu nó đi cào cửa tầng hầm. Rồi cậu đưa cho cô ấy 1.000 dinar để lo việc này.
Dù không cần ánh đèn, cậu ấy vẫn dễ dàng tìm thấy 1.2 triệu dinar trong túi áo khoác được đặt trong một túi chiếc túi không gian mà ngân hàng cung cấp cho cậu. Cậu ấy hơi lo lắng vì cậu ấy từng sinh ra trong một gia đình nghèo và đây là lần đầu cậu ấy được cầm một lượng lớn tiền mặt như thế này. Tuy nhiên, cậu ấy chỉ có thể làm vậy vì nếu cậu ấy chạy trốn cùng tấm séc, cậu ấy có thể dễ dàng bị tìm thấy lúc đổi tiền.
'Mình thật vui vì ngân hàng đã tặng mình thêm chiếc túi không gian này.'
Đó là một công cụ ma thuật có thể nhét vừa khít trong túi áo ngay cả khi nó chứa 1 tỷ tiền giấy bên trong. Đó là một món quà để cậu có thể sử dụng cho cả những lần sau.
'Cám ơn rất nhiều, nhưng tiếc là từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ sử dụng ngân hàng Planta thêm lần nào nữa. Mình có nên kiếm một ngân hàng mà Gideon không hề có liên hệ không?'
Cậu ấy thay một bộ đồ khiêm tốn và mang đôi giày cũ nhất. Sau đó, cậu ấy nắm lấy những chỗ nhô ra trên tường và trèo xuống từ sân thượng. Có vẻ không ai để ý đến hành động của cậu, nên Kleio đã thoát khỏi dinh thự một cách an toàn.
'Con người sẽ làm bất cứ thứ gì để có thể sống sót. Vậy nên mình sẽ không bao giờ trở lại nơi này một lần nào nữa.'
~~~
Giống như những bộ phim về điệp viên, cậu ấy bắt chuyến tàu rời đi sớm nhất, sau đó đổi sang một con tàu khác ở phía bên kia nhà ga. Toa hạng hai của chuyến tàu đêm cực kỳ lộn xộn. Khói thuốc lá lơ lửng cùng mùi rượu thoang thoảng và tiếng ngáy của những kẻ say xỉn.
Cậu ấy thật sự cảm thấy mình đã đến được thế giới mới. Trong một cảm giác xen lẫn giữa nhẹ nhõm và trống rỗng, Kleio chìm vào giấc ngủ khi nhìn ánh đèn của thành phố đang xa dần.