Đồ ăn của căn tin trường chắc chắn vẫn ngon như mọi khi. Tuy nhiên, nơi này là nguồn gốc của rất nhiều sự kiện xảy ra trong tương lai. Và, thường thì Kleio thưởng thức nó bằng cả trái tim. Tuy nhiên, là một người sống nội tâm, bữa ăn sẽ ngon hơn nếu không có ai ở xung quanh. Nhưng với Cel đang ngồi đối diện và cặp song sinh, Lippi và Leticia, ngồi hai bên, khiến cậu khó có thể thưởng thức bữa ăn của mình.
"Hãy có một bữa ăn cùng nhau và cùng nói chuyện."
"Ăn."
"Ăn thật nhiều."
"Vậy thì hãy cho tôi chút không gian đi."
"Vậy thì cậu hãy trả lời tôi trước."
"Không quan trọng cô hỏi bao nhiêu lần, tôi chỉ có duy nhất một câu trả lời. Tôi chỉ may mắn học thuộc lòng đúng những câu hỏi trong đề kiểm tra."
"Đó là những công thức ma thuật được ghi lại ở gần cuối cuốn Bách khoa 1. Làm sao mà cậu có thể nhớ toàn bộ chúng? Nói cách khác, cậu là thiên tài hả, Kleio?"
Cặp song sinh ngồi hai bên nói lớn đến mức họ không thể ăn được. Có vẻ học thuyết của cặp song sinh Angellium đã được công nhận sớm hơn. Nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy ngoại hình của họ có đôi nét trẻ con. Vì là những đứa trẻ, họ không hề ngại ngùng hỏi thẳng Kleio về ma thuật của cậu.
Họ là những cô gái thông minh quá mức, nên họ đối xử với bạn bè của họ có phần hơi trẻ con. Vì từng phải trải qua khóa huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt khi còn nhỏ. Họ chỉ có thể cảm nhận được sự tự do và tình bạn lần đầu tiên sau khi nhập học tại ngôi trường này. Đó là những gì cậu đọc được từ tiểu thuyết.
"Cel, cô ngăn họ lại được không?"
"Tại sao? Họ dễ thương vậy cơ mà. Bên cạnh đó, tôi cũng tò mò về bí mật phép thuật của cậu. Kích thước của Vòng tròn chỉ là cấp 2, nhưng sức mạnh của nó lại là cấp 4."
"Woah, tại sao các người lại hứng thú với phép thuật dù không muốn trở thành pháp sư?"
"Việc tìm hiểu sự khác nhau giữa chúng ta lúc nào cũng thú vị cả. Chúng ta đều là những người sử dụng ether, chỉ khác là chúng tôi tổng hợp chúng lại trong cơ thể, và pháp sư thì giải phóng chúng ra ngoài."
"Này, đừng nói những thứ vô nghĩa như vậy ..."
Cel, người đang cầm ly rượu trắng đung đưa trước mặt bằng một tay trong khi chống cằm bằng tay còn lại, vẫn thể hiện ra nét đẹp duyên dáng của cô dù cho tư thế hiện tại có phần hơi uể oải. Tên đầy đủ của cô là Celeste Tanpet de Neju. Cô ấy có đôi đồng tử màu ánh bạc và mái tóc xanh đen dài hơi gợn sóng nhẹ. Không hề có áo khoác hay cà vạt, chỉ có chiếc áo sơ mi không cài cúc, cổ tay áo được xắn lên, đôi chân dài thon gọn dưới chiếc quần của đồng phục trường. Cô ấy mang một vẻ đẹp trung tính và thanh lịch.
'Mình nghĩ cô ấy cao hơn mình...'
Vào lúc đó, lúc cậu tính bỏ bữa ăn vì sự phiền nhiễu của cặp song sinh, một bàn tay mảnh mai ấn lên vai của cậu. Cậu đã đoán ra được đó là ai mà không cần phải quay đầu lại nhìn.
"...Isiel."
Ngay khi nhận thấy sự xuất hiện của một người mới, cặp song sinh ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi hiện tại và chạy về phía Cel đang ngồi đối diện. Nhấp một ngụm rượu, Cel có vẻ không có ý định can thiệp dựa vào đôi mắt của cô ấy sáng lên khi thấy cảnh này.
"Cậu đã nói dối tôi."
"Nói dối gì?"
"Cậu đã khẳng định chắc chắn rằng cậu không biết cách sử dụng ma thuật."
"Tôi chỉ bảo là mình không biết. Tôi chưa từng nói là mình không thể."
Sai ở quá khứ nhưng đúng ở hiện tại, đó là một chiến thuật đơn giản mà cậu vừa sử dụng.
"Được rồi. Cậu... Kể từ bây giờ, tôi tin rằng cậu không thuộc về bất cứ tổ chức nào. Arthur cũng nói như thế."
Dù cho các học sinh đang ở căn tin có đang lắng nghe cuộc nói chuyện của họ hay không, thì họ cũng không thể hiểu được ý nghĩa những lời của Isiel. Để dễ hiểu thì, ý của cô ấy là 'Cậu không phải là gián điệp của các hoàng tử khác, và Arthur cũng đã chứng minh việc đó. Nhưng thật lòng, thật khó để tin rằng cậu không có ý định tìm ẩn nào'. Kleio muốn biến mất khỏi tầm mắt của bốn cô gái đang nhìn cậu tò mò này.
"Vậy, động cơ của cậu là gì khi giấu đi sức mạnh của mình?"
'Tại sao cô lại nghĩ toàn bộ mọi người đều sống có mục đính và nghĩa vụ cao cả như cô? Có lẽ cô ấy vẫn còn trẻ...'
"Không gì cả."
"Hả?"
"Mục đích của tôi là tránh việc tham gia quân sự bằng việc bị đuổi học."
Khuôn mặt vô cảm của Isiel nhanh chóng chyển sang lúng túng, rồi lại lần nữa trở lại khuôn mặt ban đầu.
"...Vậy cậu muốn làm gì khi tránh được việc tham gia quân sự?"
Vào thời điểm này, tim của Kleio như muốn ngừng đập vì những lời ấy ngụ ý rằng cậu không phải một nhà hoạt động vì hòa bình hay một người đào tẩu.
"Tôi muốn được ăn chơi ở một khu nghĩ dưỡng xa hoa, uống champagne vào mỗi sáng, whiskey vào mỗi chiều, và ngủ 12 tiếng mỗi ngày."
"Cái quái gì thế, đấy không phải là một câu trả lời nghiêm túc! Tại sao cậu lại nhập học vào ngôi trường này?"
Câu trả lời của cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc, nhưng vì nghĩ rằng cậu đang đùa giỡn, Isiel lần nữa nổi giận. Tất nhiên, đây là câu trả lời chân thành và 100% không hề đùa giỡn của Kleio.
"Cô nghĩ tôi đến đây vì tôi muốn sao?"
Cô ấy rất muốn đánh Kleio, nhưng nắm tay của Isiel run rẩy vì cô ấy không thể đấm cậu bé yếu đuối trước mặt mình được. Cố kiềm chế lại cơn giận của mình, Isiel thở sâu trước khi tiếp tục.
"Mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy thật vô nghĩa. Tôi rất ấn tượng với tài năng của cậu, nhưng tôi cảm thấy tiếc vì cậu là người có được nó. Tôi không hiểu tại sao Arthur lại cực kỳ hứng thú với cậu."
Sau khi nói toàn bộ những gì có thể, Isiel nhanh chóng rời khỏi căn tin. Cel, người nãy giờ vẫn ngồi xem cuộc trò chuyện, bắt đầu bật cười.
"Ôi trời, Isiel của chúng ta luôn nghiêm túc với mọi thứ."
"Bởi vì đó là Isiel."
"Cậu đang giấu điều gì vậy?"
"Tôi đã nói toàn bộ những gì mình muốn."
"Ahaha. Một cô gái xinh xắn như vậy đang bị ám ảnh về cậu... Dù sao thì, tôi cũng đã nghe được nguyện vọng của cậu. Bản thân tôi cũng thích các khu nghĩ dưỡng. Tôi muốn trả lại niềm vui mà tôi vừa được nhận từ cậu. Mẹ tôi có một khách sạn ở bãi biển Novantes."
"Tôi không biết đó là đâu."
"Không phải cậu sống gần đó sao? Cậu không biết bãi biển tuyệt nhất ở Albion sao? Hãy tới đó vào kỳ nghĩ; khách sạn đó có danh tiếng khá tốt. Đó là một khách sạn màu trắng được xây trên vách đá."
Một phần của câu chuyện xuất hiện trong đầu của cậu. Mẹ của Cel, Catarina Tanpet de Neju, là người quản lý khách sạn hàng đầu của đất nước. Sau đó, khi chiến tranh bùng nổ, Catarina dùng danh nghĩa của bản thân để biến các khách sạn của bà thành các bệnh viện tình nguyện.
'Lúc ấy, họ nổi tiếng vì những việc giúp đỡ và trang thiết bị tân tiếng... Khách sạn De Neju.'
Nhận thấy Kleio có hứng thú với lời đề nghị của mình, Celeste tiếp tục dùng nó làm động lực để tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Ban đầu, đó là dinh thự của bà tôi, nhưng nó đã được đổi lại thành một khách sạn kể từ khi tôi được sinh ra. Hầm của bà tôi đầy những loại rượu trái cây lên men tuyệt vời. Nếu cậu chịu tới, tôi sẽ phục vụ cậu bằng rượu vang mỗi ngày."
"Cel, tôi cũng muốn đi."
"Tôi cũng muốn! Nhưng tôi thích kem hơn là rượu vang."
"Hai quý cô nhà Angellium luôn được hoan nghênh. Tôi sẽ sớm gửi thư mời tới chỗ cậu; hẹn gặp lại tại Novantes!"
Cel biến mất cùng với cặp song sinh. Cảm nhận được tàn tích cơn bão vừa lướt qua, Kleio quyết định một việc.
'Khi mình trốn khỏi cha mình, Novantes là một nơi mình nên tránh khỏi.'
~~~
Học kỳ đầu tiên đã kết thúc, và kết quả của bài kiểm tra cuối kỳ đã được công bố. Kleio đã vượt qua bài kiểm tra cơ bản của lớp Kiếm thuật cơ bản, chạy 1000 mét bằng tất cả những gì cậu có trong suốt bài kiểm tra, và cuối cùng đã hoàn thành nó đúng 4 phút 59 giây, đạt được số điểm mong muốn. Do đó, cậu đã đạt được tổng cộng 50 điểm từ môn học này. Nhờ có sự giúp đỡ của Behemoth trong việc ghi nhớ toàn bộ sách giáo khoa phụ trợ về lịch sử của vương quốc, cậu đã đạt được tổng cộng 92 điểm. Cậu không thể nhớ được tên của cựu vương, vậy nên điểm số của cậu đã giảm xuống. Con mèo đã dè biểu vì sau đó cậu vẫn không rút ra được kinh nghiệm.
Về lớp nghệ thuật, cậu ấy đạt 85 điểm và phải đối mặt với một cú đấm mèo thẳng mặt; cuối cùng, lớp Ma thuật cơ bản , được trọn 100 điểm. Hên là điểm chuyên cần không được tính vào tổng số điểm cuối cùng. Điểm tổng thể của cậu là 327 điểm, và giúp cậu đạt được thứ hạng đáng bất ngờ, hạng 9. Dù Rosa đã có chút hào phóng, nhưng Kleio thật sự đã học hành chăm chỉ. Nhìn sơ qua bảng thông báo trên đường đi, có vẻ Isiel Kision lại đứng đầu, với tổng là 397 điểm.
'Hàng ngày, cô ấy chỉ học tập và luyện tập với thanh kiếm. Bọn nhóc nên biết cách để nghĩ ngơi thư giản và hưởng thụ niềm vui của cuộc sống.'
Cùng lúc đó, cậu ấy cũng cảm thấy có lỗi với bản thân; cậu đã tự đặt nhiệm vụ cho cuộc đời mình, và chạy theo chúng để khiến cậu cảm thấy thỏa mãn.
'Yeah, có lẽ Isiel đúng, nhưng việc đó chỉ khiến mình đem lòng trung thành của mình dâng lên cho Arthur, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này. Mình không thể làm vậy. Cậu ấy là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết, vì vậy cậu ấy nên hoàn thành sứ mệnh của bản thân trong khi mình hưởng thụ cuộc sống yên bình của mình.'
Cậu hơi lo lắng về việc rời đi đột ngột, cắt đứt mối quan hệ với toàn bộ những người mà cậu đã từng gặp, nhưng cậu có thể làm được gì? Nếu cậu ấy rời trường, cậu có thể sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Trong khi cậu đang băn khoăn về việc này, cậu đã gửi một tin nhắn từ hòm thư của trường tới văn phòng Asel ở Kolpos. Cậu đã ngâm nga vui vẻ khi làm việc này.
[Hạng 9. Yêu cầu hủy việc đóng băng tài khoản như lời hứa của chúng ta.]
'Cha có thấy không? Bây giờ thì trả tiền lại cho con.'
Khi cậu ấy lọt vào được 10 hạng đầu, việc nhập ngũ của cậu chắc chắn được rút lại. Bây giờ, cậu ấy chỉ cần đợi ngân hàng giải băng, sau đó cậu sẽ rút toàn bộ số tiền và bỏ trốn. Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi khi cậu đang suy nghĩ về kế hoạch.
~~~
Phản ứng của cha cậu rất nhanh. Vào buổi chiều ngày bắt đầu kỳ nghỉ, có một người tới thăm Kleio.