Editor: chap ra chậm ko phải do t lười đâu, thề
***
Một vài ngày nữa trôi qua.
Ban đầu, Kalfa thận trọng không để cho Lucella rời tổ, nó phát ra những tiếng gầm gừ mỗi khi cô có vẻ có ý định ra ngoài rồi đẩy cô vào trong, nhưng sau khi thấy rằng cô không rời tổ dù chỉ nửa bước mỗi lần mình đi săn, con rồng dần dà cũng cho phép cô đi ra ngoài khi nó ở gần.
Bỗng một hôm, Kalfa gọi Lucella ra khỏi tổ.
Lucella tò mò, đi theo con rồng, còn Kalfa dẫm lên những bụi rậm và cây dưới chân để mở đường cho cô.
Không lâu sau, bộ đôi rồng và con người đã đến bên bờ của một con sông xinh đẹp.
Kuguse là một ngọn núi có rất nhiều suối.
Trận mưa lớn nọ chỉ là một trường hợp rất hiếm, do ở đây mưa khá thường xuyên nên lượng nước cũng dồi dào.
Những dòng suối trên núi chảy đến con sông chính là nguồn sống của những con người dưới hạ lưu.
Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xuống làm mặt sông sáng lấp lánh.
Một cơn gió trong lành vụt qua làm mái tóc của Lucella bay phấp phới.
Kalfa thò đầu xuống sông rồi bắt đầu uống nước và thi thoảng lại có vài con cá đáng thương bị cuốn vào đó.
Nó uống nhiều nước đến nỗi mà ta có thể nghĩ rằng chẳng mấy chốc mà mực nước sông sẽ sụt giảm.
Nước sông được cho là có hại cho cơ thể nếu chưa được đun sôi.
Có thể với những con rồng đây là chuyện bình thường nhưng Lucella là một con người. Cô chần chừ khi định uống nhưng mà nhận ra mình đang ở trên núi nên cũng chẳng đòi hỏi được gì nhiều.
Nghĩ rằng mình rồi cũng sẽ quen với chuyện này thôi, Lucella bước đến chỗ con rồng rồi dùng tay múc nước để uống.
Nhưng ngay sau đó, cô thấy một hình bóng của một cô gái xinh đẹp với mái tóc xõa ra phản chiếu trên mặt sông và đang nhìn chằm chằm vào mình.
“...Ai đây?!”
Người con gái đó nói với một nụ cười gượng.
Cô đã hoàn toàn trở thành một con người khác.
Dù cô cũng không nhớ rõ mình hồi trước trông ra sao nhưng chắc chắn mình không như thế này.
Trông cô có vẻ tầm độ 10 tuổi. Mái tóc tuyệt đẹp màu đỏ sẫm, trùng màu với bộ vảy của Kalfa, dài đến eo khiến từ xa nhìn trông cô như là một con cừu đang gặm cỏ.
Các đường nét trên mặt, ngoại hình đều rất đáng yêu và hồn nhiên.
Đôi mắt nâu trong veo giống như Kalfa, không giống như của con người đôi đồng tử cô thẳng đứng như của loài mèo khi dưới ánh mặt trời vậy.
Làn da cô thì trắng tinh như cặp sừng của con rồng vậy.
Cơ thể dù mảnh mai nhưng vẫn săn chắc và linh hoạt, tạo cảm giác hoang dã.
Nhân tiện, thứ mà cô đang mặc là một bộ lông của một con quái vật giống sói đã bị xé làm hai. Một nửa che phần trên được quấn bằng chiếc thắt lưng từ bộ quần áo cũ, một nửa còn lại thì được quấn quanh eo của cô.
Hiện tại, ít nhất cô ấy nghĩ rằng sẽ không cần đến đồ lót khi mình đang là một bé gái, hơn nữa cô cũng không có đủ dụng cụ cần thiết để có thể tạo ra một thứ như vậy.
Còn về bộ da con quái vật gấu mà Kalfa tặng cô
thì nó quá lớn nên cô dùng nó để giữ ấm và làm túi ngủ.
“Groar…”
“Hử, sao thế?”
Trong khi nhìn chăm chăm vào cô gái với vẻ mặt đang sốc ở trên mặt nước, Kalfa dùng ngón tay chọc chọc vào lưng Lucella.
Rồi trong bàn tay to lớn có thể nghiền nát đá tảng của con rồng xuất hiện một ngọn lửa, dần dà, nó thu lại rồi biến thành một hoả cầu.
“Grahh!”
“Oái!”
Kalfa gầm lên, quả cầu lửa bay trên mặt con sông rồi gây ra một vụ nổ lớn.
Nó thậm chí còn chưa chạm vào bề mặt con sông nhưng quả cầu đã khiến dòng sông tách ra, tạo thành những con sóng lớn.
Tai của Lucella ù đi. Rất nhiều cá nổi lên, phơi bụng trên mặt nước rồi bị dòng nước cuốn trôi.
“Đó… không phải là hơi thở. Là phép thuật sao?”
Nó rất mạnh và có phạm vi ảnh hưởng lớn, và Lucella cũng biết một thần chú tương tự.
Nó là một phép tạo ra một ngọn lửa phát nổ về phía kẻ địch mang tên “Hỏa cầu”.
“...Grrrr…”
Kalfa gầm gừ trong cổ họng rồi một công thức khổng lồ, hoặc thứ gì đó trông như một cái bản thiết kế hiện lên trong đầu của Lucella.
Lượng thông tin khiến não cô như muốn nổ tung. Nhưng cái giọng nói của con rồng nó không như thường ngày, có vẻ nó muốn truyền đạt lại cái gì đó.
Kalfa một lần nữa tạo ngọn lửa trong lòng bàn tay rồi ném nó đi, tạo ra một vụ nổ khác làm rung chuyển cả ngọn núi. Dòng sông bị nhiệt lượng làm cho sôi lên rồi sủi bọt trông như nó đang khóc thét vậy.
“...Grrr…”
“Có phải… ngươi đang cố dạy ta không?”
Rồi một thông tin y hệt cái trước hiện lên trong đầu cô, Lucella mặc dù không hiểu nó là gì nhưng cũng đoán ra được phần nào.
Kalfa đang cố gắng dạy cho Lucella thứ đó.
“...Grrrr…”
“Không thể nào. Mình cảm giác mình đã được bảo rằng là không hề có chút thiên phú để sử dụng phép thuật…”
Ma pháp, ít nhất là đối với con người, không phải là một thứ tiện dụng mà bất cứ ai cũng có thể dùng.
Trước hết, cứ mười người thì mới có một người có khả năng sử dụng phép thuật.
Hầu hết đều có thể sử dụng một hai phép cơ bản nếu luyện tập. Và phải luyện tập rất nhiều thì mới có thể nâng cao pháp lực.
Chỉ có một số người đã thành công trong cuộc sống nhờ phép thuật của họ. Nhưng kể cả thế thì giữa họ vẫn có một khoảng cách rất lớn về tài năng… như phép thuật của Kalfa đây còn vượt xa được những pháp sư giỏi nhất mà loài người có thể đạt được.
-Sau tất cả, loài rồng có thể sử dụng các phép thuật rất mạnh mẽ. Và có lẽ con rồng cũng không biết rằng không phải ai cũng có thể sử dụng thứ sức mạnh đó…..
Thấy tự nhiên Lucella trở nên ủ rũ, Kalfa lắc đầu không ngừng rồi rên rỉ.
“Được, được rồi mà, tôi sẽ thử một lần xem sao.”
Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của con rồng, Lucella tuyệt vọng quay mặt về hướng dòng sông, đưa tay ra rồi vào thế đứng chuẩn bị sử dụng phép thuật.
Nhưng Lucella thậm chí còn không biết làm sử dụng phép thuật.
Và phần quan trọng nhất chính là phải hình dung chính xác đến từng li những gì sẽ xảy ra trong đầu.
Vậy có nghĩa là cô phải hình dung ra được chi tiết vụ nổ vừa rồi?
Cô bắt đầu nhẩm lại cái công thức trong đầu mà Kalfa đã dạy dù chả hiểu nó có nghĩa là gì.
Sau đó, một luồng nóng bắt đầu chạy dọc theo cơ thể cô.
“Hỏa cầu.”
Lucella hét lên.
Một ngọn lửa chói lòa bay ra từ bàn tay cô rồi nổ tung.
“Ể?”
Lucella đứng há hốc mồm kinh ngạc, cơn gió tạo ra từ vụ nổ tí hất ngã cô.
-Chẳng phải “Hỏa cầu” là một phép thuật khá khó làm sao…. Một mạo hiểm giả kinh nghiệm cũng phải nhọc lắm mới có thể sử dụng được nó đó? Làm thế nào mình có thể dùng nó vậy? Chả lẽ do con hỏa long đã trực tiếp dạy mình?
Hỏa long, có thể nhận biết bằng việc nhìn qua màu của bộ vảy, là một con quái vật hệ lửa. Nếu một con hỏa long nó đích thân dạy cho những điều căn bản, thì ngay cả một người bất tài cũng có thể sử dụng nó… chắc thế.
“...Grrrr…rowl…”
“Oái!”
Con rồng nhanh chóng đến gần Lucella rồi liếm cô bằng chiếc lưỡi to tướng của mình.
Chiếc lưỡi khổng lồ mềm mại âm ấm quét qua cơ thể cô, như thể đùa giỡn với Lucella.
“Eo, mình ướt sũng rồi.”
Lucella bị liếm khắp người sũng nước.
Việc này đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Có vẻ nó vừa là một cách để con rồng mẹ tắm rửa cho đứa con non mới nở của mình và cũng vừa là một cách để thể hiện tình cảm của mình.
Và trong trường hợp này, có lẽ con rồng đang cố khen ngợi cô ấy, và có phần hơi quá nhiệt tình.
Nó cũng không có mùi và bẩn như của con người mà lại có một mùi hương bí ẩn khó mà giải thích được. Nhắc mới nhớ, nước bọt của rồng cũng có chứa ma lực nên cũng là thành phần cho một số loại thuốc.
"...Mình nghĩ mình sẽ đi tắm một phát.”
Nghĩ rằng dù sao quanh đây cũng chẳng có một ai nhìn trộm, Lucella cởi bỏ bộ da quái vật rồi khỏa thân nhảy xuống con sông.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage