Trans: nhờ chap trước chắc đủ rồi nên đổi xưng hô với mẹ rồng luôn nhá cứ ghi như con vật cũng thấy khó chịu lắm.
Edit: sr vì lên chap hơi chậm trễ, do chap này cx khá ngắn nên có thể tối nay sẽ có luôn 14 (nếu thằng này chăm)
--------------------------
“Tôi sẽ không rời ngọn núi luôn đâu… Tôi chỉ muốn đến thành phố một lúc thôi… Liệu cô ấy có hiểu không…”
Lucella vẽ một vài bức hình trên mặt đất giờ đây đã hơi nhão ra sau cơn mưa.
Một con người đi xuống ngọn núi.
Một con người đi vào thành phố.
Một con người quay trở lại ngọn núi.
Lucella muốn đến nơi ở của con người. Cô ấy muốn nhặt nhạnh lại những mảnh ký ức rời rạc của mình để tìm ra mình thật sự là ai. Cô ấy muốn xóa đi cái cảm giác rằng mình đã bỏ quên việc mà cô cần làm.
Lý do mà cô ấy vẽ ra phần mình sẽ quay trở lại là do việc Kafal sợ hãi việc Lucella sẽ rời đi mà không quay trở lại. Bởi bất cứ khi nào cô ấy rời khỏi tổ quá xa, Kafal sẽ ngay lập tức bay đến rồi cố gắng mang cô quay trở lại.
Một phần cũng là do những mối nguy hại có thể xuất hiện ở bên ngoài tổ nhưng cô nghĩ chắc chắn còn có thứ gì đó còn hơn thế nữa.
Kafal nhìn chằm chằm vào những bức tranh Lucella vẽ. Rồi cô dùng những cái móng vuốt một cách điêu luyện, vẽ ra trên mặt đất một bức tranh trông thực hơn rất nhiều so với của Lucella.
Nó là hình dáng của một người nhỏ bé… Lucella, bị một con ma thú dạng gấu tấn công.
Chuyện đó là bất khả thi, cô ấy có vẻ muốn nói vậy.
“Ưưư, tôi hiểu rồi…”
Cô đã được chiến với mấy cái tài liệu học tập mà Kafal mang đến rất nhiều lần nên ít nhất, cô có thể tự tin với việc chạy trốn khỏi chúng. Tuy nhiên có vẻ với Kafal thì nhiêu đó thôi là vẫn là chưa đủ.
“V-Vậy thì thế này thì sao?”
Lucella xóa đống hình cũ đi rồi thay vào đó vẽ hình ảnh một con người nhỏ bé ngồi trên lưng một con rồng. Mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều nếu có thể mượn sức mạnh của Kafal cho chuyến đi.
Và đó là chuyện cô ấy nghĩ đến.
Tuy nhiên, Kafal nhanh chóng xóa đi nửa sau của bức vẽ rồi thay vào đó là một con rồng bị vây quanh bởi những con người với giáp trụ đầy đủ.
“...Tôi hiểu rồi.”
Rồng là những tồn tại rất mạnh mẽ. Kafal cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, chúng cũng không bất tử hay vô địch. Thực tế cũng có một số câu chuyện về những anh hùng của con người đi chinh phạt những con rồng ác độc.
Việc một người có thể giết một con rồng thật sự rất hiếm, nhưng nó cũng không tác động gì đến thế giới cho cam.
Nghĩ về điều đó, Kafal dù là rồng nhưng lại không sống cùng với đồng loại. Nghe nói trên thế giới này, có một thành luỹ rồng, nơi mà hàng tá rồng sinh sống tại đó, gần như chắc chắn là kể cả anh hùng cũng không có cửa bước chân đến đó đâu.
Nhưng với một Kafal đang sống một mình thì sao?
Nếu, chỉ nếu thôi, cô ấy bị coi như là một mối đe dọa bởi việc tiếp cận nơi sống của con người, có thể những kẻ săn rồng sẽ được triệu tập từ khắp nơi trên thế giới rồi để rồi cuối cùng, tạo thành một cuộc thảo phạt rồng.
“Tôi hiểu rồi…”
“...Groowl…”
Kafal đáp lại với một tiếng kêu nghe rất buồn. Sau đó cô ấy đưa mũi lạ gần rồi dụi nó vào người Lucella. Có vẻ cô ấy đang muốn xin lỗi vì không thể giúp Lucella.
“Mình biết rồi! Vậy thì chỉ cần như thế này là được đúng không?”
Lucella vẽ ra một bức tranh khác. Đó là một bức tranh mà Lucella có thể tự mình hạ được con quái vật.
“Gruhhh…”
“Oái!”
Kafal gầm lên sung sướng rồi lại liếm khắp người Lucella. Có vẻ cô ấy đang rất vui bởi Lucella đã nghĩ cho cảm xúc của mình.
“Ahaha… Nhưng thật sự thì bởi tôi là một con người nên tôi không thể biết được mình có thể tiến xa đến đâu. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Những đợt huấn luyện mà Kafal giao cho vẫn rất nguy hiểm những may mắn thay, nó cũng cực kỳ hiệu quả. Lucella nghĩ rằng cố gắng hơn nữa cũng không mất gì nếu đó là điều cần thiết để cô có thể đến nơi sinh sống của con người.
Cho đến khi thời khắc đó tới, Lucella nghĩ mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi, ít nhất mình có thể tận hưởng thêm cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này thêm một chút nữa.
“Ruh.”
“Hử?”
Với một tiếng kêu ngắn, Kafal bỗng dưng bay lên.
Sau khi bay một vòng quanh ngọn núi, cô bất ngờ lao xuống rồi tiếp đất với một lực làm rung chuyển cả ngọn núi.
Rồi cô ấy lại bay lên nhưng ở dưới chân lại đang chộp lấy một thứ gì đó.
“Kyaaaaa”
“Shhhhhhhhhh!”
“Meeeeh!”
Nhìn con cừu với bốn con rắn trên đầu đang nhả chất độc từ phía mồm nó, Lucella lại tiếp tục khóc thét rồi quay lưng, cố gắng chạy nhanh nhất có thể.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage