The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi sẽ không đưa con trai mình cho một con đàn bà ngoại tình như cô đâu

(Đang ra)

Tôi sẽ không đưa con trai mình cho một con đàn bà ngoại tình như cô đâu

無尾猫

TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ĐỨA CON GÁI ĐÃ PHẢN BỘI CON TÔI

3 15

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

445 19223

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

121 1989

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

(Đang ra)

A Family of Yandere Witches Living in Modern Day Won't Let Me Go

みょん|Myon

Cô trông giống hệt những cô gái trong giấc mơ của anh ấy... và Touya dần quan tầm và để ý đến cô.Đó cũng là cách mà mọi thứ bắt đầu, thời điểm mà vần mệnh của cậu bắt đầu chuyển đổi

15 127

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

30 496

Vol 2 - Chương 25: Cung điện hỗn loạn

Cung điện hoàng gia có một đại sảnh rất lớn, có thể chứa đến hàng trăm người, là nơi tổ chức các buổi tiệc long trọng. Tuy nhiên nếu dùng nơi ấy để tổ chức một sự kiện nhỏ thì sẽ tạo ra một cảm giác trống trải đến khó chịu, bầu không khí đầy u ám.

Vì thế nên bữa tiệc tối sẽ được tổ chức ở trong một phòng ăn, nơi có một chiếc bàn dài đủ để cho mọi người có thể thoải mái dùng bữa với nhau. Do chuyến thăm của Julian rất bất ngờ và mọi người ai cũng nghĩ rằng đây không phải là lúc thích hợp để công khai chuyện này ra nên số lượng người tham gia bữa tiệc tương đối ít.

Khoác trên mình những bộ trang phục sang trọng và xa hoa, các quan chức và quý tộc cấp cao cung điện hoàng gia lần lượt xuất hiện.

Và ngồi ở phía cuối bàn là hai mạo hiểm giả đã được mời đến.

Các vị khách bắt đầu trò chuyện giao lưu với nhau, những câu chuyện cười có, những hoạt động liên quan đến chính trị cũng có, họ vừa nói vừa thưởng thức rượu khai vị.

Tuy nhiên, khi Julian, vị khách danh dự của bữa tiệc tối này, bước vào thì bầu không khí bỗng yên ắng lại.

“Kyaaaaa!”

“Tất cả lên đi!”

Vô số các con golem lấp đầy cả căn phòng chật chội. Chúng là những bộ xương mặc trên mình bộ giáp kim loại, cánh tay thì được hợp nhất lại với lưỡi kiếm. Với chiều cao trung bình của một người đàn ông trưởng thành, chúng rất nhỏ gọn để có thể dễ dàng cất vào ma thuật lưu trữ trong khi vẫn giữ được sự linh hoạt và sức mạnh tương đương với những nhà thám hiểm dày dạn kinh nghiệm.

Những hiệp sĩ bảo vệ chả khác nào những bình phong trang trí, đã mất cảnh giác và chả thể làm được gì trước cuộc tấn công bất ngờ.

Có một nữ quý tộc đã không kịp chạy cơ thể đã bị chém làm đôi một cách tàn nhẫn rồi nằm bất động chìm trong vũng máu.

Cả những quý tộc nam được mời đến, cũng là những hiệp sĩ dù không còn phục vụ tại ngũ nữa nhưng vẫn có khả năng chiến đấu, giờ đây cũng chả thể làm gì để tự vệ. Đối mặt với sự tàn nhẫn của lũ golem, họ chỉ biết phấn tán ra rồi tuyệt vọng tìm cách chạy trốn.

Và trong lúc hỗn loạn đó…..

Cái bàn dài thì bị một sức mạnh khủng khiếp lật lên đánh bay lũ golem.

Dù trong tình huống nào đi chăng nữa thì khi bị tấn công, hãy thích nghi và đáp trả lại.

Khả năng phán đoán và ứng biến nhanh chóng là những thứ mạo hiểm giả đặc biệt giỏi.

“Chết tiệt, giờ thì tôi muốn mặc giáp rồi đấy.”

Tim cởi bỏ cái áo choàng lễ nghi, xé áo sơ mi bên trong để lộ phần cơ bắp săn chắc của mình ra.

Anh chộp lấy một thanh kiếm mà một cận vệ hoàng gia đã bị đánh bại (dù nó đã đánh đổi cả sự sắc bén và độ bền của nó cho vẻ bề ngoài) rồi chém vào con golem đã né được cú lật bàn.

Con golem di chuyển nhanh nhẹn đến không ngờ, khéo léo đỡ lấy đường kiếm của Tim. Rõ ràng đây là một golem cấp cao biết sử dụng kiếm thuật.

Nhưng cùng lúc đó một chiếc nĩa bay đến xuyên qua con mắt thủy tinh đơn sắc của con golem!

“Đây, không phải là chuyên môn của tôi!”

Wein ném những chiếc nĩa đi.

Dù đồ ăn chưa được đem ra nhưng những bộ đồ dùng bữa đã được bày sẵn ra và giờ chúng đang nằm rải rác trên sàn.

Wein khéo léo tung hứng năm con dao rồi dễ dàng bắt chúng giữa không trung.

Những con dao đều là vật dụng để phát hiện chất độc được làm bằng mithril, một loại vật liệu nổi tiếng nhờ tính chất nhẹ và độ bền vượt trội, khiến nó cũng rất được ưa chuộng trong việc chế tạo vũ khí.

Với tốc độ nhanh như chớp, Wein leo lên con golem rồi đâm những con dao vào khớp nối và khe hở trên bộ giáp của nó.

Con golem co giật, bị choáng trong giây lát, không bỏ lỡ cơ hội, Wein đá một phát mạnh vào sau gáy rồi lộn một vòng trong không trung. Sau đó anh chuyển sự chú ý của mình sang một cái đèn lồng ma thuật gắn ở trên tường.

Có những sợi dây dài từ phái bên ngoài kéo vào phía bên trong, chúng được cuộn lại rồi để vào một góc, chúng đóng vai trò dẫn ma lực lấy được từ lòng đất cho những thiết bị chiếu sáng trong phòng.

Với một cú kéo mạnh, Wein làm đứt phần dây nối với cái đèn chiếu sáng.

Rồi anh né đòn tấn công đang lao tới của con golem, nhanh chóng di chuyển sau lưng nó rồi luồn sợi dây qua các khớp nối, siết chặt trói con golem lại.

Để có thể vô hiệu hóa hẳn con golem, Wein còn khéo léo nhét cái đầu dây bị đứt vào một khe hở trên áo giáp của nó.

Trong một khoảnh khắc, một tia sáng màu xanh nhạt lóe lên và con golem co giật một hồi rồi gục xuống giống như một con rối bị mất dây không thể di chuyển nữa vậy.

“Hóa ra là vậy, dùng dây dẫn ma lực à….”

“Làm động cơ của chúng quá tải. May mà phương pháp này vẫn có thể dùng được.”

Những con golem khác bị cái bàn đập trúng cũng đã từ từ đứng dậy từ đống đổ nát rồi bắt đầu bao vây Tim và Wein một cách cẩn trọng hơn.

Có vẻ như vì thấy số lượng đồng minh giảm nên chúng đã coi những mạo hiểm giả là những mối đe dọa lớn.

Những quý tộc thì không thể chạy trốn bị dồn vào một góc tường, được hai mạo hiểm giả trước mặt đứng đằng trước bảo vệ.

Wein cũng đá một cái kiếm từ một cận vệ gần đó lên, cầm lấy nó rồi vào tư thế phòng thủ. Nhưng sẽ rất khó để cho cậu có thể đấu trực diện với một con golem có thể đánh ngang cơ với TIm với một vũ khí mà anh hiếm khi dùng đến.

Đây là trung tâm của cung điện hoàng gia. Chỉ cần câu một chút thời gian, các hiệp sĩ ưu tú và cận vệ hoàng gia sẽ đến và họ sẽ có thể đánh bại mười con golem này. Tuy nhiên cái “một chút thời gian” đó lúc này là một thứ quá là khó khăn.

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân nghe rất nặng nề vang đến, một người nào đó đang đi tới đây.

“XIn lỗi tôi đến muộn…! Đội trưởng! Wein-san! Hai người ổn không?!”

“Viola? Việc cô đến đây liệu có ổn không thế?”

“Đây có phải lúc để nói đến chuyện đó không?!”

Viola khoác trên mình một chiếc váy dạ hội khiến ta liên tưởng tới một đóa hồng xanh đang nở rộ với bờ vai để lộ ra. Cô khéo léo vén váy lên chạy nhanh vào phòng với đôi giày cao gót của mình.

Dù ăn mặc đẹp như vậy nhưng chiếc kính dày cộm trên đầu thì lại hoàn toàn chả ăn nhập gì cả.

Cầm cây đũa phép trong tay, Viola nhanh chóng bắt đầu niệm chú.

“Một ải lộ nằm giữa bầu trời xanh thẳm// Ta, người bước đi trên đó, xin dâng hiến sự mộ đạo của mình// Hỡi lưới trời thưa nhưng khó thoát/ Hãy thét lên lời than vãn/Dù có cố gắng tới đâu, cái tên của ta sẽ mãi mãi không phai nhoà//….!”

Những con golem theo bản năng phản ứng lại, bắt đầu di chuyển để gián đoạn câu thần chú lại.

Tuy nhiên Tim và Wein đã quá quen thuộc với những tình huống như này nên đã ngay lập tức hành động. Họ đã tính toán xong thời gian còn lại để câu thần chú có thể hoàn thiện. Tất cả những gì họ cần là vài giây ngắn ngủi.

Họ bắt đầu những màn đấu kiếm nhanh như chớp, tung ra những cú đá để tạo khoảng cách, thậm chí còn ném thanh kiếm trên tay đi để có thể có một khoảng nghỉ ngơi.

Rồi họ cùng một lúc dạt sang hai bên, tạo khoảng trống cho đường ngắm của Viola.

“Hãy trỗi dậy đi, vô diện vương!... Lôi đình vạn quân (Shattering Light)!”

Cây đũa phép của Viola tỏa sáng rực rỡ, mọi thứ xung quanh đều chỉ còn hai màu trắng đen.

Một tiếng sấm rền vang dội lên khắp không gian, cửa kính trong căn phòng vỡ tan, một làn gió đêm ấm áp tràn vào.

Tia sét khổng lồ lao lên phía trước đánh thẳng vào những con golem đang tiếp cận. Những con khác bên cạnh dù không trúng đòn trực diện nhưng cũng bị điện đốt cháy hoặc phá hỏng những cơ chế hoạt động bên trong, thổi bay đi như những hạt bụi.

Dù vậy , vẫn còn một con golem đang cố gắng đứng dậy nhưng đã bị Tim nhanh chóng giẫm lên, chộp lấy thanh kiếm mà anh đã ném đi trước đó rồi kết liễu nó bằng một đòn đâm vào phía sau cổ. 

Cơ thể nó giật lên một phát rồi cũng ngừng chuyển động.

“Được rồi, cùng gắng gượng cho đến khi các vệ binh hoàng gia đến nào!”

“Ừ!”

“Được!”

Những con golem khác còn sống sót sau đòn tấn công dù bốc khói đen nhưng cũng bắt đầu đứng dậy lại như những con thây ma vậy.

---------------------------

Cùng lúc đó.

“Tiếng gì vậy? Có chuyện gì à?”

Monica đang ở trong một căn phòng nhỏ cách không xa nơi vụ tấn công diễn ra. Nó là một phòng ăn nhỏ, có thể nói đó là một bản sao thu nhỏ của căn phòng tiệc kia.

Monica đang một mình chờ trong căn phòng này, trên người là một chiếc váy màu xanh đậm với bầu không khí tang thương.

Tòa nhà bỗng rung chuyển và một trong những chiếc đĩa treo trên tường đã rơi xuống vỡ tan.

Cô thậm chí còn nghe thấy tiếng la hét đến từ đâu đó, thú mà gần như không thể nào xuất hiện ở một nơi như lâu đài hoàng gia.

“Ngươi là ai?! Nơi này…. gaaaaaah!”

“Hử?!”

Gần đó, một tiếng hét vang lên, kèm theo đó là tiếng một thứ gì đó nặng nề rơi xuống sàn.

Có lẽ đó là lính gác hoặc lính đi tuần nhưng chắc hẳn đó phải là một cận vệ hoàng gia được trang bị đầy đủ.

Và một ai đó mở cánh cửa ra rồi xông vào phòng.

Đứng ở đó là một thanh niên với vẻ ngoài khá mạnh mẽ ngoài hai mươi tuổi.

Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng với rất nhiều nút trang trí, trên cổ thì là một chiếc khăn quàng cổ trông chả khác gì một chiếc áo choàng. Bên cạnh thì là một hình nhân tự động, tay của nó thì được hợp nhất với lưỡi kiếm, và nhuốm đầy máu tươi.

“Ôi trời, rất vui vì được gặp cô. Ta tên là Julian Angus, Hầu tước đến từ Đế quốc Maltgratz. Nối ta không nhầm thì cô là Monica-sama phải không?”

Julian cúi chào Monica, người thậm chí giờ còn không dám thở, với cái vẻ lịch sự và đạo đức giả tạo.

Monica chỉ biết là hắn ta được mời đến dự bữa tiệc tối nay và cô cũng không biết gì hơn.

Tại sao hắn ta lại biết Monica đang ở trong căn phòng này?

Tại sao hắn lại đến đây gặp cô?

Tại sao hắn lại mang theo một con golem có thể chiến đấu như vậy?

Và tiếng hét vừa nãy là sao?

“Xin hãy đi theo ta. Đừng chống cự không thì ta sẽ phải làm đau cô đấy.”

“.... Đừng có tới đây.”

Monica từ chối hắn ta rồi lùi ra đằng sau, Julian ngay lập tức bỏ cái vẻ mặt lịch sự hời hợt của mình.

“Hư thật đó. Đúng như mong đợi từ đứa con gái của một con ‘điếm’. Golem.”

“Á….”

Theo lệnh Julian, con golem lao tới tóm lấy Monica một cách tàn nhẫn với hai cánh tay thấm đẫm máu của nó.

Với chuyển động khéo léo đến mức một người nghiệp dư nhìn vào cũng phải thán phục, con golem đè cô gái xuống đất.

“Gah, khụ!”

Monica bắt đầu ho dữ dội trong khi còn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Cơ thể bị ghim chặt xuống đất, cô thậm chí còn không thể nhúc nhích. Julian nhìn xuống cô với đôi mắt lạnh lùng trịch thượng.

“Ừm. Thế này trông hợp với đứa con gái của một con chó cái hơn đấy.”

Trên tay hắn ta là một chiếc vòng cổ được làm bằng da tỏa ra ánh sáng màu đen trông rất nguy hiểm.