-Chết cha… Đáng lẽ mình phải giả vờ ngã xuống sao?
Nhìn xuống người đàn ông cao lớn vừa ngã trước mặt, Lucella vắt óc, cố gắng tìm ra cách để có thể thoát khỏi tình huống này.
Hắn ta có đánh rơi một tấm thẻ mạo hiểm giả (Cô cũng không hề biết đó không phải thẻ của hắn bởi bình thường chẳng ai lại cho người khác cầm thẻ mạo hiểm giả của mình cả), nên chắc hẳn người đàn ông này phải là một mạo hiểm giả.
Với đôi tay lực lưỡng, cứng cáp như đá tảng như nói lên rằng hắn đã phải tập luyện rất nhiều.
Một người như vậy lại chạy với một tốc độ rất nhanh, đâm sầm vào Lucella nhỏ bé nhưng cuối cùng hắn ta mới là người ngã lăn ra trong khi cô bé thì thậm chí còn không có một vết xước. Những người đi qua nếu mà trông thấy hẳn phải bối rối lắm trước cái cảnh tượng này đấy.
Nhưng thực tế thì so với những cú lao và nhảy của mấy con Biến thể trên núi thì cỡ này chẳng đáng để nói ấy.
Đương nhiên Lucella cũng biết rằng việc này hoàn toàn đi ngược với lẽ thường rồi.
Cô, bé gái trông khá “hoang dã” với một tấm da thú quấn quanh người, ít nhất thì Lucella cũng khoác một chiếc áo để giấu đi tấm da rồi đội mũ trùm đầu để che đi đôi mắt đặc biệt của cô.
Tất cả chỉ để không gây nên sự náo loạn và thu hút sự chú ý nên vụ lùm xùm này hoàn toàn không phải là thứ mà cô mong muốn.
“Ai… đây?”
“Ừ thì, cô bé là…”
“Tôi là Lucella. Tôi đang có một chút việc với ngài Tim đang đứng ở đây.”
Lucella tùy tiên đưa ra một cái cớ để rời đi.
“Vậy thì, chúng ta đi tiếp thôi nhỉ?”
“Ừ…”
Trong khi người đàn ông to lớn vẫn chết lặng thì Lucella nắm lấy tay Tim rồi kéo anh ta đi tiếp.
Một phần cô cũng mong người đàn ông kia sẽ không để tâm đến chuyện này nữa.
-Ủa..? Tự nhiên mình dạ dày đột nhiên nặng nề thế này, còn có chút cảm giác đau đớn nữa?...
Lucella không nghĩ rằng mình bị thương bởi vụ va chạm vừa nãy nhưng cô lại có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
“Grrrr…”
Kafal thì thở tùng tiếng nặng nề ở đằng sau, có vẻ không hề muốn bỏ qua cho tên đàn ông đã dám đâm vào người Lucella rồi.
“Anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau à?”
“Hắn tên là Gemel, một mạo hiểm giả khá tài năng… nhưng chỉ có thế. Công việc mạo hiểm giả dù sao cũng như là kinh doanh vậy. Bậc càng cao thì những thứ như cách ứng xử, lên kế hoạch và tính kiên nhẫn rất quan trọng và tên này thì chẳng có bất kỳ cái gì trong số đó cả.”
Tim than thở.
“Mọi thứ vẫn ổn trong một khoảng thời gian nhưng gần đây thì tôi thậm chí còn không gặp được anh ta. Nếu mà đến và hỏi xin chút trợ giúp thì ít ra tôi vẫn có thể làm được gì đó nhưng…”
“Hử…”
“Anh tốt bụng quá đấy, Đội trưởng. Tốt nhất là đừng có dính líu đến những tên cặn bã như hắn ta!”
Không giống như Tim, Wein lại tỏ ra khinh bỉ và thái độ như muốn lao vào đấm nhau luôn vậy.
Thình thịch.
Bỗng Lucella lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh hẳn lên như thể nó đã nhảy khỏi lồng ngực vậy.
-”Được rồi, tao sẽ thuê mày.”-
Một giọng nói đáng ghét bỗng vang lên trong đầu cô.
-”Vậy thì từ giờ toàn bộ mấy công việc lặt vặt đều sẽ do mày giải quyết. Giờ mày không được phép quay đầu bỏ trốn đâu.
…Gì cơ? Tiền lương á? Ha, nếu mày nghĩ thế này là quá ít thì tao cũng chả quan tâm đâu. Còn rất nhiều người ngoài kia có thể thay thế được cho một tên chạy vặt mà.”-
Người đàn ông tỏ ra trịch thượng rồi nói ra những suy nghĩ độc đoán của mình.
Đây là một ví dụ điển hình cho những tên hay tỏ ra ngoan ngoãn và nịnh bợ cấp trên trong khi áp bức, dồn ép những người bên dưới…
Và Lucella nhận ra rằng đây chính là giọng người đàn ông đã đâm vào cô.
“Từ từ, giọng nói đó… Là của người đàn ông lúc nãy…?”
Cô bỗng nhớ ra được điều gì đó nhưng mà những mảnh ký ức lại vỡ tan như bong bóng ngay khi Lucella cố gắng chạm vào nó vậy.
“OK, chúng ta đến nơi rồi đây. Đây là chi nhánh của Hội mạo hiểm giả.”
Trong khi Lucella đang tập trung nhớ lại những ký ức khi trước của mình, họ đã đến trước cửa Hội.
Chi nhánh Hội mạo hiểm giả ở Kugutfulm là một tòa nhà rất lớn -nơi đã từng là một ngôi đền- với một cái tháp chuông và một cái đồng hồ được gắn trên nó nhưng cái chuông đã bị dỡ bỏ.
Và đương nhiên, Lucella cảm thấy rằng nơi đây thực sự quen thuộc với mình.
-----------
Tiền sảnh ngôi đền đã tu sửa hiện đang được chiếu sáng bởi đủ loại màu sắc nhờ vào tấm kính màu của cái giếng trời ở phía trên.
Và trong khu sảnh đó, từ phía bên kia của quầy tiếp tân, những tiếng hét liên tục vang lên.
“Cái quái, dụng cụ đo tố chất ma thuật vừa nổ tung…!!”
“Kyaa… toàn bộ các máy dò nguyên tố nữa á…?!”
“Cả thiết bị dò hào quang của rồng nữa….!”
Khu vực văn phòng trở nên rất ồn ào khiến các mạo hiểm giả ở trong sảnh cũng bắt đầu tự hỏi chuyện gì đang diễn ra.
Trong khi đó, Tim đi đến và gọi một nhân viên tiếp tân.
“Hội hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ?”
“A, Tim-san! Tôi không chắc tại sao nhưng mà rất nhiều thiết bị của chúng tôi bỗng dưng hỏng hết sạch…”
“Oh…? Mấy chuyện như này thi thoảng vẫn hay xảy ra mà.”
Tim cười gượng trả lời cô tiếp tân rồi quay sang thì thầm vào tai Lucella.
“Này, cố gắng che giấu sức mạnh hơn nữa được không… Có vài người rất nhạy bén ở đây nên em sẽ bị phát hiện đấy.”
“Tôi sẽ cố…”
Việc cố gắng che giấu sự hiện diện của mình hoàn toàn không cần thiết trong khi luyện tập trên núi Kuguse.
Ngay từ đầu thì ngọn núi lúc nào cũng ngập tràn hào quang rồng hay nói rõ hơn là sự hiện diện của Kafal nên việc có thể cảm nhận được người khác ở xung quanh về cơ bản đã rất khó rồi.
Vì vậy Lucella có thể dễ dàng lén lút di chuyển xung quanh chỉ bằng cách xóa đi âm thanh và mùi cơ thể của mình.
Nhưng hiện tại cô không còn ở trên ngọn núi nữa nên đương nhiên phương pháp này không thể sử dụng được nữa.
“Cô tìm thấy thêm bất cứ thông tin nào về lời đồn tôi đề cập đến trước đó không?”
“Ý anh là người có thể phiên dịch ngôn ngữ loài rồng? Chúng tôi cũng đã cố gắng điều tra bằng tất cả những gì chúng tôi có.”
Một nhân viên trông có vẻ rất thân thiết với Tim nói (chắc là người phụ trách riêng của Golden Helmet?) đặt một vài tờ ghi chú được viết cẩn thận lên quầy cùng với một số tài liệu gì đó.
“Dù không có gì được ghi lại trong Hội nhưng một số mạo hiểm giả đã thu thập được thông tin và chúng tôi đã sắp xác định được nguồn gốc của cái tin đồn đó.”
“Đợi mãi. Và sau đó thế nào?”
“... Có vẻ như nó bắt đầu từ một mạo hiểm giả nói rằng người ấy biết một người có thể nói chuyện được với rồng.”
“Oh? Vậy rốt cuộc đó là ai? Ngừng vòng vo và nói thẳng luôn đi.”
Tim nở một nụ cười gượng nói với người nhân viên.
“Chúng tôi không biết…”
“Hử?”
“Hãy gọi người đó là anh ta cho tiện… Anh ta được cho là một thông dịch viên ngôn ngữ rồng và đã đăng ký làm một nhà thám hiểm trong Hội.
Tuy nhiên, năm ngoái người này đã bị quái vật tấn công trong lúc làm nhiệm vụ. Và vì một lý do khó hiểu nào đó mà tất cả mọi người đều quên mất tên của anh ta lúc đó.”
Tim và Lucella chết lặng sau khi nghe thông tin đó.
Cảm giác như đang đi lạc trong một cái mê cung vậy.
“Quên tên chỉ là một chuyện thôi nhưng đến cả những tài liệu liên quan có đề cập đến tên anh ta cũng biến mất. Nó là biến mất đấy, kể cả những thứ được giữ rất cẩn thận cũng không cánh mà bay.
… Và bởi vì toàn bộ tài liệu mà có đề cập đến tên của anh ta đều biến mất, theo đó, cả hồ sơ đăng ký cũng vậy nên chúng tôi không thể điều tra thêm gì nữa.”
Ngay cả khi sử dụng ma thuật bình thường cũng không thể làm được thứ gì như thế này.
Hơn hết, họ còn không biết lý do tại sao việc này lại xảy ra và cho rằng đây là chủ ý của ai đó nhưng mục đích của người hay tổ chức đó sau những hành động này là gì chứ?
Tình hình chỉ có thể gói gọn trong một từ “Kỳ lạ”.
“... Tuy nhiên, theo những gì chúng ta có thì có vẻ người này từng ở trong tổ đội Seventh Dice.”
“Từ từ đã… , ý cô là tổ đội của gã đó sao?”
Tim nói, vẻ mặt của anh thì trở nên nghiêm túc và giọng điệu thì gay gắt.
------------
Trans: xin lỗi vì tuần trước không chap do bận một số việc không phải do trans đang phê pha do vợ lên anime sau 5 năm chờ đợi đâu.
btw vợ tôi cute lắm (nhìn avatar là biết) (Edit: để nhắc lại, Kinrito là trans, còn tôy -Lyrith là editor)
ít nhất phải qua giữa tháng chắc tôi mới chăm lại được nhé. Động lực giúp tôi chỉ là mấy dòng comment tôi đọc lúc rảnh thôi, dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đọc bộ truyện và hy vọng tiếp tục đi theo bọn tôi nhé. Hứa không drop đâu.
Edit: thằng edit đã quay trở lại sau kì thi cuối kì r đây, về trộn vữa là vừa <(")
Kin: ủa vậy là main nhà ta lúc trước biết tiếng rồng à? Ly: đoán xem :D