Con goblin Barbarian cuối cùng gục ngã với một tiếng thét đinh tai.
“… Chúng ta thắng rồi” – Kasim thì thầm sau khi kẻ địch không còn di chuyển và cũng không còn thêm kẻ địch nào nữa.
“Ừ, chúng ta thắng rồi. Chỉ với chúng ta thôi” – Fester nói.
“Chọi lại tận bốn tên nữa chứ” – Zeno nói thêm vào.
Ba nhà thám hiểm hít vào, đầy cảm xúc. Và rồi họ hét lên.
“CHÚNGGGG TA LÀM ĐƯỢCCCC RỒIIIIII!”
“CHÚNG TA LÀM ĐƯỢC RỒIIIIII! CHÚNG TA LÀM VIỆC NÀY CHỈ VỚI MÌNH CHÚNG TA THÔIIIII!”
“Phải … Nhưng im lặng lại chút đi. Chúng ta vẫn đang ở trong dungeon đó”
“Phải ha …”
“Zeno, cậu lúc nào cũng bình tĩnh nhỉ”
“Một trinh sát mà không bình tĩnh thì làm ăn được gì chứ?”
Cả ba người lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng kiểm tra xem xác chết của bọn goblin có ma thạch hay không trước khi đi tiếp.
----------------------------------------------------------------
Sau khi trở lên mặt đất từ dưới thung lũng Garan, nhóm của Kasim nhìn vào những tấm kim loại mỏng trông như thẻ Hội trong khi mang theo ma thạch và vật liệu trở lại.
“Mấy tấm thẻ Dungeon này tiện ghê nhỉ”
Vandalieu đã kiểm tra vật phẩm ma pháp trong chi nhánh Hội mạo hiểm giả trong làng canh tác, nhập thông tin vào thẻ Hội, và tái tạo cỗ máy còn xót lại trong Hội mạo hiểm giả ở Talosheim.
Những tấm thẻ này được làm từ dạ đồng, máu của Vandalieu và máu của chủ sở hữu, có khả năng cho phép chủ sở hữu của chúng dịch chuyển tức thời trong dungeon với một vài điều kiện.
“Rõ ràng là Vandalieu đã cố gắng làm nó để chúng ta có thể dịch chuyển tức thời giữa các dungeon, nhưng thế này là quá tiện rồi”
“Thẻ bài này chỉ cho phép dịch chuyển tức thời vào các tầng mà chủ thẻ đã đến được trước đó, nhưng tớ nghĩ vậy là bình thường”
“Chẳng bình thường chút nào cả. Sử dụng thiết bị được Giả kim thuật sư hàng đầu tạo ra và cài đặt trong một vài dungeon nhất định hoặc đi qua tất cả các tầng mới là cách di chuyển bình thường cơ”
Dungeon là tổ của những con quái vật nguy hiểm, nhưng đồng thời chúng cũng là kho tài nguyên. Tuy nhiên, để sử dụng được những tài nguyên đó, hầu hết các Dungeon đều cần phải có các mạo hiểm giả gánh vác và mang ra ngoài. Trừ khi người ta có hộp vật phẩm hoặc hoặc một phiên bản kém hơn của thứ đó (dù rằng nó vẫn rất hiếm và có giá trị), một đồng đội có thể sử dụng không ma pháp hoặc bố trí của dungeon cho phép mang theo xe ngựa vào trong, không thì việc mang gì ra khỏi tổ quỷ cũng đều phải làm thủ công.
Và xét đến việc quái vật có thể tấn công trên đường đi, người ta không thể mang nhiều nhất có thể được.
Nhưng những thẻ Dungeon này lại khiến mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu một người đến được một tầng nào đó, thì vào lần tới họ sẽ có thể dịch chuyển tức thời đến đó mà không cần tốn sức để đi thêm lần nữa.
Ngoài ra, bằng cách đến cầu thang, người ta có thể trở lại mặt đất ngay lập tức. Tất nhiên là không cần tốn thời gian hay sức lực.
Tùy thuộc vào những gì cần phải làm, thậm chí có thể chỉ cần săn quái vật gần cầu thang, quay trở lại cầu thang khi thu thập đủ nguyên liệu, trở lại mặt đất, để lại các vật liệu ở đó và quay trở lại Dungeon.
“Rốt cuộc thì dungeon này cũng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Những con quái vật ở đây cứ xuất hiện vô tận, vậy nên chúng ta có thể kiếm được hàng tấn điểm kinh nghiệm”
“Phải. Nhiều nhất chúng ta chỉ có thể săn những con quái vật hạng 2 ở gần làng canh tác thôi”
Đây là lý do vì sao sự tồn tại của Dungeon rất quan trọng đối với các mạo hiểm giả nghiệp dư như nhóm của Kasim. Họ có thể gặp quái vật thường xuyên hơn trong tổ quỷ thông thường. Dungeon này là mỏ Exp miễn là họ có khả năng đánh bại quái vật.
“Nhưng dù vậy thì chúng ta vẫn sẽ gặp khó khăn khi tiếp cận tầng dưới cùng của thung lũng Garan nếu chúng chúng ta vẫn sống trong những ngôi làng canh tác” – Zeno nói.
Họ đã đánh bại một nhóm Goblin Barbarian mà không phải chịu bất kỳ thương tích nào. Mặc dù sức chiến đấu của họ thực sự đã tăng lên, nhưng lý do chính lại là vì giá trị thuộc tính của họ đã tăng lên một cách bùng nổ dưới tác dụng của kỹ năng cường hóa đồng minh của Vandalieu và thiết bị của họ cũng được cải thiện đáng kể.
Nhóm của Kasim có là bạn của Vandalieu, thì … cũng không có nghĩa là họ nhận được bất kỳ trang bị đặc biệt và mạnh mẽ nào. Vũ khí và giáp của họ bắt đầu cho thấy sự già cỗi của chúng trong trận chiến chống lại những Hiệp sĩ sói đỏ, vậy nên họ chỉ đơn giản là mượn những trang bị rẻ tiền nhất dành cho tân thủ ở Talosheim.
… Dù thế thì những trang bị tân thủ rẻ tiền này vẫn mạnh hơn nhiều so với những món hàng kém chất lượng mà họ đã trang bị trước đó.
“Quả thực là vậy” – Kasim đồng ý, nhìn vào tấm khiên Adamantite mà anh ta trang bị. “Tớ có thể đã bị thương nếu chỉ sử dụng khiên và áo giáp cũ”
Tấm khiên đó và áo giáp thì được làm bằng đồng đúc được chế tạo bằng cách đổ kim loại nóng chảy vào khuôn vượt trội hơn rất nhiều nếu xét về khả năng phòng thủ, và thậm chị chúng còn nhẹ hơn một chút.
“Phải, jii-san thực sự sẽ nổi điên lên nếu chúng ta nói với ông ấy rằng chúng ta muốn những món kim loại đúc” – Fester nói. “Ông ấy kiểu gì cũng sẽ nói 『 Ta chỉ rèn giáp thôi! 』”
Thanh kiếm của Fester là một vật phẩm khác được Datara rèn. Đó là một món hàng rẻ tiền, vậy nên nó kém sắc và kém chắc chắn hơn nhiều so với những sản phẩm mà ông ấy đã dồn công sức của mình vào.
Tuy nhiên, nếu Fester gọi nó là một món đồ “rẻ tiền” thì mấy gã trong Hội mạo hiểm giả ở Niarki sẽ không đồng ý, và cho rằng Fester là một gã giàu có.
“Ah, Tarea-san và những người khác … Họ đều là những người tốt, nhưng tôi cảm thấy mọi người có hơi khó chịu một chút” – Zeno nói.
Trang bị của anh ta rõ ràng là đều đã được nâng cấp. Anh ta đã được “hưởng sái” những món vật phẩm từ những mạo hiểm giả hạng trung để lại theo thói quen.
Talosheim bị cô lập với thế giới bên ngoài, vì vậy kinh tế và thông tin bên ngoài không có ảnh hưởng ở đây. Rời khỏi thành phố một bước thôi là đụng ngay được một con quái vật hạng 3 … loài Ferocious Raptors với răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, và cả những loài quái vật mạnh hơn cả chúng nữa. Để có thể tồn tại trong một môi trường như vậy thì cần phải có sức mạnh tối thiểu.
Do đó, ở đây không có vụ bán những món rẻ tiền thường được sử dụng trong những thành phố bình thường khác.
“Chà, mọi việc đều tốt đẹp cả”
“Phải đó”
Ba mạo hiểm giả tiến vào tàn tích của Hội mạo hiểm giả, thứ giờ đã được cải tạo hoàn toàn thành một trạm giao dịch với một bảng hiệu được treo lên.
Bên trong đó giống hệt như một Hội mạo hiểm giả thực sự.
“Mua không? Chỉ 5 Luna thôi”
“Bán mayonnaise, sốt cà chua và si-rô Ent đây”
“Xin thứ lỗi, chúng tôi đã bán hết kem rồi”
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là phần thưởng có thể được trả bằng sản phẩm thay vì tiền.
“Họ bán hết kem rồi sao?” – Kasim nói.
“Thế wasabi mayonnaise đã có chưa?” – Fester hỏi.
Cả hai người họ trông có vẻ buồn.
“Ê mấy đứa … Chúng ta đã quyết định rằng chúng ta sẽ nhận tiền mà, không phải sao?” – Zeno chọc nhẹ vào sau gáy họ.
Loại tiền được gọi là Luna đã lưu hành ở Talosheim, nhưng vẫn chưa có nhiều cửa hàng. Vậy nên nhiều người vẫn thích trao đổi hàng hóa hơn là tiền.
“Ừ, phải ha” – Fester trở nên vui tươi hơn. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ khi xếp hàng và gọi cô gái ở quầy. “Lina, bọn anh về rồi đây!”
“Chào mừng đến với quầy giao dịch” – Lina nói. “Các anh muốn được trả bằng tiền hay hiện vật?”
“Ơ, Lina, là anh đây mà” – Fester nói.
“Các anh muốn được trả bằng tiền hay hiện vật?” – Lina lặp lại.
“Ơ này, Lina?”
Nhân viên tiếp tân lại quầy, Lina, người từng là một nhân viên không thường trực ở Làng canh tác thứ bảy của chi nhánh Hội mạo hiểm giả, nở một nụ cười xã giao với người yêu cô, Fester. Nhưng nụ cười của cô dần cứng lại.
“Lina?”
“Em đang cố nói với anh là giờ em đang làm việc!” – cô ấy hét lên. “Em mừng vì anh không bị thương, em đã lo lắng cho anh, em yêu anh! Nếu anh hài lòng rồi thì nhanh giao nguyên liệu ra và chọn xem anh muốn được thanh toán bằng tiền hay là hàng ngay đi!”
“Đ-được rồi mà!” – Fester vội vàng đặt nguyên liệu lên quầy. Kasim và Zeno ra hiệu cho Lina trong khi xin lỗi đằng sau anh ta.
Nhân tiện, Fester với Lina lúc nào cũng vậy. Cô ấy luôn kiểm soát anh ta một cách chắc chắn, nhưng Fester thì hoàn toàn ổn thôi.
“Chỉ có ma thạch với những bằng chứng đã bị phá hủy sao? Ah, mấy anh đã làm việc đó sao? Các anh đã đạt được mục tiêu đánh bại được những con Goblin Barbarian chỉ với ba người” – Lina nói. “Được rồi, tổng cộng là năm trăm Luna”
“Năm trăm Luna, à …” – Fester lẩm bẩm.
“Eh, không phải là em ra giá thấp vì em giận đâu, mà … đây là giá thị trường rồi” – Lina nói.
Phần thưởng tiêu diệt và ma thạch của những con quái vật mà nhóm Kasim đã săn được có giá hơn hai nghìn Baums tại một Hội mạo hiểm giả ở lãnh địa Hartner.
Nhưng ở Talosheim thì chúng chỉ có giá năm trăm Lunas.
Điều này là do ở đây có những Titan và Ghoul chất lượng (Họ không được đăng ký tại Hội mạo hiểm giả nhưng về cơ bản thì đều giống nhau, nên thuật ngữ này đã được sử dụng) và vì tần suất gặp quái vật ở Talosheim và những Dungeon xung quanh khá cao, cộng thêm sự tồn tại của Vandalieu là lý do cho việc giá cả chênh lệch cao tới vậy.
Quái vật hạng 4 thì cứ xuất hiện nhan nhản và có tới hơn hai nghìn mạo hiểm giả săn lùng chúng theo thói quen. Do đó, việc phần thưởng khi tiêu diệt được quái vật thấp hơn so với thế giới bên ngoài là điều hiển nhiên.
Ngoài ra, toàn bộ vật phẩm ma pháp trong thành phố đều được Vandalieu cung cấp mana, do đó nhu cầu về ma thạch cũng thấp hơn so với thế giới bên ngoài.
Cho đến khi người dân của những làng canh tác đến, hầu hết công dân của Talosheim đều sở hữu khả năng chiến đấu ở cấp độ mạo hiểm giả hạng C, nhưng điều này cũng có nghĩa là ai muốn sống bằng nghề mạo hiểm giả thì cũng cần phải mạnh cỡ một mạo hiểm giả hạng C.
“Thật đúng là khắc nghiệt mà” – Kasim nói.
“Chúng ta chỉ cần chịu đựng cho đến khi chúng ta mạnh hơn thôi” – Fester nói. “Cố lên nào”
“Đúng vậy. Cấp độ của chúng ta thực sự cũng đã tăng lên rồi” – Zeno nói.
“Xin hãy ráng lên” – Lina nói. “Em chưa có ý định lập gia đình, nhưng em cũng không có ý định tự mình hỗ trợ Fester đâu”
----------------------------------------------------------------
Sau khi nhận được khoản thanh toán, nhóm của Kasim đã lên kế hoạch đi ăn cùng với Lina sau khi hết giờ làm việc và rời khỏi trụ sở giao dịch.
Họ đến một quầy xe hàng và ăn nhẹ một chút, đi đến nhà tắm để rửa sạch mồ hôi khi chiến đấu trong dungeon.
“… Cách đây ít lâu, tớ có nói việc này thật khắc nghiệt, nhưng nếu ai yêu cầu tớ rời khỏi nơi này thì tớ sẽ từ chối” – Kasim nói.
“Tớ cũng thế” – Fester đồng ý ngay.
“Tớ chắc chắn cũng sẽ từ chối” – Zeno nói.
Họ cầm trên tay món ăn nhẹ đang ăn dở mua được từ quầy thức ăn.
Kasim thì ăn hotdog, trong khi Fester và Zeno thì ăn hamburger.
Chỉ với một miếng cắn, miệng của họ đã chứa đầy nước thịt và nước sốt, họ cảm nhận được kết cấu dễ chịu của rau diếp và hành xắt nhỏ trên răng và bánh mì mềm, mịn được hấp thụ hoàn toàn, không tồn tại trong miệng quá lâu . Một khi tất cả những thứ đó bị nuốt xuống, họ sẽ muốn cắn miếng thứ hai.
Mỗi cái như vậy được bán với giá năm Luna. Và chúng không phải được một đầu bếp nổi tiếng đang điều hành một gian hàng ẩm thực nào chế biến ra cả, mà chỉ là một gian hàng bình thường thu hút các mạo hiểm giả ra vào trụ sở giao dịch, cũng như những cựu dân làng từ những làng canh tác như nhóm của Kasim.
“Tớ tự hỏi không biết mình phải trả bao nhiêu để ăn được một thứ ngon tuyệt như thế này ở thành phố Niarki nhỉ?” – Kasim nói.
“Hmm … Bánh mì kẹp thịt, rau, quả tươi và nước sốt, … khoảng mười Baumn chăng?”
“Có lần người hướng dẫn của chúng ta đã cho chúng ta ăn thịt Orc chiên rồi mà, nhớ không? Rõ ràng là nó có giá tận mười Baum lận”
“Và bánh mì này rõ ràng là mềm hơn bánh mì được bán trong thành phố nữa”
“Vậy thì chắc khoảng hai mươi Baum chăng?”
Ba người họ nhìn xuống món ăn nhẹ mà họ đang cần trên tay một lần nữa.
Hot dog, miếng thịt dài được gọi là xúc xích tạo ra thông qua một công nghệ chưa được biết đến, được kẹp trong bánh mì xốp. Bánh mì kẹp đầy nước thịt đến mức khó tưởng tượng được rằng chúng chỉ làm từ mỗi thịt, cùng với hành, rau diếp và sốt cà chua tạo nên một kết cấu đáng kinh ngạc.
Một món ăn như vậy mà chỉ có giá năm Luna. Đồng tiền thì có giá trị ngang nhau, nhưng thực phẩm mua được ở thành phố Niarki chỉ với năm Baum là –
“Umm, mấy món bánh mì kẹp với bánh mì nâu và thịt khô. Với một loại nước sốt không xác định”
“Rau khô với nước sốt đậu. Và nếu may mắn thì may ra còn có thêm vài miếng thịt trong đó”
“Một dĩa cơm trộn”
Món cuối cùng mà Zeno đề cập, cơm trộn, là thứ được làm khi chủ gian hàng xào bất cứ nguyên liệu nào anh ta mua được với giá rẻ vào ngày hôm đó với gạo miền Nam. Các thành phần có thể là thịt hoặc cá tùy ngày, vì vậy ngay cả khi mua nó từ cùng một quầy hàng, thì cũng chỉ kiểu hên xui mà thôi.
Đặc trưng của những quầy đó là số lượng và giá rẻ.
Nếu món ăn mà họ yêu cầu có bị thay đổi thì họ cũng chỉ biết cười trừ cho qua mà thôi.
“Nhân tiện, sao chúng lại được gọi là hot-dog nhỉ?”
“Liệu có phải là do chúng được làm từ thịt chó địa ngục không ta?”
“… Chó địa ngục thì làm sao mà ăn được?”
“Không phải, chắc là vì nó là cái tên được dùng ở thế giới khác thôi. Cũng giống như bánh taiyaki và bánh mì cuba vậy”
Sau cuộc trò chuyện này, cả ba đã hoàn thành bữa ăn nhẹ và đi vào nhà tắm. Nhân tiện, số lượng công dân không phải là người Titan đã tăng lên, do đó có cả nhà tắm dành cỡ người bình thường. Tuy nhiên, đôi khi có vài người Titan quyết định sử dụng nhà tắm dành cho cỡ người bình thường này để tắm nửa người.
“Bọn con đến để ngâm mình, thưa bố vợ-san” – Fester nói.
“Này nhé, tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận ai gọi tôi bằng cái tên đó đâu!” – ông bác ở cửa hàng kiêm đủ thủ và cũng là cha của Lina hét lên.
Ở Talosheim, không có giao thương với các thành phố khác cũng như tất cả công dân ở đây đều đã được cung cấp nhà để ở nên không cần nhà trọ. Vandalieu đã đề nghị cho ông ấy làm việc ở một vị trí dân sự chính thức, nhưng ông bác ấy đã từ chối cậu, nói rằng công việc chính thức không phù hợp với ông ấy, vì vậy ông ấy hiện đang làm việc trong nhà tắm này.
Có vẻ như ông ấy có ý định tiết kiệm tiền và sẽ bắt đầu kinh doanh vào thời điểm Talosheim bắt đầu giao dịch với các thành phố khác.
Ba mạo hiểm giả đã trả phí vào cửa, cởi quần áo và bước vào nhà tắm. Nhân tiện, nhà tắm này có phân chia theo giới tính. Nhà tắm hỗn hợp thì nam nữ có thể tắm chung, vậy nên Fester sẽ không đến những nơi đó.
“Fufu … tắm sướng quá đi” – Kasim nói và hai người kia nhanh chóng đồng ý.
Ba người họ chưa bao giờ tắm bằng nước nóng trước khi đến Talosheim. Cũng chưa từng có suối nước nóng thuận tiện nào ở lãnh địa Sauron hay những làng canh tác cả, và họ thì không đủ khả năng để tạo ra một lượng nước nóng lớn.
Ở Nhật Bản hiện đại trên Trái Đất, mọi người sẽ thoải mái đun nước nóng, nhưng ở Lambda, người ta không thể làm nóng nước nếu không đi kiếm củi, sử dụng vật phẩm ma pháp đắt tiền hoặc học hỏa ma pháp.
Ngay cả khi sử dụng gỗ, chúng cũng sẽ không dễ dàng cháy nếu không được phơi khô trước. Việc này sẽ cần rất nhiều thời gian và nỗ lực. Đó không phải là việc có thể làm mỗi ngày chỉ để phục vụ cho việc tắm.
Nhưng ở Talosheim thì lại có thể dễ dàng tắm nước nóng với giá rẻ. Gần đây, những nồi hơi được những Flame Ghost cấp nhiệt thay vì nguyên liệu, vậy nên việc này cũng bảo vệ môi trường hơn. Ghost cũng có thể nhận được một mức lương đáng kể, vậy nên đây rõ ràng là một công việc bán thời gian được ưa chuộng.
“Với lại xà phòng cũng rẻ nữa chứ. Tớ từng thấy có một thanh xà phòng ở thành phố Niarki được bán với giá tận một trăm Baum, nhưng ở đây thì chỉ có giá ba Luna thôi”
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì chúng được làm từ mỡ quái vật nhỉ?”
“Đó là những loại rẻ nhất rồi. Làm từ trái cây thì mắc hơn, nhưng chúng có mùi thơm hơn. Chúng mà đem đi làm quà tặng các cô gái thì họ sẽ vui lắm cho xem”
Đột nhiên, một người đàn ông Ghoul gọi ba người họ với giọng nói giống như tiếng gầm gừ.
“Ah, Bodan-san. Xin chào” – Fester nói.
Có vẻ như anh chàng Ghoul tên Bodan là một mạo hiểm giả giống như Kasim và những người bạn của anh ta, và trước đó thì họ đã từng gặp nhau.
“… Fester à, tôi là Baden” – anh chàng ghoul đó nói.
“Eh? Ah, xin lỗi nhé!”
Dù Fester thực sự đã nhìn thấy anh ta trước đó, nhưng có vẻ như anh ta đã nhầm người đó với một Ghoul khác. Nhưng việc này cũng khó tránh. Người đàn ông Ghoul nào cũng có khuôn mặt như những con sư tử, vậy nên khó mà phân biệt được trừ khi đã nhìn quen rồi”
Thậm chí việc phân biệt trong nhà tắm còn khó hơn nữa, khi mà ai cũng trần như nhộng.
“Nhân tiện, Baden-san, cho chúng tôi biết thêm về loại xà phòng này với!” – Kasim nói.
“Nó có giá bao nhiêu vậy?!” – Zeno hỏi.
Kasim và Zeno, những người trải qua sự cô đơn khi ngày qua ngày vẫn đang lẻ loi đơn bóng, giờ đang mải mê trò chuyện, vì vậy, Baden không thực sự cảm thấy khó chịu khi bị nhầm với người khác.
Trong khoảng thời gian Kasim và Zeno đi đến kết luận rằng xà phòng mật ong bắt đầu được bán gần đây có thể làm quà rất tốt, mặc dù chẳng ai tặng quà cả, Baden đã ra khỏi bồn tắm và rời đi.
Ngoài Baden, còn có các Anubise, Black Goblins, Orcuses và Undead Titans rửa sạch mồ hôi trong nhà tắm này (mặc dù một nhóm đặc biệt trong số này không có tuyến mồ hôi).
Mọi người từ những làng canh tác đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên chuyển đến Talosheim, nhưng họ đã sớm quen với điều đó. Khi chịu ảnh hưởng bởi kỹ năng 【 Cường hóa thần tín 】, họ đã có một cảm giác thống nhất với nhau, nhưng việc giao tiếp giữa những chủng tộc như thế này lại diễn ra một cách tốt đẹp đến đáng ngạc nhiên.
Thậm chí đã có một sự kiện để khuyến khích những cư dân cũ và những cư dân mới tương tác với nhau. Rắc rối lớn nhất là đã có một cuộc ẩu đả, nhưng không có bất kỳ sự thù địch nào phát triển lên cả.
Có lẽ làng canh tác là một mớ hỗn độn của những người tị nạn từ nhiều chủng tộc.
Và chỉ có một điều duy nhất làm hài lòng được tất cả mọi người đó là khi nói về người hàng xóm kỳ lạ của họ: “Ai cũng bình thường hơn Vandalieu”
Tuy nhiên, bản thân Vandalieu thì lại không vui vẻ lắm khi nghe được điều này.
“Nhưng mà cũng có một phần trong em ấy giống như một đứa trẻ bình thường mà, đúng không?”
“Ừ, rất dễ để nói ra được suy nghĩ của em ấy”
Nếu Pablo Marton còn sống mà nghe được những lời này thì có lẽ hắn đã nghi ngờ sự tỉnh táo của họ, nhưng Kasim và bạn bè của anh ta thì hoàn toàn nghiêm túc.
Vandalieu thì vô cảm và tông giọng của cậu cũng đều đều như nhau, nhưng nếu nhìn vào những nơi khác ngoài khuôn mặt cậu, thật dễ dàng để biết được cậu đang nghĩ gì. Cậu thể hiện những cảm xúc của mình như sự xáo trộn và bất ngờ thông qua tay và chân, cũng như mái tóc của cậu gần đây cũng tự do di chuyển.
Có lẽ cậu đang sử dụng các bộ phận của cơ thể ngoài khuôn mặt để thể hiện cảm xúc vì cậu nhận thức được rằng biểu cảm và tông giọng của cậu không bao giờ thay đổi.
Khi lo lắng, cậu sẽ ngừng thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, vậy nên bản thân nó cũng dễ hiểu.
Kasim và bạn bè của anh ta đã nhận ra điều này từ hồi họ còn sống trong làng canh tác, nên việc họ đối xử như vậy với Vandalieu là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, nếu Vandalieu nghe thấy điều này, cậu sẽ khá sốc khi nhận ra một cách khách quan rằng tuổi tinh thần của mình đã lùi lại.
Vandalieu đã gần tám tuổi. Bao gồm cả thời gian cậu ở Trái đất và ở Origin, cậu đang khoảng độ bốn mươi, ở cái tuổi trung niên.
“Và em ấy có vẻ như bị trầm cảm khi mọi người gọi em ấy là đáng sợ hoặc 【 Quái dị 】” – Kasim nói. “Nhất định chúng ta không được thể hiện bất kỳ hành động sợ hãi nào với em ấy đâu nhé”
“Kasim nè, chẳng phải cậu đã hét lên khi bất ngờ gặp Vandalieu trong một nhà tắm vào một ngày đẹp trời nào đó sao?” – Zeno chỉ ra.
“Không phải đâu, cái đó chỉ là … cũng khó tránh mà đúng không?! Mấy cậu cũng sợ kia mà!”
Một lần nọ, khi Kasim đang chìm trong bồn tắm thì Vandalieu, người thực sự đã vào bồn tắm trước đó và ngâm đầu xuống nước (không học được gì từ lần trước), đã âm thầm đứng dậy ngay bên cạnh Kasim. Rõ ràng cậu đã nhắm mắt trong khi chìm và chỉ đơn giản là thở ra, nhưng dù sao thì điều đó vẫn gây ngạc nhiên cho Kasim.
Cũng chẳng trách được khi mà Kasim lại phản ứng như vậy.
“Chà, tớ đoán là cậu nói đúng. Tớ cũng không để ý đến em ấy, mặc dù tớ có cả kỹ năng 【 Phát hiện hiện diện 】 …” – ký ức này làm tổn thương lòng tự trọng của một trinh sát như Zeno, và anh ta cảm thấy chán nản.
“Dù sao đi nữa, hãy chắc chắn rằng chúng ta sẽ không nói bất cứ điều gì như là 『 đáng sợ 』 với em ấy”
“Được thôi”
Và thế là ba người họ quyết định họ sẽ đối xử với bạn của mình, cũng là vua của Talosheim như vậy.
----------------------------------------------------------------
Bây giờ trời đã chạng vạng, và ánh sáng mặt trời phản chiếu bởi những tấm gương thủy ngân đã yếu đi.
Ba người họ, người đang hướng đến nơi mà họ đã đồng ý gặp Lina đã bị thu hút bởi một đám đông đang tụ tập gần nơi họ đi ngang qua.
Hơn một chục đứa trẻ đang chơi trên một sân chơi được xây dựng trên một không gian rộng mở.
Kasim đã quen với việc này. Trên trái đất, cảnh tượng những đứa trẻ khỏe mạnh chơi đùa trên những hộp cát, cầu trượt, thanh khỉ và những thanh sắt có thể mang lại tiếng cười nô đùa vui vẻ cho bọn trẻ.
Tuy nhiên, với một nhóm trẻ có khuôn mặt giống hệt nhau đang chơi trên sân chơi, lặng lẽ di chuyển mà không thốt ra một tiếng cười, trống rỗng như búp bê thì lại là chuyện khác.
“Đáng sợ quá …” – nhóm Kasim thì thầm.
Đồng thời, Vandalieu cũng chú ý đến họ. “Oh, thật là trùng hợp”
Vào lúc đó, vô số phân thân của Vandalieu mờ dần và tập hợp lại vào một Vandalieu nguyên bản duy nhất.
May mắn thay, có vẻ như cậu vẫn chưa nghe thấy những gì Kasim và bạn bè của anh ta thì thầm.
“Umm, em đang làm gì vậy?” – Kasim hỏi.
“Em đang xây dựng một công viên để cho mọi người và trẻ em thư giãn, vậy nên em chỉ kiểm tra xem có bất kỳ vấn đề gì với trang thiết bị vui chơi mà em đã tạo ra hay không thôi” – Vandalieu trả lời.
Ngay từ đầu, Talosheim chưa bao giờ có công viên, nên có vẻ như Vandalieu đã nói rằng, “Tôi chỉ cần di chuyển những thứ này sang một bên thôi, và rồi tháo dỡ và xây dựng những tóa nhà vào những vị trí mới, rồi sử dụng không gian mới mở ra để tạo nên một công viên.
Và rõ ràng cậu đã thử nghiệm thiết bị sân chơi mà cậu đã tạo ra bằng cách thay đổi hình dạng của vật liệu bằng cách sử dụng 【 Biến đổi golem 】.
“Một công viên sao … Trong những thành phố lớn có những thứ như thế này sao?” – Zeno hỏi.
“Ai biết? Ở Nineland chả có cái nào cả. Nhưng những nơi như thế này lại rất tiện” – Vandalieu nói.
“Ra là như vậy à”
Kasim và những người khác không thể thực sự hiểu lý do của việc nỗ lực xây dựng công viên hoặc thấy giá trị của nó, nhưng Vandalieu chỉ nghĩ đơn giản, việc đó tốt cho mọi người, vì vậy cậu không thể thực sự giải thích chi tiết.
Công viên có đủ loại lợi ích, là nơi trẻ em có thể chơi trong tầm nhìn của bố mẹ, nơi bố mẹ có thể tương tác với nhau và cũng là nơi có thể tổ chức nhiều hoạt động giải trí khác nhau.
“Vậy em đã hoàn thành việc kiểm tra nó chưa?” Fester hỏi.
“Rồi” – Vandalieu nói.
“Vậy em có muôn đi ăn tối với bọn anh không? Giờ bọn anh đang định đi gặp Lina” – Fester nói.
“Em không ngại đi ăn ngoài lâu đài hoàng gia đâu” – Vandalieu trả lời. “Em tính thử nghiệm vài dụng cụ nấu ăn mới và làm vài món mới hôm nay nè”
“Em nói thật sao?! Hên quá!” – Kasim kêu lên.
“Vậy em tính làm món gì?” – Zeno hỏi.
“Cà ri và naan (ナ ン)”
“Eh? Cà ri và cái gì (何) sao?”
“Là naan (trans eng: ナ ン / Nan = Naan là bánh mì naan, nhưng 何 / Nan lại có nghĩa là cái gì trong tiếng Nhật)”
Có vẻ như Vandalieu đã xây dựng một lò nướng đất (tandoori) và đang có ý định làm cà ri Ấn Độ trước khi làm cà ri phương Đông.
“Em sẽ làm nó khi Fester và Lina kết hôn” – Vandalieu giải thích. “Nhân tiện, bọn em cũng gần hoàn thành giai đoạn thu thập thông tin đầu tiên rồi, vậy nên cuộc thám hiểm kem sẽ bắt đầu một cách nghiêm túc. Các anh định làm gì?”
“Ah, cái đó. Lizardmen nhỉ … Bọn anh vẫn muốn rèn luyện bản thân nhiều hơn”
Thảo luận về món ăn mới và cùng Vandalieu lên kế hoạch thực hiện chuyến thám hiểm sắp tới, bốn người họ mỉm cười khi đi đến nơi hẹn gặp Lina.