The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Truyện tương tự

Lord of Mysteries

(Đang ra)

Lord of Mysteries

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc

Truyền thuyết về "Kẻ Khờ" bắt đầu từ đây.

59 8311

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

(Hoàn thành)

Hanayome o ryakudatsu sareta ore wa, tada heion ni kurashitai.

Hamabe Batoru

Em có thể thay thế Onee-san được không!?

41 2298

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

74 3061

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

(Đang ra)

My Friend’s Harem Is Obsessed With Me

_172

Kỳ lạ thay, đám bạn nữ của bạn tôi cứ liên tục tán tỉnh tôi.

34 1012

Sono Mono Nochi Ni…

(Đang ra)

Sono Mono Nochi Ni…

NAHAaTO

Wazu, một người thành thị bình thường,vì một vài nguyên nhân anh đã tự bế quan trên "Núi". 2 năm sau anh quyết định xuống núi để gặp con người.

8 14

Tập 10: Công quốc Alcrem - Ngoại truyện 32: Ý chí của thần

Người khổng lồ mặt trời Talos từng được xem là vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất và hiền từ nhất trong số các Colossus đã sống sót qua cuộc chiến với Ma Vương Guduranis.

Sau khi tỉnh giấc khỏi giấc ngủ vĩnh hằng, ông đã triệu tập con cháu mang dòng máu của mình tại thánh địa của quốc gia mang tên ông… dù rằng bọn họ đều là Undead. Những nhân vật quan trọng cũng có mặt ở đó gồm: ‘Kiếm Vương’ Borkus, ‘Thánh nữ trị thương’ Jeena, và ‘Thiên tài tí hon’ Zandia.

Và rồi ông lên tiếng:

“Ta đang nghĩ… liệu các con có thể xin đổi tên quốc gia này thành Vandalieuheim hay Vandalieuland được không?” – Talos nghiêm túc nói.

Borkus và những người còn lại đã chuẩn bị tinh thần để nghe một lời tiên tri quan trọng hoặc một bí mật cổ xưa nào đó. Thế nên phải mất vài giây họ mới tiêu hóa được điều Talos vừa nói.

Zandia, công chúa thứ hai, đại diện cho vị cựu vương Talosheim (người chưa từng trở thành Undead) và công chúa cả Levia (đang đi cùng Vandalieu), cất tiếng:

“Ờm… người nghiêm túc chứ ạ?”

“Nghiêm túc đấy, nghiêm túc cực kỳ luôn. Ta thật sự nghĩ là nên đổi tên nước” Talos – tổ tiên của tộc Titan, người có cơ thể lớn bằng một toà lâu đài – gật đầu lia lịa.

“Vâng, thưa đại phụ thân” Nuaza, giáo chủ Giáo hội Vida tại Talosheim – người luôn tìm cơ hội xin dựng tượng khổng lồ của Vandalieu – liền hưởng ứng. “Chúng ta phải báo ngay cho Thánh Tử—”

“Khoan đã!” – Borkus vội cắt lời.

“Còn quá sớm để làm vậy, Nuaza” Jeena lên tiếng, người đã… hay đúng hơn là ép buộc Nuaza tiếp quản việc điều hành Giáo hội.

“Sao các người lại phản đối chứ?! Cả Borkus-dono, lẫn Jeena-sama! Hai người từng ủng hộ tôi khi làm tượng mini của Thánh Tử cơ mà!” – Nuaza lớn tiếng phản bác.

“Tượng bé bé của Bệ-hạ-kun thì dễ thương thật” Jeena nhún vai. “Nhưng mà tên của quốc gia đâu liên quan gì đến dễ thương đâu.”

“Ít ra cũng cho bọn tôi biết lý do đi” Borkus nói với Talos, cố nặn ra một cái nhăn mặt từ nửa khuôn mặt vẫn còn là da thịt. “Lẽ nào… thật ra người không thích dùng tên mình để đặt cho đất nước này ngay từ đầu?”

Talosheim vốn là một quốc gia – thành phố được dựng nên trên thánh địa mà Talos đã tạo ra bằng chút sức mạnh còn lại, nhằm che chở cho tộc Titan sau khi họ bị Alda đánh bại và phải bỏ trốn cùng nữ thần.

Chính vì thế, Borkus và các Titan chưa từng đặt nghi vấn gì về việc đặt tên đất nước theo tên vị đại phụ thân của họ. Nhưng có lẽ, bản thân Talos vốn là người khiêm nhường hơn vẻ ngoài nhiều, và ông thấy ngại khi tên mình được dùng để đại diện cho cả một quốc gia.

Cũng không loại trừ khả năng, là một vị thần cai quản mặt trời, Talos cảm thấy bất mãn với tình trạng hiện tại của quốc gia – nơi có đầy rẫy Undead, Vampire, cùng các chủng tộc mới như Dark Human hay Dark Dwarf.

Thực ra thì Talos đã ngủ say để phục hồi sức mạnh trong suốt lịch sử của Talosheim cũ. Nên nếu ông có không hài lòng với tình hình hiện tại, cũng chẳng có gì lạ.

Borkus còn đang nghĩ vậy thì Talos khẽ thở dài.

“Không phải là ta không muốn… mà là ta thấy áy náy. Ý ta là, ta mới chỉ tỉnh dậy gần đây thôi, đúng không? Ngoài việc tạo ra thánh địa từ thuở ban đầu để đẩy lùi quái vật, ta chẳng làm được gì thêm cả. Trong cả trăm ngàn năm qua, thánh địa ấy đã thu nhỏ lại đến mức chỉ cần ta ngồi xuống là lấp đầy toàn bộ” Talos nói. “Việc một kẻ như ta mà lại để tên mình đại diện cho quốc gia dẫn dắt bao nhiêu dân tộc của Vida… đúng là khiến ta khó xử.”

Có vẻ lý do thực sự nghiêng về hướng này. Dường như Talos chẳng mấy để tâm đến chuyện phần lớn cư dân hiện giờ là những chủng loài "không hợp với ánh sáng mặt trời" như Undead hay Vampire.

Các Titan Undead bỗng nhớ lại lời Talos từng nói thuở hồng hoang: “Ánh sáng mặt trời soi rọi vạn vật. Nó chỉ mang lại hơi ấm, chẳng phân biệt thiện hay ác.”

“Vậy ra… người thấy ngại là vì thế à. Nhưng mà đổi tên nước cũng phiền lắm đó” Borkus nói.

“Phải đấy, đâu chỉ là vẽ lại bản đồ không thôi đâu” Jeena tiếp lời.

“Từ xưa tới giờ tụi con gọi là Talosheim quen miệng rồi, thấy cũng thân thuộc nữa” Zandia nói thêm.

Nếu là Talosheim cũ – quốc gia gần như cô lập, không quan hệ ngoại giao và dân số chỉ khoảng năm nghìn – thì đổi tên chắc không quá khó.

Nhưng giờ đây, nó là quốc gia trung tâm của cả một đế chế trong Dãy núi Biên giới, thậm chí còn có vùng lãnh thổ ở tận Lục địa Hắc ám. Số lượng tài liệu giấy tờ cần sửa đổi là cực kỳ khổng lồ.

Quan trọng hơn cả là, giờ đã có gần trăm nghìn người dân gắn bó với cái tên "Talosheim".

“Không thể làm gì được sao? Ta thử bàn với mấy vị thần khác rồi, mà chỉ nhận được bài giảng từ đứa em gái chưa gặp suốt trăm nghìn năm, còn Xerxes thì bảo ta chỉ rảnh quá nên nghĩ chuyện linh tinh. Fidirg cũng bảo ta quá rảnh” Talos lẩm bẩm, khăng khăng rằng mình không rảnh vì từ lúc tỉnh lại đã tham gia duy trì kết giới quanh Dãy núi Biên giới rồi.

Ông đang nhắc đến Xerxes – thần chiến kỳ bảo hộ quốc gia Majin, và Fidirg – long thần ngũ tội, cai quản vùng đầm lầy của Lizardman.

“Thế… Vida-sama nói sao ạ?” Borkus hỏi.

“Khi nói chuyện thì ngài ấy an ủi ta, nhưng… chủ đề luôn nhanh chóng chuyển sang mấy đứa con yêu dấu của chúng ta. Ngài ấy kể liền mấy trăm, mấy ngàn chuyện một lúc, đến độ ta chỉ còn biết gật cho có lệ” Talos than thở.

Thần thánh – đặc biệt là các đại thần – vốn tồn tại ở chiều không gian cao hơn phàm nhân rất nhiều. Họ vừa nghe lời cầu nguyện của vô số tín đồ, vừa dõi theo tất cả cùng lúc. Dù Talos là Colossus – tức bán thần, gần đạt đến cấp bậc thần thật sự – thì cũng không dễ mà theo kịp nhịp điệu của Vida.

“Vậy chẳng phải là mấy vị thần khác cũng đâu thấy cần thiết phải đổi tên đâu?” Jeena nói, như muốn thuyết phục Talos đừng lo lắng nữa.

“Ừm… Có lẽ ta đang lo xa thật” Talos trầm ngâm.

Có vẻ ông đang dần xuôi theo chiều hướng đó, thì một Titan nãy giờ im lặng bỗng thì thầm cho Borkus một ý tưởng tài tình.

Zran – Titan Undead duy nhất mang danh hiệu ninja – ghé sát tai Borkus: “Này, Borkus. Con gái anh, Gopher, hình như có ý kiến hay đấy.”

Borkus quay ngoắt lại, sửng sốt. “Gì cơ?! Gopher, con đau bụng à?!” anh thì thầm với cô con gái.

Gopher – vốn cứng cỏi, mạnh mẽ – lúc này đang cúi đầu trước Talos, không dám ngẩng mặt lên.

“Im đi. Không như ba với mấy người bạn của ba, con là người bình thường, được chứ? Con vẫn chưa quen với chuyện này!” Gopher thì thầm trả lời.

Quả thật, cô cùng những Titan bình thường khác đang bị áp lực tỏa ra từ Talos đè nén đến mức không thể nào ngẩng mặt nhìn ông.

Bản thân Borkus thì đã gần bước vào hàng ngũ thần thánh, từng nhiều lần giáp mặt thần linh nên mới có thể trò chuyện với Talos một cách bình thản. Nhưng những Titan thường dân như Gopher thì không.

Sau khi được giải cứu khỏi mỏ nô lệ ở Công quốc Hartner, Gopher đã nỗ lực trở thành chiến binh như cha, đồng thời dạy học và làm các công việc khác. Tuy vậy, cô vẫn chưa đạt tới cảnh giới ‘siêu phàm’.

Talos – phụ thân của toàn tộc Titan – tuy đã cố ý áp chế khí thế thần thánh, nhưng người thường như họ vẫn không thể chống đỡ nổi.

“Xin lỗi nhé. Trăm ngàn năm trước, ta từng dạy tổ tiên của các con cách chiến đấu, rồi còn hát ca cùng họ để họ quen dần với sự hiện diện của ta… nhưng với các con thì ta chưa làm được điều đó” Talos nói. “Nên để bù lại…”

Một luồng ánh sáng dịu dàng phát ra từ người ông, bao bọc lấy Gopher. Áp lực từ Talos cũng theo đó mà tan biến.

“Đây là… thần hộ ư! Người thật sự ban thần hộ dễ dàng thế này sao?!” Gopher kinh ngạc hỏi.

“Ngày xưa ta từng ban 【 Thần hộ 】cho những đứa trẻ rèn luyện võ nghệ hay những ai có giọng hát du dương. Chuyện ấy cũng chẳng có gì to tát cả,” Talos cất giọng ôn tồn. “Quan trọng hơn, ta muốn nghe ý tưởng xuất sắc của ngươi.”

“À, vâng. Cũng không phải ý gì to tát đâu, nhưng… ở các quốc gia loài người, thủ đô thường có tên khác với tên nước. Tôi chỉ nghĩ rằng Talosheim cũng có thể như thế thì tốt hơn” Gopher nói.

Trong Dãy núi Biên giới, các quốc gia đều là thành-bang, nên cái tên của thành phố đồng thời cũng là tên của quốc gia. Ý niệm phân biệt hai cái đó gần như chưa từng tồn tại.

Tuy nhiên, Gopher từng sống trong một quốc gia loài người, dù là thân phận nô lệ, nên cô biết rõ rằng trong đó có nhiều thành phố khác nhau.

“Ta hiểu rồi… Ý ngươi là giữ tên thành phố là Talosheim, nhưng đổi tên quốc gia đúng không? Vậy phiền ngươi làm đơn đề xuất chuyện này giúp được không?” Talos hỏi.

“Làm vậy thì Talosheim vẫn sẽ là Talosheim, nên chắc nhiều người sẽ đồng ý…” Zandia gật đầu nói. “Nhưng tôi nghĩ tên mới của quốc gia chắc cũng phải hợp với khẩu vị của Bệ hạ-kun nữa” cô nói thêm, bởi cô thừa biết Vandalieu sẽ phản đối nếu quốc gia bị đặt tên kiểu như Vandalieuheim chẳng hạn.

“Ừ, chuyện đó thì bàn bạc sau cũng được. Dù gì chúng ta cũng đâu thể tự tiện đổi tên” Borkus lên tiếng. “Trước khi nói với nhóc ấy, chúng ta nên bàn với Chezare với Kurt trước cái đã.”

“Ô-ông già, ông tính chuẩn bị làm thiệt à…?!” Gopher thì thào, ánh mắt như không thể tin nổi.

“Tiếp theo chắc người sẽ bảo là mai trời đổ tuyết cho xem” Jeena bật cười.

Thế là, phong trào đổi tên cho Đế quốc Talosheim đã âm thầm khởi động.

----------------------------------------

Tin tức về cái chết của Birkyne — một Vampire Thuần Chủng — cùng Hihiryushukaka, ác thần của cuộc sống hoan lạc, đã nhanh chóng lan truyền đến những Vampire thuộc phe tôn thờ Hihiryushukaka tại lục địa Bahn Gaia.

Hỗn loạn bùng lên — vừa kịch liệt, vừa âm thầm.

Rất nhiều Vampire quý tộc trú đóng tại các cơ sở ngầm của Birkyne trong Vương quốc Orbaume hoặc đang điều khiển các tổ chức tội phạm trong bóng tối đã chọn cách bỏ trốn. Chúng bỏ lại chức vụ, thế lực, chỉ mang theo một vài thân tín thân cận, chỉ để mong sống sót.

Những Vampire hạ cấp bị bỏ rơi thì phần lớn lại chọn ở lại, chuẩn bị chờ Vandalieu đến để thề trung thành và quy thuận về phe Vida giống như những kẻ ở tòa tháp. Một số thì tranh thủ chiếm lấy tổ chức tội phạm khi không còn kẻ đứng đầu, và cũng có kẻ chẳng hay biết chuyện gì, vẫn tiếp tục công việc như thường.

Kết quả, Vương quốc Orbaume rơi vào tình trạng bất ổn — các vụ việc liên quan tới các tổ chức tội phạm mất thủ lĩnh, hay những trận chiến với Vampire bị phát hiện nơi trú ẩn, xảy ra ngày càng thường xuyên. Tuy vậy, đó chỉ là sự rối loạn nhất thời, bởi nhiều tổ chức sẽ bị tiêu diệt nhờ vào binh lính, hiệp sĩ và mạo hiểm giả.

Điều khiến Vampire trở nên nguy hiểm là vì chúng có tổ chức giống loài người, có năng lực chiến đấu cao, được trang bị tốt, và trên hết, hoạt động ngay trong thành phố thay vì trú ngụ ở những Tổ quỷ.

Thế nhưng, khi những kẻ này tự phá hủy tổ chức và chia nhỏ lực lượng, những kẻ kế nhiệm lại không quen điều hành nên để lộ nhiều sơ hở. Nói cách khác, chúng đã tự vứt bỏ sức mạnh vốn có và trở thành con mồi cho loài người.

Trái lại, trong Đế quốc Amid, các Vampire thuộc phe Hihiryushukaka gần như không có phản ứng gì rõ rệt. Có vài kẻ lên kế hoạch trốn chạy giống như bên Orbaume, và cũng có những kẻ tự sát để tránh số phận thảm khốc dưới tay thuộc hạ của Vandalieu. Nhưng phần lớn vẫn án binh bất động.

Bởi chúng tin rằng Vandalieu sẽ không vượt núi để đuổi theo tới tận bên kia đại lục.

Quả thật, Vandalieu cũng không có ý định sang phía Đế quốc Amid. Ở đó chẳng có cơ sở hay tổ chức nào của Vampire đủ quan trọng để khiến cậu bận tâm.

Tuy có một vài trại trẻ mồ côi và kỹ viện — giống như ở Morksi — nhưng không có đứa trẻ nào bị thao túng bởi Bóng Ma Vương như trước.

Cả Birkyne dường như cũng cho rằng Vandalieu sẽ không xuất hiện ở phía đó.

… Một số tổ chức bên Amid cũng bị tiêu diệt, nhưng không phải bởi Vandalieu, mà bởi Cơn Bão Bạo Tàn (Storm of Tyranny) và đồng minh của họ — những người được Vandalieu cung cấp thông tin.

Vandalieu không hề có nghĩa vụ phải truy lùng Vampire rải rác khắp nơi để đảm bảo ổn định cho một quốc gia không phải do mình cai trị… đặc biệt là một quốc gia đối địch.

Đó là công việc của các lãnh chúa tại đó, cùng các hiệp sĩ, binh lính và Hội Mạo Hiểm Giả.

Tuy nhiên, cậu vẫn xử lý một số Vampire và địa điểm mà cậu cho rằng nguy hiểm nếu để yên — ví dụ như các Tử Tước Vampire quý tộc mạnh ngang hàng cận vệ của Birkyne, hay kho lưu trữ nơi hắn giam giữ những Vampire hạ cấp đã bị tra tấn đến mức trở thành con rối sát nhân để giải trí.

Trong quá trình ấy, cậu đã gặp những Vampire quý tộc còn ở lại căn cứ, cầu xin tha mạng cùng với Vampire hạ cấp… Đêm đó bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

------------------------------------------

Một người lùn với chòm râu dài được tết gọn rú lên một tiếng thảm đạm rồi ôm đầu quằn quại.

“Hết rồi! Xong rồi! Thế là chấm hết…!”

‘Mage Masher’ Asagi Minami hớt hải lao vào phòng thí nghiệm.

“C-có chuyện gì vậy, Zean-san?!”

“A-Asagi-kun! Nghe tôi nói nè! Thí nghiệm vừa chứng minh rằng giả thuyết của tôi hoàn toàn sai rồi!!” Người lùn tên Zean thốt lên.

Sắc mặt Asagi tái nhợt đi, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

“Nhưng đừng lo! Nhờ vậy mà tôi đã nghĩ ra được giả thuyết mới rồi!” Zean tuyên bố.

“Thật hả?!” Asagi mừng rỡ.

“Thật! Còn quá sớm để bỏ cuộc! Nghiên cứu nào chẳng toàn thất bại! Theo giả thuyết mới của tôi thì—”

Sắc hồng dần trở lại trên khuôn mặt Asagi khi lắng nghe. Phía sau cậu, ‘Ifrit’ Shouko Akagi và ‘Clairvoyance’ Tatsuya Tendou vừa bước vào phòng, nét mặt lộ rõ vẻ phức tạp.

“… Đây là giả thuyết thứ mấy rồi ấy nhỉ?” Shouko lầm bầm.

“Biết chết liền. Tôi ngừng đếm từ sau cái thứ một trăm rồi” Tatsuya đáp.

Nhóm Asagi vẫn xem Vandalieu là mối đe dọa, nên đã bắt tay vào nghiên cứu cách đối phó với các mảnh vỡ của Ma Vương. Họ muốn khám phá tri thức và công nghệ có thể khắc chế được Vandalieu, rồi phổ biến cho các quốc gia khác, nhằm tạo thế kiềm chế, ngăn chặn những hành động quân sự quy mô lớn như tuyên chiến của cậu.

Nhưng nghiên cứu này vô cùng gian nan.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Dù Rodcorte có coi thế giới Lambda là lạc hậu, thì những gì Asagi và đồng đội đang theo đuổi lại là thứ mà cư dân nơi này chưa thể khám phá trong suốt hàng trăm ngàn năm.

Họ không chỉ là chiến binh. Cả ba đều đã tốt nghiệp đại học và có kiến thức sâu rộng về ma thuật vượt xa người thường. Đặc biệt, Tatsuya đã tích lũy chuyên môn trong lĩnh vực gỡ bom và y học nhờ vào năng lực 【 Clairvoyance 】.

Thế nhưng, đối tượng họ đang nghiên cứu là các Mảnh vỡ Ma Vương — vốn không tồn tại ở Origin, thậm chí không phải sản vật của Lambda — mà là phần cơ thể biến dị của Ma Vương Guduranis, một kẻ xâm lược đến từ thế giới khác. Chúng không thể được giải thích bằng khoa học hay ma thuật của Origin.

Biết rõ điều đó, họ đã tìm kiếm người cộng sự phù hợp — một kẻ am hiểu huyền thoại, truyền thuyết, ma thuật và giả kim của thế giới này.

Và thế là họ gặp được Zean — người vừa hét ầm lên lúc nãy — một pháp sư lập dị làm việc trong một vị trí bị coi là “vô dụng” tại Hội Pháp Sư. Gã cứ liên tục đưa ra những lý thuyết kỳ lạ rồi tự mình bác bỏ.

Từ trước đến nay, người ta vẫn tin rằng chỉ có Orichalcum mới có thể chống lại Mảnh vỡ Ma Vương. Thế mà Zean vẫn đồng ý hợp tác với nhóm ba người kỳ quặc này trong nỗ lực tìm ra phương pháp khác.

“… Gã ấy thật ra giỏi lắm đấy. Cứ mỗi lần có linh cảm gì là lăn vào thí nghiệm ngay, sai thì sửa liền. Tôi nghĩ việc gã đưa ra hơn trăm giả thuyết thuyết phục mà vẫn không bỏ cuộc là rất đáng nể” Tatsuya nhận xét.

Thật vậy, theo cách riêng, Zean là một thiên tài. Nhờ chuỗi lặp thử nghiệm và bác bỏ, nhóm đã có nhiều bước tiến quan trọng.

“Nhưng tôi ước gã đừng hét lên như tận thế mỗi khi giả thuyết sai nữa…” Shouko thở dài.

Mỗi tiếng la của Zean như một hồi chuông báo hiệu: “Lại sai rồi.” Điều đó khiến hai người cảm thấy như đang chạy vào vòng luẩn quẩn.

Có lẽ cũng vì tính cách ấy mà Zean bị gạt sang chức vụ vô nghĩa trong Hội Pháp Sư. Chẳng ai nhận ra năng lực thực sự của gã.

Thế nhưng, bằng cách nào đó, Zean lại hợp cạ với Asagi. Có lẽ là vì cả hai đều quá cứng đầu, theo đuổi mục tiêu đến cùng mà chẳng màng lùi bước.

“À, mà dạo này ‘nhà tài trợ’ sao rồi?” Shouko hỏi.

“Không có gì mới. Chỉ thường xuyên nhận báo cáo về tiến độ nghiên cứu thôi” Tatsuya đáp.

Việc nghiên cứu Mảnh vỡ Ma Vương đang diễn ra dưới sự hỗ trợ — và giám sát — của gia tộc Công tước Birgitt, người cai trị vùng đất này.

Bởi lẽ, mục tiêu nghiên cứu là Mảnh vỡ Ma Vương — thứ mà nếu bị xử lý sai có thể ký sinh vào nhà nghiên cứu và khiến họ phát điên, tàn phá cả thành phố.

Thông thường, những mạo hiểm giả như nhóm Asagi chẳng bao giờ được phép tiến hành loại nghiên cứu này. Nhưng do từng thành công phong ấn một Mảnh vỡ đang bạo loạn — với chỉ dẫn từ Aran và các người tái sinh khác trong Thần giới của Rodcorte — nên công tước đã chấp thuận… phần lớn cũng bởi ông tưởng nhầm nhóm Asagi là một trong các anh hùng mới nổi gần đây, những người được các vị thần ban 【 Thần hộ 】.

Họ được ban cho 【 Thần hộ 】—của Rodcorte—nên nhầm lẫn như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Vì lẽ đó, nhóm của Asagi đã nhận được sự hỗ trợ đáng kể, nhưng đồng thời cũng bị đặt dưới sự giám sát của gia tộc công tước. Tatsuya đã dùng năng lực 【 Clairvoyance 】 để kiểm tra hoạt động giám sát này, đồng thời cảnh giác với những dấu hiệu bất thường, song đến giờ vẫn chưa phát hiện điều gì đáng ngờ.

“Công tước chắc sẽ lại nhận được báo cáo sau tiếng hét vừa rồi, nên tôi sẽ kiểm tra thử, nhưng… chắc lại như mọi lần thôi” Tatsuya nói, cho rằng người giám sát và báo cáo là người của gia tộc Birgitt.

Mục tiêu của nhóm không thay đổi, nên họ cũng không xem đó là vấn đề.

Tuy nhiên, ý chí của Birkyne—Vampire thuần huyết—vẫn còn sót lại trong hàng cận thần phục vụ gia tộc công tước, những người tài trợ cho nghiên cứu của họ, và cả các nhân viên của Hội Pháp Sư được Zean giới thiệu đến.

Không ai trong nhóm nhận ra điều đó, bởi Birkyne thao túng họ một cách tinh vi đến mức chính những người bị điều khiển cũng không hề hay biết.

Aran cùng các quyến thần trong Thần giới của Rodcorte có thể quan sát thông tin liên quan đến những linh hồn thuộc vòng luân hồi do Rodcorte cai quản. Thế nhưng, đây là lãnh địa của gia tộc Birgitt—nơi công tước là một thú nhân. Vì tại đây số lượng chủng tộc của Vida nhiều hơn hẳn so với các công quốc khác, nên thông tin họ tiếp cận được cũng rất hạn chế.

“Nhưng cứ kiểm tra cho chắc. Tôi với Asagi sẽ bận chuẩn bị vật liệu và các thứ cần thiết cho thí nghiệm kiểm chứng giả thuyết mới” Shouko nói.

“Ừ… Cầu cho nhà công tước đừng cắt tài trợ” Tatsuya đáp lại.

Đã một thời gian hai người không tham gia vào nghiên cứu giả thuyết của Zean, mà hoạt động như những mạo hiểm giả. Những vụ hỗn loạn do bè lũ Vampire dưới trướng Hihiryushukaka gây ra sau cái chết của Birkyne cũng lan đến khắp vùng lãnh thổ của công tước Birgitt.

Gia tộc công tước không thể làm ngơ trước thành tích niêm phong một mảnh cơ thể Ma Vương của nhóm Asagi, và vì họ đang tài trợ nên cũng không thể thẳng thừng từ chối yêu cầu từ nhóm.

Với thành tích tiêu diệt nhiều Vampire quý tộc, Asagi và đồng đội đã vượt qua bài kiểm tra thăng cấp—dù chỉ mang tính hình thức—và trở thành mạo hiểm giả hạng B.

Mà tiện thể, Vandalieu không hề xuất hiện trong phòng nghiên cứu của họ bằng 【 Dịch chuyển 】. Dù nghiên cứu của cả nhóm Asagi không phải là điều gì tốt lành đối với Vandalieu, nhưng vì vẫn còn các mảnh Ma Vương chưa bị cậu hấp thụ đang chạy rông, nên cậu dường như cho rằng việc nghiên cứu vẫn là cần thiết.

-------------------------------------------

Vài ngày sau khi Birkyne và Hihiryushukaka, tà thần của cuộc sống hoan lạc, bị tiêu diệt ở thành phố Itobam—nơi nằm bên kia Tổ quỷ và từng bị trị vì bởi Minotaur King từ Morksi…

Tổ đội Flame Blades (Hỏa kiếm), một nhóm mạo hiểm giả hoạt động tại Hội Mạo Hiểm thành phố này, đang bận rộn săn quái trong Tổ quỷ.

Một người trong số họ—một Titan mang khiên—đá mạnh xác con quái vừa thu thập xong nguyên liệu, gằn giọng tức giận: “Chết tiệt… Một trăm ngàn Baums á?! Làm sao mà chúng ta trả nổi chứ! Một trăm ngàn! Kiếm cỡ nào mới đủ đây?! Bộ định kêu chúng ta đi săn Minotaur à?! Chúng ta chỉ là hạng D thôi đấy!”

“Dù có giết mười con Minotaur cũng chẳng đủ đâu. Là một trăm ngàn cho mỗi đứa đấy” một đồng đội của hắn, nữ do thám là con người, nhắc lại.

“Năm người thì tổng cộng là năm trăm ngàn… Trừ khi giết được Minotaur King thì may ra” chàng pháp sư trẻ lai Elf rầu rĩ nói.

“Bình tĩnh nào. Một trăm ngàn mỗi đứa vẫn chưa phải quyết định cuối cùng” người kiếm sĩ, thủ lĩnh tổ đội, lên tiếng.

“Đúng vậy. Một trăm ngàn là tình huống xấu nhất thôi, và Hội cũng nói có thể hình phạt sẽ nhẹ hơn” nữ cung thủ lang nhân tiếp lời.

Flame Blades bị buộc tội dùng Natania—người đã gia nhập tổ đội—làm mồi nhử để trốn thoát khỏi đám Minotaur. Vụ việc đang được Hội điều tra.

Sau khi hy sinh Natania để thoát thân, họ trở về thành phố Itobam và báo cáo với Hội rằng có một bầy Minotaur khổng lồ đang tung hoành trong Tổ quỷ.

Lúc đó, họ nhận được ánh mắt cảm thông. Hội và các mạo hiểm giả khác thương xót vì một đồng đội đã không thể cứu được, và còn khen ngợi họ vì đã mang thông tin quan trọng trở về.

Tất nhiên, không ai trong số họ nói ra việc mình đã ném dao vào chân Natania. Họ báo rằng bị phục kích bất ngờ và buộc phải bỏ lại đồng đội bị thương.

Chính vì thế, ngay cả khi Hội bắt đầu hành động để ứng phó với bầy Minotaur, cũng chẳng ai lên tiếng mắng nhiếc họ.

Vì dù là Minotaur yếu nhất cũng ở Rank 5, cả năm người họ cộng lại cũng chỉ đủ sức cầm chân một con. Nên nhiệm vụ chiến đấu trực diện được giao cho những mạo hiểm giả mạnh hơn. Flame Blades được giao các việc như dẫn đường đến nơi xảy ra vụ phục kích, vận chuyển và bảo vệ vật tư—những nhiệm vụ hậu cần quan trọng.

Hội tin tưởng Flame Blades là tổ đội đáng tin, biết giữ bình tĩnh dù mất đồng đội.

Flame Blades cũng xem đây là cơ hội để thăng lên hạng C.

Nhưng cuối cùng, đội quân tiêu diệt bầy Minotaur chưa kịp xuất phát thì đã có báo cáo từ thành phố Morksi rằng đám Minotaur đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Người viết bản báo cáo đó chính là Natania—người họ từng bỏ rơi. Ngoài thông tin về bầy Minotaur, cô còn tố cáo sự phản bội của Flame Blades. Hội lập tức mở cuộc điều tra.

Từng thành viên Flame Blades bị thẩm vấn riêng về tình huống bỏ lại Natania, và những khác biệt nhỏ trong lời khai đã làm lộ ra kẽ hở, buộc họ phải thú nhận hành vi độc ác.

Chỉ trong chớp mắt, hình ảnh tốt đẹp của Flame Blades sụp đổ. Họ từ một tổ đội mạo hiểm giả xuất sắc trở thành một lũ phản bội, sẵn sàng bán đứng đồng đội để giữ mạng.

“Số tiền một trăm ngàn Baums mỗi người” mà họ vừa nói đến chính là khoản bồi thường phải trả cho Natania.

“Bên Hội bảo là việc chúng ta bị đám Minotaur rượt đuổi là thật, và có thể hiểu được vì sao chúng ta hành động như vậy” thủ lĩnh tổ đội nói. “Chúng ta còn mang được thông tin quan trọng về… nên họ có thể xem xét tình tiết giảm nhẹ—”

“Rõ ràng họ nói vậy chỉ để chúng ta đừng treo cổ chết trong tuyệt vọng thôi!” Titan giận dữ quát.

“Số tiền đó là tiền bồi thường cho cô ta mà. Nếu chúng ta không trả đủ, thì phần còn lại sẽ bị trừ vào ngân sách của Hội chi nhánh Itoban” pháp sư lai Elf lẩm bẩm.

“Nhưng mà họ nên giảm chút chứ… dù có giảm một nửa cũng vẫn quá sức chúng ta” cô do thám thở dài.

Titan bực bội tặc lưỡi. “Cái Hội khốn kiếp, moi móc chuyện cũ ra…”

Thực ra, vụ Natania không phải lần đầu Flame Blades sống sót bằng cách hy sinh đồng đội trong trận gặp Minotaur. Vào năm thứ năm kể từ khi tổ đội thành lập, họ đã hy sinh ba người khác.

Cũng giống Natania, tất cả đều là “người thứ sáu” của tổ đội.

Năm người họ gắn bó từ khi mới bắt đầu làm mạo hiểm giả, còn “người thứ sáu” luôn là người mới tham gia sau. Khi buộc phải chọn một người để bỏ lại, họ chưa từng nghĩ đến ai khác ngoài người thứ sáu.

Dù vậy, Flame Blades vẫn chưa từng bị Hội nghi ngờ. Nhưng khi xem xét tiền sử ấy, sự thật dần hiện ra.

Các điều tra viên của Hội có ấn tượng vô cùng tồi tệ về họ.

“Nhưng mà thấy có gì đó không đúng. Thường thì điều tra sẽ kéo dài hơn… mà so với mấy vụ tương tự trước đây, một trăm ngàn Baums mỗi người là khoản bồi thường khá nặng. Sao lại thế nhỉ?” pháp sư lai Elf thắc mắc.

Titan thở dài tức giận. “Chắc con nhỏ đó nịnh bợ được ai có máu mặt ở Morksi rồi bảo người ta đè chúng ta ra bắt trả tiền cho bằng được!”

Cả nhóm chẳng biết gì về việc Natania được cứu ra sao, hay hoàn cảnh hiện tại của cô.

… Tất nhiên, họ không biết rằng Natania đã được cứu cùng em gái của công tước—một hiệp sĩ—bởi một mạo hiểm giả được cho là Randolf “Chân thực”, hành động theo lệnh công tước. Cũng không hề hay rằng cô đang được Vandalieu bảo hộ và đã quen biết Bá tước Morksi.

Nhưng Hội thì biết. Dù Flame Blades không hay, nhưng Natania và người bảo hộ cô giờ đã là nhân vật vô cùng quan trọng. Việc điều tra nhanh chóng và án phạt nặng nề là kết quả của những hành động để bảo vệ họ.

“Ngay từ đầu tao đã phản đối việc cho con nhỏ mèo khốn kiếp đó vào nhóm rồi mà!” gã Titan gào lên.

“Phản đối à? Vậy ai là thằng từng giở trò tán tỉnh nó rồi bị đá bay thế hả?” tên trinh sát đáp lại, giọng đầy tức giận.

“Giờ nói chuyện đó cũng chẳng ích gì nữa! Mọi chuyện đã rồi, chúng ta chỉ còn cách cày cuốc kiếm tiền càng nhiều càng tốt để trả cho xong tiền bồi thường thôi!” gã đội trưởng lên tiếng chặn đứng cuộc cãi vã giữa đồng đội.

Tuy là vậy, chính anh ta cũng thừa hiểu chuyện trả nổi một khoản một trăm ngàn Baums mỗi người là điều cực kỳ khó khăn đối với đám mạo hiểm giả hạng D như bọn họ.

Dù có thắt lưng buộc bụng đến đâu thì nghề này cũng là nghề dùng thân thể làm vốn liếng. Cắt giảm ăn uống quá mức thì thể lực sẽ tụt dốc, mà trang bị — công cụ để hành nghề — thì càng không thể tiết kiệm được.

Lại thêm cái tiếng xấu "giết đồng đội" đã lan xa, các thương nhân đứng đắn đều tránh xa Flame Blades, các mạo hiểm giả khác cũng chẳng ai muốn hợp tác.

Thế nên, chẳng ai giao cho họ nhiệm vụ ra hồn, cũng khó mà lập nhóm với người ngoài để săn quái mạnh hay tiêu diệt lũ sơn tặc.

Thời gian phải bỏ ra để trả hết nợ, giờ còn tùy thuộc vào mức bồi thường cuối cùng là bao nhiêu...

“Chắc chỉ còn cách trông chờ vào mấy vị thần thôi...” gã Titan lầm bầm.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạ vang lên.

“Các ngươi là Flame Blades, phải không?”

Cả nhóm quay phắt lại. Một gã đàn ông không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng đó.

Mái tóc dựng ngược, khuôn mặt vừa góc cạnh nam tính vừa có gì đó đáng ngờ, bộ giáp da rách nát tưởng như chạm nhẹ cũng bung chỉ. Nhìn kỹ thì hắn vẫn còn trong độ tuổi có thể gọi là “thiếu niên”, nhưng ánh sáng mờ mờ phát ra từ đôi mắt hắn khiến người ta quên mất điều đó.

“Lũ chó khốn đáng thương, bỏ rơi đồng đội rồi giờ ôm món nợ khổng lồ. Có vẻ các ngươi cũng ngưỡng mộ Ngũ Sắc Kiếm lắm, nhưng với cái đà này thì e là chưa trả xong nợ đã bỏ mạng rồi” hắn cười nhạt, giọng giễu cợt.

Gã Titan — người mang khiên — bước lên, gầm lên giận dữ: “Thằng khốn, tao chưa từng thấy mặt mày! Là ai thì khai ra mau! Đừng tưởng có thể tới đây sỉ nhục tụi tao mà dễ thoát!”

Miệng gã thiếu niên cong lên thành một nụ cười hình lưỡi liềm. “Tên ta là Hajime Inui. Là anh hùng vĩ đại của Fitun – Lôi Vân Thần. Hãy hoan hỉ đi! Ta sẽ biến các ngươi thành những anh hùng giống như Ngũ Sắc Kiếm, bằng sức mạnh của thần linh!”

Ngay khi Hajime tuyên bố lớn tiếng như thế, cơ thể hắn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Tiếng thét kinh hoàng của Flame Blades vang vọng khắp vùng Tổ quỷ, nhưng không ai nghe thấy cả… và họ đã trở thành “anh hùng”.

-----------------------------------------

Tại một căn phòng trong một ngôi nhà nọ, tọa lạc giữa khu dân cư cao cấp của một quốc gia nào đó thuộc thế giới Origin, một cậu bé nhỏ đang rên rỉ đầy khó chịu.

Trước mặt cậu là một quả bóng làm bằng mút, trên tường dán một tờ giấy có in hình mục tiêu.

Cậu bé có vẻ đang cố ném quả bóng vào mục tiêu — nhưng không phải bằng tay hay chân.

Ở thế giới Origin, nơi phép thuật tồn tại, chuyện dùng Phong ma pháp để điều khiển bóng bay đi là hoàn toàn khả thi… nhưng phương pháp mà cậu bé này muốn dùng lại không phải phép thuật.

Đằng sau cậu là một cuốn sách có tựa đề: Sổ Tay Năng Lực Bí Ẩn.

“… ‘Một trăm phương pháp dễ hiểu để rèn luyện siêu năng lực. Hãy gia nhập Bravers.’ Ở thế giới có phép thuật mà vẫn có mấy cuốn sách như này thì đúng là… bất ngờ thật đấy” Banda lẩm bẩm.

Cuốn sách dường như viết về thứ gọi là “năng lực siêu nhiên” – một khái niệm quen thuộc trên Trái Đất.

“Bravers là có thật, một tổ chức gồm toàn những người sở hữu năng lực đặc biệt ngoài phạm vi phép thuật, nên việc có sách kiểu này cũng không lạ… chắc vậy?” Banda vừa nói vừa suy nghĩ. “Dù gì thì nó vẫn giống sách dành cho trẻ con hơn, mà chẳng đứa trẻ nào lại nghĩ mình thật sự sẽ thức tỉnh siêu năng lực nhờ đọc sách cả.”

Nội dung trong sách thì mơ hồ hết sức. Toàn là kiểu “tập trung tinh thần” hay “rèn luyện trí tưởng tượng”, chẳng có phương pháp cụ thể nào.

Nếu có thể thức tỉnh năng lực chỉ bằng việc đọc mấy cuốn sách này, thì cả thế giới này đã thành Bravers hết rồi.

Và đúng như dự đoán, cậu bé đã thất bại.

“Ugh… Không thể nào!” cậu thở dài đầy u uất. “Chắc mình thật sự không có năng lực như ba mẹ rồi… Không! Mình vẫn chưa thử hết cách mà! Vẫn còn hy vọng!”

Cố gắng khâu lại ý chí đã sờn rách, cậu bé tiếp tục lật sách tìm phương pháp tiếp theo.

“Hử? Đây đâu phải trang lúc nãy… Gió thổi bay trang à?” cậu nghiêng đầu bối rối.

Nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, cậu bắt đầu đọc tiếp.

“Không khí ấm từ máy điều hòa đâu có thổi tới chỗ cuốn sách mà” Banda thì thầm — dù cậu bé, Amemiya Hiroshi, không thể nghe thấy.

Có vẻ Hiroshi đang lo lắng vì bản thân không sở hữu năng lực đặc biệt nào như ba mẹ mình. Cũng phải thôi, bởi ba mẹ cậu — Amemiya Hiroto và Narumi — đều là những anh hùng nổi tiếng toàn thế giới, thủ lĩnh của Bravers.

“Không chừng thằng bé bị bạn học trêu chọc. Cái mặc cảm này mà ăn sâu thì nguy hiểm lắm. Với lại em gái nó, Meh-kun, thì lại có mình cư trú bên trong — cũng là một dạng ‘đặc biệt’. Nếu vậy thì Hiroshi sẽ dễ thấy lạc lõng lắm” Banda lẩm bẩm.

Nó rời khỏi căn phòng, xuyên qua tường để quay lại với Meh-kun — tức Amemiya Mei — đang ở phòng khách cùng cô trông trẻ, xem chương trình thiếu nhi. Dù không thể cách xa Mei quá năm mươi mét, Banda vẫn được tự do đi lại trong nhà và quanh khu phố.

“Banda, ếch, ếch~” Mei cười tít mắt.

“Mei-chan thích ếch hả?” cô trông trẻ mỉm cười, tưởng rằng con bé đang nói đến con ếch đang lè lưỡi trên màn hình LCD.

Nhưng thực ra không phải vậy.

Với Mei, “ếch” có nghĩa là “le lưỡi giống con ếch”.

“Nè nè, nhìn nè, ta là ếch nè” Banda nói rồi lè lưỡi qua lại.

Mei khoái chí cố với tay bắt lấy cái lưỡi của cậu.

“Nhưng vẽ vời thì con chưa khá lắm đâu hen? Dù cũng bình thường thôi, mới gần hai tuổi mà… nhưng mà, không biết đây có đúng là con ếch không nhỉ?” cô trông trẻ nhìn vào tờ giấy vẽ trải trên sàn, lộ vẻ hoài nghi.

Thứ được vẽ trên giấy đúng là rất… lạ.

Nếu phải miêu tả, thì nó là một con quái vật với cặp râu tôm thò ra từ đầu, bốn con mắt, và một nụ cười lưỡi liềm rộng đến tận mang tai, từ đó một cái lưỡi dài thòng đến tận chân buông thõng xuống.

Ban đầu, cô nghĩ con bé vẽ lại ác mộng mình từng gặp, nhưng rồi thấy con bé lại rất thích con quái vật đó. “Banda~” — Mei cười vui vẻ khi vẽ nó xong.

“Ồ, vẽ chân dung ta à? Cảm ơn nhé, Meh-kun” Banda nói.

Nếu cô trông trẻ mà thấy Banda thật sự, chắc hẳn sẽ phải suy nghĩ lại về khả năng hội họa của Mei. Với một đứa chưa đầy hai tuổi, như vậy là thiên tài rồi còn gì.

“Nào, giờ ta nên làm gì với Onii-san của ngươi đây?” Banda trầm ngâm.

Ưu tiên hàng đầu của cậu vẫn là Mei. Dù bỏ qua điều đó đi nữa thì Hiroshi vẫn là con trai của Amemiya Hiroto và Narumi — hai kẻ từng kết liễu kiếp trước của Vandalieu.

Banda cảm thấy khó chịu khi biết con trai họ lại được đặt tên là “Hiroshi” — giống như cái tên “Hiroto” trong kiếp trước của mình.

Nhưng đó đâu phải lỗi của Hiroshi. Cậu bé đâu chọn tên cho mình.

“Trẻ con vì mặc cảm trong gia đình mà nổi loạn lúc dậy thì cũng không hiếm, nhưng mình không muốn để Meh-kun phải lớn lên trong môi trường gia đình bất ổn” Banda khẽ thì thầm. “Mình cũng mong Hiroshi sẽ là một người anh tốt với Meh-kun.”

Trong mắt Banda, Hiroshi — đang ở phòng bên — không hề làm gì sai với tư cách người anh. Cậu ấy luôn chăm sóc và chơi đùa với Mei. Dù chưa đến mức lý tưởng, nhưng với lứa tuổi đó, như thế là tốt rồi.

“Nhưng không như bản thể chính của mình… mình không thể ban cho thằng bé năng lực đặc biệt nào cả… Rắc rối thật đó, Meh-kun à.”

“Rắc rối?” Mei cố lặp lại lời Banda.

“Gì vậy Mei-chan? Con đang nói đến… con lười à?” cô trông trẻ hỏi lại.

Dù sống yên ổn hơn bản thể chính, nhưng thời gian bình lặng của Banda cũng không kéo dài được bao lâu.

Bởi lẽ… cậu chưa biết rằng căn nhà này đang bị theo dõi từ một nơi cách hơn năm mươi mét.

“Trong nhà chỉ có bọn nhóc và cô trông trẻ thôi. Hành động ngay bây giờ là được” một gã đàn ông lầm bầm.

“Ngốc à? Bắt cóc khác gì ăn trộm đâu mà nhanh gọn xong việc. Nếu không giao bọn trẻ an toàn thì sẽ chẳng có đồng nào rơi vào túi đâu!” tên thứ hai đáp.

“Nhưng mà là con của Amemiya Hiroto đấy!”

“Khỏi cần nhắc. Tao biết mày có thù với hắn, nhưng đừng có tự ý manh động. Nếu trái lệnh, tao sẽ xử mày trước khi đụng tới lũ nhóc.”

“… Được thôi. Nhưng còn phải chờ tới bao giờ nữa?”

“Đợi tín hiệu từ khách hàng. Hiểu rồi thì câm mồm và tiếp tục giám sát đi.”

Giống như con lười trên màn hình tivi… thời khắc yên bình của Banda, đang đếm ngược từng phút.

“Rắc rối” trong tiếng Nhật là nayamashii, còn “con lười” là namakemono. Phát âm có phần giống nhau.