The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

119 1252

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

265 3602

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

(Hoàn thành)

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

稲荷竜

Và như vậy, giữa ranh giới mong manh của phản kháng giả vờ và thỏa mãn thật sự, câu chuyện sống chung với yandere bắt đầu…

5 18

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

125 2708

Tập 10: Công quốc Alcrem - Ngoại truyện 33: Sự trùng hợp kỳ lạ

Trước khi một chuyện xảy ra, thường sẽ có vài dấu hiệu báo trước. Quan trọng là phải chú ý đến những dấu hiệu đó và chuẩn bị ứng phó kịp thời.

Banda suy nghĩ về điều đó. “Meh-kun, có dấu hiệu gì báo trước rằng em sẽ bị bắt cóc rồi nhét vào thùng xe tải không?” cậu hỏi.

“U-uh.”

“Uh, ta cũng đoán thế.”

Meh-kun—tức Amemiya Mei—đã bị bắt cóc cùng với anh trai cô bé là Amemiya Hiroshi, người giữ trẻ và một vệ sĩ nam.

Banda nhanh chóng rà soát lại chuỗi sự kiện đã dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Trước hết là việc vợ chồng nhà Amemiya đều vắng mặt từ hôm trước.

Cặp đôi đó chính là “Braver” Amemiya Hiroto, thủ lĩnh của nhóm Bravers, và “Thiên sứ” Amemiya Narumi, vợ anh. Họ thường được cử đi ứng phó với các vụ án hay thảm họa tự nhiên để truy bắt tội phạm và cứu hộ người dân.

Nhưng việc cả hai vắng mặt cùng lúc là điều rất hiếm, đặc biệt là Narumi—người mẹ.

Từ sau khi Eighth Guidance bị tiêu diệt, chưa từng có vụ việc nào lớn đến mức buộc toàn bộ Bravers phải xuất quân. Dù số lượng thành viên đã giảm mạnh, vẫn còn hơn tám mươi người trong nhóm.

Hơn nữa, thế giới này không phải chỉ có Bravers—hay chính xác hơn, những người được tái sinh—mới có sức mạnh. Người dân nơi đây cũng sở hữu khoa học kỹ thuật tiên tiến cùng với phép thuật, đủ để duy trì trật tự và điều tra tội phạm. Thế giới này yên bình chẳng khác gì Trái Đất.

Vợ chồng Amemiya cũng rất cố gắng để ít nhất luôn có một người ở bên Mei vì con bé vẫn còn nhỏ.

Thế nhưng, do trùng hợp không may hay là do tội phạm đã kiên nhẫn đợi đúng lúc, cả hai cha mẹ đều bị điều động ra ngoài, để lại bốn người ở nhà: Hiroshi, Mei, cô giữ trẻ và vệ sĩ.

Cả bốn người họ quyết định ra siêu thị lớn gần nhất để mua sắm. Đây là một siêu thị có hệ thống hội viên và an ninh rất nghiêm ngặt.

Nhưng ngay khi xe vừa đỗ vào bãi, vệ sĩ đã bất ngờ ngã gục. Cô giữ trẻ lập tức cố gắng đưa lũ trẻ rời đi bằng xe, nhưng cô cũng gục xuống y hệt.

Bọn tội phạm đã phục kích họ bằng các bộ đồ ngụy trang công nghệ cao sử dụng quang ma pháp.

Mei và những người khác sau đó bị nhốt vào một chiếc xe tải lớn đỗ ở vị trí che khuất tầm nhìn từ camera an ninh.

Có vẻ như sau khi thực hiện xong vụ bắt cóc, bọn chúng bắt đầu thả lỏng. Chúng cởi bỏ bộ đồ ngụy trang và bắt đầu trò chuyện với nhau.

“Phù... Không ngờ mấy bộ này còn giúp giảm dấu hiệu Mana nữa. Thiết bị đời mới đúng là khiến đám Bravers phải hổ thẹn. Gần như khiến tao muốn lấy luôn một bộ làm thù lao.”

“Thứ này dùng được có một tiếng thì vứt. Thở cũng khó, nặng nề như đống sắt vụn. Chẳng đáng giá.”

Cô giữ trẻ và vệ sĩ đều đã bị đánh ngất bằng súng điện, tay chân bị trói chặt. Hiroshi cũng bị trói phòng trường hợp kháng cự. Cả ba còn bị đeo vòng cổ ức chế ma pháp. Có thể thấy bọn tội phạm vẫn giữ cảnh giác.

Chỉ có điều, Hiroshi thì vẫn còn tỉnh.

“C-các người! Đụng đến tôi hay Mei xem! Mẹ và ba tôi sẽ không tha cho các người đâu!” cậu bé hét lớn.

Nhưng với bọn tội phạm, rõ ràng đó chỉ là lời đe dọa yếu ớt xuất phát từ sợ hãi. Chúng bật cười trước nỗ lực phản kháng vô vọng của thằng bé.

“Lũ tội phạm... có năm đứa, nhưng giờ chỉ thấy bốn. Chắc còn một tên đang lái xe” Banda lên tiếng, vừa đếm từng đứa vừa chỉ tay.

“Tên đó hả?” Mei hỏi.

“À, tên đó thì không tính.”

“Sao lại không tính?”

“Vì hắn không còn là tội phạm nữa rồi.”

Hai trong số bọn tội phạm liếc mắt nhìn Mei với vẻ bất an.

“Con bé đó nói cái gì thế?”

“Biết chết liền. Trẻ con mà, chắc đang nói chuyện với bạn tưởng tượng của nó thôi.”

Chúng không hề hay biết rằng Banda, vốn là một linh thể, hoàn toàn vô hình với chúng.

Và càng không biết rằng lần này, chúng lại đoán trúng—Mei thực sự có một người bạn chỉ mình cô bé thấy được.

“Đừng có cười nữa!” Hiroshi hét lên. “Mẹ với ba tôi mà tóm được mấy người thì—!”

“Mày giỏi thì tự làm gì đi chứ. Con của cặp cha mẹ siêu phàm mà lại bất lực vậy sao?” Một tên da trắng to lớn, trông có vẻ nóng tính và có chất giọng hơi nặng, lên tiếng. “Cái vòng đó chặn ma pháp chứ có cản được năng lực của Braver đâu. Ba ngu của mày chắc chỉ cần bẻ một cái là đứt. Sao, thử đi?”

Hiroshi tức nghẹn, không nói nên lời. Cậu hiểu rõ nhất rằng mình chẳng có năng lực đặc biệt như ba mẹ.

Cậu vẫn cố gắng luyện tập, mơ rằng một ngày nào đó sức mạnh trong người sẽ thức tỉnh. Nhưng đến giờ, chẳng có gì thay đổi.

Tên tội phạm nhìn Hiroshi rồi phá lên cười.

“Cuối cùng cũng chẳng làm được gì, nhóc con ồn ào! Mày tưởng khóc lóc thì sẽ có người tới cứu à!”

“T-Tôi không có khóc!” Hiroshi bật lại một cách vô thức.

Khi tên da trắng lại chuẩn bị mở miệng thì Banda lè lưỡi ra về phía Hiroshi.

Nhưng một tên khác, cũng là người da trắng, ngắt lời hắn với giọng bực bội.

“Này, thôi đi. Chúng ta bắt bọn này về đâu phải để mày xả stress lên thằng nhỏ.”

Tên thứ hai có vẻ mặt lạnh lùng, trông giống một sát thủ chuyên nghiệp, trái ngược với vẻ hổ báo như dân anh chị của tên đầu tiên.

“Vấn đề gì? Tao có đánh nó đâu. Hay mày bị xúc động? Muốn tao nghe lời như thể mày là vú em của tao à?” Tên đầu cười khẩy, chế giễu.

“Còn một tiếng nữa Woo mới chuyển thùng hàng vào kho. Tao không định ngồi bó gối ở đây nghe mày độc thoại cả giờ đâu” gã lạnh lùng đáp.

“Thằng khốn, mày tưởng mày là thủ lĩnh ở đây chắc!”

“Ừ thì... Chúng nói thế đấy. Đã lâu rồi ta mới dùng ngôn ngữ nước ngoài, nên có thể có chỗ dịch chưa chuẩn” Banda vừa lè lưỡi vừa dịch lại đoạn hội thoại cho Mei nghe.

Đoạn giữa, bọn tội phạm đã bắt đầu nói bằng thứ ngôn ngữ giống tiếng Anh của thế giới Origin. Vandalieu—bản thể tạo nên Banda—thực ra còn thông thạo ngôn ngữ đó hơn cả tiếng Nhật (hay đúng hơn là thứ tiếng giống tiếng Nhật ở thế giới này).

Tất nhiên, Banda đang dịch lại cho Mei. Dù con bé mới chỉ hơn một tuổi rưỡi, số từ vựng hiểu được còn ít, nhưng có vẻ vẫn nắm được đại ý.

“Onii-chan không phải đồ ngốc” Mei lẩm bẩm.

“Ừ, đúng rồi... Để ta lo, em ngủ một chút đi” Banda nói, rồi xé một mảnh từ màng lông bọc quanh cơ thể, nhẹ nhàng đắp lên người Mei.

“Vâng, Banda.”

Ngay sau đó, Banda thi triển hai phép: Khử mùi Tĩnh lặng . Với hai phép này, Mei sẽ không thể nhìn, nghe hay ngửi thấy gì xung quanh.

Trong khi đó, bọn tội phạm vẫn mải cãi nhau mà chẳng hề nhận ra điều gì bất thường xảy ra với Mei.

“Tao không ngại giết mày đâu. Rồi sau đó bốn đứa bọn tao chia phần thưởng với cả Woo là xong” gã đàn ông có vẻ là thủ lĩnh trong nhóm nói, giọng hăm dọa lạnh lùng.

“... Mẹ kiếp!” tên khác rít lên, lùi lại một bước với vẻ bực bội.

Hắn chỉ tay về phía một người đàn ông mặt mày tái mét đang tựa lưng vào vách thùng container, hai tay ôm lấy tai.

“... Sao thế?” người đàn ông kia hỏi.

“Mới ăn có một cú mà đã tái mét hết mặt là sao hả? Nếu còn dư thời gian mà ngồi run rẩy vậy thì mau giết đám vệ sĩ với con nhỏ đó đi!”

“G-giờ luôn á? Bọn họ vẫn còn bất tỉnh mà…”

“Mày ngu hả?! Chính vì họ còn bất tỉnh mới phải giết ngay lúc này! Nếu để họ tỉnh lại rồi phản kháng thì có khả năng mọi chuyện sẽ rối to đấy! Nhất là con nhỏ đã tẩn mày trước khi ngất – nó đâu phải mấy người giữ trẻ tầm thường! Là vệ sĩ chuyên nghiệp đấy, hiểu chưa? Đừng có chủ quan, giết cho chắc vào!”

Có vẻ bọn tội phạm đã bắt cả vệ sĩ lẫn cô giữ trẻ từ bãi đậu xe để kéo dài thời gian trước khi vụ việc bị phát hiện. Và sau cùng, chúng định thủ tiêu luôn hai người đó.

“… Hiểu rồi” người đàn ông mặt tái đáp khẽ.

“Ê, đừng có dùng súng hay ma pháp. Làm hư cái thùng là bị cảnh sát sờ gáy đấy.”

“Tên đó… lúc nào cũng vậy à? Tao thấy hình như có gì đó khác thì phải” một tên khác liếc sang người đàn ông tái mặt, nói nhỏ.

“Chắc do đây là phi vụ lớn đầu tiên nên nó mới run thôi” gã thủ lĩnh nói.

“… Nó yếu bóng vía vậy sao?”

Phớt lờ cuộc trò chuyện, người đàn ông được giao nhiệm vụ thủ tiêu kéo hai người bị bất tỉnh vào sâu phía sau container – nơi đám tội phạm đã vứt bộ đồ ngụy trang cao cấp.

“Ê, kéo họ đi đâu vậy? Định chơi trò trả thù trước khi giết à?” một tên hỏi.

“… Không, tao chỉ nghĩ nếu bọn nhỏ mà khóc lóc thì sẽ ồn ào thôi.”

“Ờ, nói cũng đúng. Tụi nó mà khóc thét lên hay tè dầm thì phiền bỏ mẹ.”

“H-Hey! Anh định làm gì chú Hiyashi với cô Sakuma vậy?!” Hiroshi hét lên, cảm thấy có điều bất thường. “Họ… họ đâu có làm gì sai đâu…”

Nhưng rồi, mắt cậu bé chợt khép lại, và Hiroshi thiếp đi như thể bị cắt ngang giữa chừng.

“Gì vậy trời? Tự nhiên ngủ gục?” một tên thắc mắc.

“Kiểm tra thử coi có sao không. Có khi lên cơn động kinh hay gì đó” tên khác lo lắng nói.

Thực ra, Banda đã dùng chiếc lưỡi kéo dài của mình tiêm một liều thuốc ngủ tác dụng nhanh vào Hiroshi. Một vòi kim nhỏ mọc ra từ đầu lưỡi, được Banda triệu hồi ra phía sau lưng Hiroshi – nơi bọn tội phạm không thể nhìn thấy – rồi tiêm vào ngón tay cậu. Khi Hiroshi vừa kịp nhận ra cảm giác bị kim chích, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, Banda lập tức phủ lên Hiroshi một lớp màng bảo vệ vô hình với bọn tội phạm.

“Đừng bận tâm về nó. Nhỏ đó mới là mục tiêu quan trọng, đúng không? Thằng lớn mà có mất cũng chẳng sao” gã thủ lĩnh nói dửng dưng. “Này, nhanh xử lý hai đứa kia đi—”

Tiếng súng nổ vang lên, cắt ngang câu ra lệnh của hắn.

Hai tên trong nhóm đổ gục xuống sàn với vết đạn ngay thái dương.

“Thằng khốn… Mày vừa làm cái trò chó gì vậy hả?!” gã có vẻ ngông nghênh gào lên, giơ thiết bị trung gian ma thuật được ngụy trang dưới dạng đồng hồ đeo tay.

Tên thủ lĩnh cũng lập tức rút khẩu revolver của mình ra.

“Không ngờ kỹ năng 【 Pháo binh 】 của mình lại hữu dụng trong tình huống này…” gã đàn ông mặt tái lẩm bẩm. “À mà, xin lỗi nha. Tôi trót dùng súng mất rồi. Từ trước tới giờ luôn muốn thử bắn súng thật, nên không kìm được” hắn nói đều đều, tay vẫn chĩa khẩu súng vừa hạ sát hai đồng bọn về phía hai tên còn lại.

Từ tai hắn, máu bắt đầu rỉ ra từng giọt.

“M-mày… máu đó…!” tên ngông nghênh lắp bắp.

“À, cái này… có lý do cả” gã mặt tái đáp.

Khi Mei và những người khác bị bắt cóc ở bãi đậu xe, Banda đã quyết định cứ quan sát trước, vì nơi đó có lắp camera an ninh và bọn tội phạm có vẻ chưa có ý định sát nhân.

Nhưng đề phòng bất trắc, Banda đã cấy một phần tiểu não của Ma Vương vào trong đầu một tên vừa bị cô giữ trẻ đấm gục, rồi chiếm lấy thân thể hắn bằng hệ thống thần kinh của Ma Vương, biến hắn thành một dạng phân thân Ma Vương kiểu ký sinh trọn vẹn.

Những mảnh vỡ của Ma Vương được triệu hồi bên trong cơ thể tên tội phạm, nên hoàn toàn vô hình với người ngoài.

Và giờ, sau khi bắt cóc, bọn chúng đã nhục mạ Hiroshi, định giết Sakuma-san – người giữ trẻ tốt bụng – và cả vệ sĩ mà Banda từng thấy mặt.

Chưa kể, nơi này không có camera.

Không còn lý do gì để do dự trong việc xử lý lũ khốn này.

“Mày… ai thuê mày?! Có phải mày là người của Bravers không?!” tên ngông nghênh gầm lên, đầy căm phẫn nhìn người từng là đồng bọn của mình suốt bao lâu nay.

Cái kiểu người như hắn – khi bất an hay không hài lòng – thì sẽ lập tức chuyển hết thành cơn giận dữ.

“Không, không hẳn vậy đâu… Mà tiện thể nói luôn, ghế lái đang nằm ngay sau lưng hai người đấy, nên tôi không thể dùng súng hay phép thuật được. Làm ơn tránh sang một bên được không?” Banda lên tiếng qua miệng gã đàn ông mặt mày tái mét.

Ghế tài xế của chiếc xe tải nằm ngay phía sau hai tên tội phạm còn lại, và người đàn ông châu Á tên Woo đang cầm lái. Banda lo rằng nếu mình nổ súng, viên đạn có thể xuyên qua thân thể bọn tội phạm, rồi xuyên cả container, ghế lái và bắn trúng Woo, gây thương tích hoặc tai nạn.

Tất nhiên, nếu xe có lật nhào rồi bốc cháy, Banda vẫn đủ khả năng bảo vệ Mei và Hiroshi. Nếu tính thêm cả Hayashi và Sakuma thì có hơi phiền hơn một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Vấn đề là nếu tai nạn quá lớn, những chiếc xe gần đó hay phía sau có thể bị cuốn vào. Khi đó, kế hoạch che giấu sự việc mà Banda đang tính toán có thể đổ bể. Và nếu có dân thường thiệt mạng, thì đó sẽ là một vết nhơ khó xóa trong lòng cả Mei lẫn Banda. Cậu muốn tránh điều đó nếu có thể.

Dĩ nhiên, gã đàn ông có vẻ ngoài hoang dại chẳng hề để tâm đến lời đề nghị của Banda.

“Bớt giỡn mặt đi, đồ khốn! Mana, đổ cơn thịnh nộ của đại địa vào nắm đấm của tao!” gã hét lên rồi lao tới tấn công cái thân xác mà Banda đang chiếm dụng.

Bước chân kiểu quyền anh của hắn sắc bén đến mức có thể so kè với võ sĩ chuyên nghiệp.

Nhưng tốc độ ấy vẫn thua một cú bóp cò. Banda, điều khiển cơ thể tên tội phạm mặt trắng, đã nhả đạn vào thẳng mặt đối phương.

“【 Thạch quyền 】!’” gã hét lên, dùng nắm đấm đỡ viên đạn.

Có vẻ như câu niệm chú vừa rồi là một ma pháp thuộc tính thổ, giúp nắm đấm hắn cứng như đá tảng, nặng như búa tạ.

Gã gầm lên rồi tung ra một cú đấm toàn lực vào bụng, tiếp liền sau đó là một cú đấm thẳng tay trái vào mặt. Nắm đấm đủ cứng để đỡ đạn đã trở thành vũ khí sát nhân. Cơ thể tên tội phạm mà Banda điều khiển bị phá nát nặng nề—nội tạng vỡ toang, xương mặt sụp đổ.

Thế nhưng, bộ não phụ và dây thần kinh của Ma Vương vẫn còn hoạt động. Banda liền nâng họng súng, nhắm vào thân gã ta, lúc này đang lơ là vì nghĩ đối thủ đã gục. May mắn thay, gã đã di chuyển khi lao tới tấn công nên không còn đứng chắn trước ghế lái nữa.

Nhưng trước khi Banda kịp bóp cò—

“【 Đạn chấn động 】!’” thủ lĩnh nhóm hét lớn.

Một viên đạn từ khẩu súng lục của hắn ghim thẳng vào trán cái thân thể mà Banda đang chiếm lấy. Lực tác động mạnh đến mức khiến mảnh xương và não văng tung tóe ra phía sau đầu. Bộ não phụ cùng dây thần kinh của Ma Vương vẫn nguyên vẹn, nhưng chúng cũng bị bắn văng ra ngoài cùng với phần não thật của cơ thể đó.

Có vẻ như khẩu súng lục của tên thủ lĩnh là một ma cụ, dùng để truyền hiệu ứng ma thuật lên đạn. Phong cách chiến đấu của hắn là kết hợp giữa súng và phép thuật.

“… Chết rồi. Gã này có vấn đề gì vậy? Bị ăn nguyên vài cú của tao rồi mà vẫn còn cựa quậy” gã lẩm bẩm, không hề nhận ra bộ não phụ của Ma Vương nằm lẫn trong đống máu thịt và mảnh xương rơi rớt trên sàn.

“Không nghi ngờ gì là gã đó rất kỳ lạ, nhưng giờ chết rồi thì chỉ còn là xác thôi. Lục soát người hắn và cái điện thoại, biết đâu còn để lại bằng chứng gì” thủ lĩnh ra lệnh. “Tôi đi… trấn an Woo đã.”

Có vẻ như Woo đã nghe thấy tiếng súng; điện thoại của tên thủ lĩnh đang reo liên tục, có lẽ là tin nhắn từ Woo.

“Rõ” gã đáp. “Mà lạ thiệt, đám nhóc này vẫn còn ngủ ngon lành. Nãy giờ có bốn phát súng…?”

“Đừng bận tâm, chỉ là chút rắc rối thôi. Xong rồi” thủ lĩnh nói qua điện thoại với Woo, nhưng ánh mắt hắn chợt lóe lên khi thấy gã ngưng bặt giữa câu.

Rồi hắn cũng nhìn thấy điều đó.

Mái tóc trắng dài. Bốn con mắt. Cái miệng rạch dài từ tai này sang tai kia. Bốn cánh tay đen sì và sáu cái chân. Một sinh vật quá dị hợm để có thể gọi là sinh vật sống.

“… M- mày là cái thứ gì vậy?” thủ lĩnh lắp bắp.

“Ta là kẻ thù của các ngươi” Banda lên tiếng sau khi toàn bộ cơ thể cậu đã hiện hình.

Giọng nói của Banda vang lên rành mạch và trí tuệ khiến bọn tội phạm ngỡ ngàng. Chúng có vẻ đã mong nghe một tiếng gầm dã thú hay tiếng rít chói tai. Một thoáng sững người… rồi tất cả cùng hành động.

“【 Đạn choáng 】!’” tên thủ lĩnh hét lên.

Banda thầm cảm thấy hài lòng vì mình đã tuyên bố một cách đơn giản rằng mình là kẻ thù. Mọi việc đang tiến triển đúng kế hoạch. Cậu không hề né tránh loạt đạn đang bay tới.

Đạn vừa trúng là phát nổ. Có vẻ như chúng được thiết kế để phát nổ bên trong cơ thể mục tiêu, gây thương tích chí mạng… nhưng tất cả đều bị lớp ngoại bì của Ma Vương đẩy bật ra. Không một vết xước.

“Hmm, hmm. Ra là vậy” Banda lẩm bẩm. “Cho ta hỏi, khẩu súng lục đó có loại nòng thế nào, và đạn gì vậy? Biết được thì ta sẽ xác định chính xác hơn khả năng phòng ngự của bản thân—”

“Câm miệng! 【 Đạn sét 】!, 【 Trọng lực đạn 】!” thủ lĩnh quát lớn, tiếp tục niệm chú ma pháp hệ phong và hệ thổ, đồng thời bóp cò không ngừng, dù đã kinh ngạc vì đạn không hề có tác dụng.

Có vẻ như hắn có thể sử dụng nhiều thuộc tính, nhưng năng lực phép thuật không mấy đặc biệt. Nói cách khác, biết nhiều mà không tinh thông thứ gì. Hắn dùng ma cụ trong súng để bù lại điểm yếu đó.

“… để xác định khả năng phòng ngự của mình” Banda điềm nhiên nói nốt phần câu bị cắt ngang.

Không một viên đạn nào để lại dù chỉ một vết trầy trên lớp giáp ngoài của Banda. Có vài viên trúng khớp nối hay mặt, nhưng cũng chẳng gây tổn hại gì.

“Cơ thể mày làm bằng cái quái gì thế…?!” thủ lĩnh lắp bắp, mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, trong khi đạn trong ổ đã cạn sạch.

Cảm giác nguy hiểm như thức tỉnh bản năng sinh tồn của gã. “Chết tiệt! Mana, đổ cơn thịnh nộ của đại địa và tinh thần thép vào nắm đấm của tao!” hắn hét lên rồi lao về phía Banda.

Nắm đấm hắn vung ra với kỹ thuật sắc bén của một tay quyền anh chuyên nghiệp. Đòn jab kiềm chế, cú móc sâu, rồi cú đấm thẳng nhằm vào kẽ hở trong phòng thủ của đối phương. Một chuỗi tấn công cực kỳ bài bản.

Nhưng tất cả đều bị chặn lại chỉ bằng một trong bốn cánh tay của Banda. Cậu dùng lòng bàn tay mềm để đỡ, tránh làm tổn thương tay của đối phương.

“Ban nãy là đá, giờ là kim loại à… Ma pháp cường hóa làm nắm đấm nặng như sắt thép sao? Hmm, xem ra hiệu quả đấy, có thể dùng đối phó với kẻ có phòng ngự chống đạn” Banda nhận xét.

Một cú phải, một cú trái, thêm một cú trái, lại một cú trái, giả vờ đấm phải rồi tung cú trái nữa, ngay khi cú trái bị chặn thì bất ngờ tung cú phải thẳng—tất cả đều bị một bàn tay chặn lại. Ba tay còn lại của Banda thì vẫn khoanh trước ngực, tiếp tục quan sát.

“Lạy… Chúa…” gã thở hồng hộc, vẫn tiếp tục ra đòn, nhưng ánh mắt đã ngập tràn tuyệt vọng.

“Xin lỗi, nhưng với ta, các ngươi quá yếu” Banda nói.

Banda là một tồn tại được Vandalieu tạo ra từ chính linh hồn của mình tại thế giới Lambda—một bản thể phân nhánh từ chính cậu.

Vì vậy, Banda sở hữu toàn bộ kinh nghiệm, kỹ năng và năng lực thể chất mà Vandalieu có vào thời điểm tách ra. Banda mạnh đến mức có thể giết quái vật bằng tay không. Gấu, sư tử, thậm chí cả khủng long bạo chúa cũng chỉ như mấy con thú nhồi bông trong mắt cậu. Cậu nhanh đến mức có thể đùa giỡn với kẻ thù, và sức bền thì vượt xa chúng. Không chỉ là bậc thầy về ma thuật, cậu còn tinh thông cả 【 Võ thuật 】.

Với người bình thường ở Lambda, một kỹ năng chiến đấu đạt cấp 5 đã đủ để được gọi là cao thủ. Còn ở Origin, người có kỹ năng cấp 10 thì gần như thần thoại—loại người mà chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, không tồn tại ở đời thực.

Và Banda, tại Origin, chính là một kẻ như thế—một cao thủ dùng 【 Võ thuật 】 với sức mạnh thể chất vượt xa nhân loại.

“Ta nghĩ đùa vậy là quá đủ để đo lường sức mạnh bản thân rồi” Banda nói, vừa siết chặt lấy nắm đấm của gã đàn ông trông như dã thú.

“AAAAARGH! TAY TA, CÁI TAY TA AAAAAA!!”

Gã rú lên đau đớn. Banda bóp nát bàn tay như thép của hắn dễ dàng, móng vuốt đâm sâu vào da thịt.

“Đ-đợi đã! Ngươi không quan tâm đến đám nhóc này sao?!” tên cầm đầu hét lên.

Hắn đã nạp lại đạn và chĩa súng vào Hiroshi.

Có vẻ hắn định dùng bọn trẻ làm con tin. Việc hắn nhắm vào Hiroshi thay vì Mei—đứa mà chủ nhân hắn xem trọng hơn—chứng tỏ hắn vẫn còn giữ được chút lý trí. Nhưng khuôn mặt hắn lúc này chỉ còn lại nỗi sợ, vẻ mặt của một con thú bị dồn vào đường cùng.

Banda chẳng buồn liếc nhìn về phía lũ trẻ, chỉ đơn giản khiến lớp màng bao bọc Hiroshi và Mei hiện ra.

Những lớp màng vốn vô hình từ nãy đến giờ bỗng hiện rõ, khiến đám tội phạm sững sờ.

“Những màng đó cứng chẳng kém giáp ngoài của ta. Nếu các ngươi nghĩ có thể làm gì bọn trẻ thì cứ thử đi” Banda nói. “À, nếu chỉ muốn chạm thử thì cứ tự nhiên. Có điều, tay mấy người sẽ tiêu tùng đấy.”

Nỗi tuyệt vọng đã nuốt trọn hai gã đàn ông.

“Khốn kiếp… Sao lũ Bravers lại có con quái vật như thế này?! Mẹ kiếp, ta không thể báo thù cho anh trai được rồi…!” gã trông như dã thú rít lên.

“Ra ngươi không chỉ vì tiền? Muốn trả thù Amemiya Hiroto à? Nếu anh ngươi bị giết vì lý do gì đó, ta hiểu được cảm giác căm hận của ngươi” Banda nói.

“Gì…?”

Thù hận là cảm xúc. Đôi khi nó chẳng thể giải thích nổi bằng lý trí. Dù người anh có là tội phạm, kẻ tàn ác, dù có bị Amemiya Hiroto giết vì lý do chính đáng, thì cảm xúc của người em vẫn không thể phủ nhận.

Cho dù đó là việc được pháp luật cho phép, cho dù người đời gọi là chính nghĩa, thì giết vẫn là giết. Còn cảm thấy thù hận hay không—đó là chuyện của riêng hắn.

“Nhưng nói thế cũng chẳng thay đổi gì” Banda tiếp lời, tung cú móc bằng cánh tay thứ hai, đấm thẳng vào sườn gã.

Cậu cảm nhận được từng chiếc xương sườn gãy răng rắc, nội tạng bị bóp nát dưới nắm đấm mình, và tiếng gió hộc ra từ phổi đối phương.

“Ngươi có lý do để giết, thì ta cũng có lý do để giết ngươi. Và ta mạnh hơn ngươi—áp đảo hoàn toàn” Banda nói tiếp, tung một cú đấm vào bụng bằng cánh tay thứ ba.

Cậu đã kìm lực lại để nắm đấm không xuyên thủng người đối phương, nhưng thế cũng đủ khiến thêm vài cơ quan nội tạng bị nghiền nát.

Gã ho sặc sụa, phun ra máu.

“Và ta có một lời muốn nhắn với ngươi: ‘Onii-chan không phải là cứt.’”

Vừa dứt lời, cánh tay thứ tư của Banda tung ra một cú đấm thẳng vào mặt gã. Gã cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng để che đầu, nhưng...

Cú đấm của Banda nghiền nát hộp sọ lẫn bàn tay chắn phía trước.

Âm thanh vang lên như một quả trái cây thịt dày, vỏ cứng bị đập vỡ tan. Tiếng đó vang vọng khắp bên trong container.

Bỏ lại thi thể không đầu, không tay, và phần thân tan nát của gã đàn ông, Banda quay lại nhìn tên cầm đầu đang chết sững vì kinh hoàng.

“…Được rồi. Ta không phản kháng. Làm ơn giết nhanh đi, cho xong một phát” hắn cầu xin, ném khẩu súng lục sang một bên khi Banda tiến lại gần.

Hắn quỳ xuống, như thể dâng đầu mình lên cho Banda.

“Nếu định chết, thì tự bắn mình luôn bằng khẩu súng ấy có vẻ dễ hơn đấy. Vẫn còn đạn, đúng không?” Banda hỏi.

“…Ta không thể tự sát vì lý do tôn giáo” gã nhắm mắt lại, đáp.

“Tôn giáo, hử.” Banda thở dài.

Tôn giáo gì cho phép bắt cóc trẻ sơ sinh, giết người vô tội, nhưng lại cấm tự sát chứ?

Chẳng phải lỗi ở tôn giáo, mà là ở đạo đức của cái gã này thôi, Banda thầm nghĩ.

Dù sao thì, cậu vẫn tiến đến để chặt đầu tên kia.

“Xuyên qua không gian trống rỗng, quay về tay ta—【 Triệu hồi 】.” Tên kia lẩm bẩm.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn bật dậy, vươn tay phải về phía Banda. Trên tay hắn—là khẩu súng lục vừa bị vứt đi, giờ đã nằm gọn trong tay, và nòng súng chĩa thẳng vào một trong bốn con mắt của Banda.

Tiếng súng nổ cùng tiếng vang u ám vang dội khắp trong container.

Đòn đánh bất ngờ thành công rực rỡ. Nhưng…

“C-cái… gì thế này…?” Hắn không thể reo mừng chiến thắng. Chỉ có kinh hoàng và tuyệt vọng trong giọng nói.

“Ta sơ suất thật. Không ngờ ngươi lại giả vờ đầu hàng, dùng không gian ma pháp để gọi súng về tay và bắn ta ngay khi ta lại gần” Banda nói.

Cả bốn mắt của cậu nhìn chăm chăm vào khẩu súng bị vỡ nát sau vụ nổ, và khuôn mặt rướm máu của kẻ địch vì bị mảnh kim loại găm vào.

“Nhắm vào mắt ta là lựa chọn đúng đấy” Banda tiếp tục. “So với chỗ khác thì mắt ta mềm hơn. Nhưng… đạn của ngươi không phá nổi mắt ta đâu.”

Cơ thể Banda được tạo nên từ các mảnh vỡ của Ma Vương. Những mảnh vỡ ấy gần như không thể bị tổn thương, trừ phi dùng đến trang bị chế tạo từ Orichalcum—kim loại truyền thuyết chỉ có các vị thần ở thế giới khác mới tạo ra được.

Và nhãn cầu của Banda cũng không ngoại lệ.

“Đồ… quái vật…” gã thều thào.

Có lẽ một mảnh súng đã găm vào não hắn. Gã ngã phịch xuống. Banda giẫm lên cổ, nghiền nát xương sống, kết liễu hắn.

Sau đó, cậu tiến về phía Woo—tên tội phạm cuối cùng, đang ngồi ghế lái.

Với tiếng động ầm ĩ trong container, chắc chắn hắn phải nhận ra điều gì đó không ổn.

Banda giải trừ 【 Vật chất hóa 】 và lướt qua vách container để tới ghế lái, nơi Woo đang hoảng loạn. Một tay hắn điều khiển xe, tay kia thì liên tục bấm vào điện thoại. Có vẻ hắn đang cố gọi lại cho tên cầm đầu để hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Banda chỉ lặng lẽ quan sát, cho đến khi Woo mất kiên nhẫn vì không ai trả lời, và dừng xe lại ở một nơi không người qua lại.

“【 Độc dược 】.”

Banda lẩm bẩm, niệm chú tạo ra chất độc bằng ma thuật hệ tử ngay khoảnh khắc chiếc xe tải dừng lại, khiến Woo thiếp đi trên ghế lái trước khi hắn kịp mở cửa bước ra.

Sau đó, Banda quay lại trong thùng container, kiểm tra xem Mei, Hiroshi, vệ sĩ và bảo mẫu có bị thương hay không.

“Mọi người đều an toàn, và xe cũng đã dừng lại trên con đường ít xe cộ. Haa… May quá. Mọi chuyện ổn thỏa rồi. Cả về mặt mình vẫn giữ được phần người nữa.” Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Dù cơ thể chính của Banda là Mei, nhưng nhân cách của cậu hoàn toàn tách biệt. Cậu không cần ăn hay ngủ, hình thể cũng khác xa con người bình thường.

Và như đã thể hiện với lũ tội phạm, cậu sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Dù bọn bắt cóc sử dụng những bộ đồ ngụy trang tàng hình cấp cao, chúng vẫn đủ khả năng khống chế và bắt sống hai vệ sĩ chuyên nghiệp. Ấy vậy mà Banda đã tiêu diệt năm trong số sáu tên đó, còn giữ tên cuối cùng lại sống.

Nếu vì sức mạnh đó mà Banda trở nên kiêu ngạo, coi thường con người ở thế giới này... thì sẽ không có đường quay lại nữa. Nếu cậu giết chóc mà không hề cảm thấy tội lỗi, hoặc thực hiện những vụ thảm sát và khủng bố nhân danh "vì Mei", thì kết cục chỉ có một.

Chẳng điều gì trong số đó là vì lợi ích của Mei cả. Nếu Banda trở thành quái vật chỉ để bảo vệ cô bé, thì sớm muộn gì điều đó cũng sẽ làm tổn thương chính cô.

“Và còn nữa… Dù khả năng phòng thủ của mình mạnh đến đâu ở thế giới này, thì vẫn hoàn toàn bất lực trước Amemiya Hiroto, kẻ có thể phớt lờ tất cả chúng. Đúng là kỹ năng gian lận thì chẳng khác gì ăn gian thật” Banda càu nhàu một mình trong lúc bắt đầu dọn dẹp hiện trường, dùng máu của bọn tội phạm vung vãi khắp container để thực hiện kế hoạch ngụy trang.

“Mmm… Banda…” Mei lẩm bẩm với giọng còn ngái ngủ.

“À, em tỉnh rồi à” Banda gỡ bỏ phép 【 Tĩnh lặng 】 trên Mei. “Đợi thêm chút nữa nha.”

Cậu mọc lông Ma Vương từ đầu ngón tay, rồi dùng nó như một cây cọ vẽ một cái đầu lâu nằm trong hình bát giác lên vách container.

“Dấu hiệu của Eighth Guidance mà mình thấy trên TV mấy hôm trước trông giống thế này đúng không nhỉ… Nếu sau này có dịp gặp lại Legion, chắc mình phải xin lỗi vì đã tự tiện dùng biểu tượng của họ” Banda lẩm bẩm.

Kế hoạch ngụy tạo của cậu là khiến toàn bộ sự việc trông như hành động của Eighth Guidance – nhóm tà giáo được cho là đã bị tiêu diệt.

Dù các thành viên của Eighth Guidance đều đã tử trận khi đối đầu với Bravers, nhưng chỉ có chính họ và những người chuyển sinh từng sang thế giới Lambda là biết rõ điều đó.

Một số thi thể thậm chí chưa bao giờ được tìm thấy, nên dù được xem là đã chết, về mặt lý thuyết thì vẫn có thể coi là mất tích.

Ví dụ như Shade – kẻ từng nhập vào thể xác của “Oracle” Endou Kouya rồi cùng hắn tự sát. Hay Baba Yaga – người đã cho nổ tung bản thân cùng với “Mage Masher” Minami Asagi.

Một số thành viên chỉ còn sót lại vài mảnh thịt, còn Ghost thì đến tận trận chiến cuối cùng Bravers mới biết hắn tồn tại.

Bởi vậy, nếu Banda để lại biểu tượng kia, các cơ quan điều tra có thể bị đánh lừa, cho rằng nhóm Eighth Guidance vẫn còn sót lại vài thành viên, hoặc có kẻ chưa từng lộ diện trong trận chiến cuối.

“Mình đã gieo mầm mâu thuẫn nội bộ trong bọn chúng, nên người ta có thể tin là Shade đã nhập vào xác một tên nào đó… Dù sao thì cũng khó lý giải vì sao Eighth Guidance lại cứu Meh-kun” Banda lẩm bẩm một mình.

Nhưng chỉ cần khiến nhà chức trách tin rằng còn kẻ khác nhúng tay vào vụ này, thế là đủ.

Nếu vậy, vợ chồng Amemiya sẽ thấy nguy hiểm mà tăng cường bảo vệ cho lũ trẻ.

Rõ ràng có kẻ đứng sau thuê bọn tội phạm bắt cóc chúng, và hệ thống an ninh hiện tại là chưa đủ.

“Dù sao thì mình cũng giữ được một tên sống, để nhà chức trách điều tra kẻ chủ mưu vậy” Banda tự nhủ.

Cậu cũng định thử hỏi linh hồn bọn đã chết, nhưng… vì không có kỹ năng mê hoặc người chết, cậu chẳng chắc có dọa dẫm chúng nói được gì không.

Cậu cũng không thể phá hủy linh hồn của chúng. Làm vậy có thể khiến Rodcorte phát hiện ra cậu.

Vả lại, kể cả có moi được gì, thì Banda cũng chẳng thể rời khỏi Mei quá năm mươi mét. Việc truy lùng chủ mưu là bất khả thi.

Hoàn tất việc ngụy trang, Banda bắt đầu tìm điện thoại của tên cầm đầu nhóm tội phạm, định gọi báo cảnh sát về một chiếc xe đáng ngờ để họ đến điều tra.

Khi đang tìm, cậu chợt để ý đến Hiroshi – người cậu đã khiến bất tỉnh – đang khóc.

“…Chắc em ấy cảm thấy bất lực lắm.”

Vụ việc này có thể để lại một vết thương lòng lớn trong Hiroshi – một đứa trẻ còn quá nhỏ. Mong đợi em ấy vượt qua và trưởng thành sau cú sốc là quá lạc quan.

Có lẽ em sẽ cần một điều gì đó để nương tựa thì mới đứng dậy được. Nếu vợ chồng Amemiya có thể là chỗ dựa đó, thì Banda chẳng có gì để làm. Nhưng nếu chuyện này để lại hậu quả lâu dài...

“Nếu đến lúc cần, mình sẽ thử dạy em ấy ma thuật vô thuộc tính. Dù sao thì 【 Tăng cường hồi mana 】 hay 【 Cường hóa thể chất 】 cũng sẽ hữu ích mà.”

Ma thuật vô thuộc tính vốn chưa được khám phá ở thế giới này, nhưng so với năng lực gian lận của cha mẹ mình – nguồn gốc khiến Hiroshi mang mặc cảm – thì nó chẳng đáng là gì. Dù vậy, có lẽ nó sẽ trở thành điểm tựa tinh thần cho Hiroshi.

“Banda, Nii-chan, bạn của bacam?” Mei hỏi.

“Ừ, có khi là bạn của ‘bacam’ thật đó” Banda đáp, cố tình bắt chước cách nói sai của cô bé. “Nhưng trước tiên, anh sẽ thử nói chuyện với em ấy mà không để lộ thân phận… Giá mà có thể xuất hiện trong giấc mơ thì dễ hơn biết mấy.”

Cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại, Banda bắt đầu dò dẫm các nút bấm… và rơi vào cảnh bối rối hoàn toàn, vì đó là một chiếc smartphone.

----------------------------------------------

Vụ bắt cóc Amemiya Mei đã thất bại. Nhưng khi nhận được tin này, “Avalon” Rikudou Hijiri lại chẳng tỏ vẻ thất vọng.

“Đúng như kế hoạch.”

Thất bại đó đã nằm trong dự tính từ đầu. Hoặc nói chính xác hơn, kế hoạch là vụ bắt cóc thành công trong thời gian ngắn, nhưng thông tin về bọn tội phạm sẽ bị rò rỉ trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, và Mei cùng Hiroshi sẽ được giải cứu an toàn. Bọn bắt cóc sẽ bị bắt hoặc tiêu diệt, còn “khách hàng” thuê chúng thì sau đó sẽ bị phát hiện là đã chết. Kẻ chủ mưu thực sự sẽ không bao giờ lộ diện.

Mục tiêu của kế hoạch này là khiến vợ chồng Amemiya ý thức sâu sắc rằng con cái họ đang bị nhắm tới. Và vì họ tin tưởng Hijiri, nên khi hắn đề xuất rằng nên có một thành viên Bravers ở bên cạnh lũ trẻ mọi lúc, họ sẽ dễ dàng đồng ý. Nhờ đó, Hijiri sẽ tiếp xúc thường xuyên với Mei.

Nói cách khác, Mei sẽ luôn ở trong lòng bàn tay hắn.

“Amemiya Mei… Đứa trẻ đó là mẫu vật quan trọng trong nghiên cứu của ta về thuộc tính tử. Dù nghiên cứu quy mô lớn chỉ có thể tiến hành sau khi con bé tròn ba tuổi – khi lượng Mana trong cơ thể ổn định và có thể kiểm tra chính xác thuộc tính – nhưng chuẩn bị trước từ bây giờ cũng không thừa” Hijiri nói.

“Tôi hiểu… nhưng mọi chuyện không diễn ra đúng như kế hoạch”

“Shaman” Moriya Kousuke – một kẻ chuyển sinh khác và là thuộc hạ của Hijiri – lên tiếng khi đưa cho hắn bản sao báo cáo vụ việc.

“Trước khi chúng ta kịp tiết lộ thông tin về nhóm tội phạm cho cảnh sát điều tra, họ đã nhận được tin báo về một chiếc xe tải đáng ngờ. Khi đến kiểm tra, họ phát hiện cả bốn nạn nhân lẫn nhóm tội phạm. Cả bốn người đều sống sót, năm trong sáu tên tội phạm thì đã chết. Và… tuy chưa bị rò rỉ ra giới truyền thông, nhưng trong container đã phát hiện dấu hiệu của Eighth Guidance.”

“…Cậu nói gì?” Hijiri nhíu mày nhìn xuống bản báo cáo.

Những chi tiết trong đó, từng dòng từng chữ đều kỳ quái.

Với tư cách là kẻ thao túng nhóm đào ngũ của Murakami, Hijiri biết rõ tất cả thành viên Eighth Guidance đều đã chết. So sánh thông tin hắn có với hồ sơ của những người từng trốn thoát khỏi các cơ sở nghiên cứu, không có chỗ nào để nghi ngờ.

Khả năng có nhiều ngoại lệ kiểu như Ghost là quá nhỏ, nhưng…

“… Một kẻ mạo danh thông thường không thể làm đến mức này. ‘Undead’ và Eighth Guidance từng chứng minh rằng việc lây nhiễm Mana thuộc tính tử chỉ xảy ra khi hội đủ điều kiện nhất định. Theo lý thuyết đó, có thể Eighth Guidance đã truyền thuộc tính tử cho ai đó khác. Ta từng nghĩ nếu có xảy ra, người đó chỉ có thể là Amemiya Mei… nhưng giờ thì cần cảnh giác hơn rồi” Hijiri nói.

“Dù sao thì, phần lớn mọi việc vẫn diễn ra như kế hoạch. Chúng ta sẽ giám sát Amemiya Mei và điều tra ‘Eighth Guidance’ giả mạo kia – mục tiêu, năng lực, vị trí, tất cả.”

“Vâng, xin hãy giao cho tôi.” Kousuke lập tức bắt tay vào điều tra “Eighth Guidance” giả kia.

Nhưng hắn không tìm được bất cứ manh mối nào.

Bởi kẻ mà hắn đang tìm… vẫn luôn ở bên cạnh Mei.