Ngay khoảnh khắc lao ra khỏi nhà nguyện, Mortor cùng các Vampire quý tộc khác lập tức kích hoạt phép bảo vệ bản thân khỏi ánh sáng mặt trời.
Chúng sử dụng ma pháp thuộc tính phong hoặc thủy để tạo ra lớp màng bao quanh, làm suy yếu ánh nắng chiếu tới cơ thể mình. Nếu chặn hoàn toàn ánh sáng bằng nước hay không khí thì đồng nghĩa với việc chắn luôn cả tầm nhìn, nên đó là biện pháp tối ưu nhất họ có thể làm.
“… Mình lẽ ra nên nhử Birkyne vào mùa hè, lúc nắng gắt hơn thay vì mùa đông?” Vandalieu lẩm bẩm.
“Danna lo xa quá rồi đó! Trước ánh sáng của bọn ta, mấy lớp phòng ngự ấy có cũng như không thôi à nha!” — “Khuyển Chiến” Daroak, kẻ đã trở thành hồn ma mang thuộc tính quang, cười hớn hở nói.
Tinh thần chiến đấu của hắn ngùn ngụt, nhưng Gufadgarn thì điềm nhiên.
“Nhân tiện, Vandalieu, ta nên xử lý bọn họ thế nào đây? Ta dùng ma thuật không gian đưa thân xác họ đi chỗ khác nhé?” nàng đề nghị.
Ngay cả lúc này, ba bốn chục người từ trại trẻ mồ côi đã bị tẩy não vẫn đang bám chặt lấy Vandalieu… Dù cuộc trò chuyện diễn ra được phần lớn là nhờ những người đó đa số là trẻ nhỏ chưa tới mười tuổi và hoàn toàn im lặng.
Tuy nhiên, điều đó khiến Vandalieu gần như không thể di chuyển. Ngay cả khi vừa rời khỏi nhà nguyện, nếu không nhờ hình thể linh hồn của Vandalieu bao bọc, chắc chắn đã có vài đứa nhỏ bị gãy xương hay trật khớp. Seris và Vestra thì không sao vì họ là Vampire hạ cấp, còn sơ quản lý trại trẻ cũng không phải con người bình thường. Nhưng với bọn trẻ nhỏ như Marsha thì hoàn toàn là vấn đề sinh tử.
“Cứ quan sát thêm một lúc đã. Dù hắn có ra lệnh gì đi nữa thì chúng ta vẫn xử lý được. Chuẩn bị xong hết rồi” Vandalieu đáp.
Như thể đã đợi cậu nói xong, Birkyne từ từ bước ra từ lỗ thủng trên tường nhà nguyện, toàn thân bọc trong ma lực thuộc tính phong. Đúng là Vampire thuần chủng có khác—hắn đã hồi phục hoàn toàn, vẻ ngoài quyến rũ như trước. Trái lại, đám thuộc hạ vẫn còn vết bỏng loang lổ trên mặt và tay.
“Tự sát đi” hắn lạnh lùng ra lệnh.
Ngay lập tức, những người đang bám lấy Vandalieu đồng loạt tìm cách tự sát. Đám trẻ nhỏ cố cắn lưỡi mình, còn Seris và Vestra thì bất ngờ để lộ móng vuốt mà bản thân họ còn chẳng hay biết, đưa tay định rạch cổ.
“… Thấy chưa, vì mấy tình huống thế này đấy.” Vandalieu nói.
Cậu dùng kỹ năng 【 Hiện thân 】 để hóa hình thể linh hồn, ngăn chặn việc họ tự sát. Lớp linh hồn dạng gel bao lấy răng của lũ trẻ và móng vuốt của các nữ tu, khiến họ không thể làm hại bản thân.
Mặc cho bị hình thể linh hồn khống chế, Matthew, Seris và những người khác vẫn rên rỉ vùng vẫy, cố thi hành mệnh lệnh của Birkyne. Những đứa trẻ khác thì húc đầu vào nhau để vỡ sọ, hoặc úp mặt vào khối linh hồn vật chất hóa hòng tự ngạt thở—sự tận tụy bất thường đến lạnh người.
Thế nhưng, đầu bọn trẻ đã bị bao bọc trong linh hồn của Vandalieu, khiến những cú húc gần như vô hại. Với mấy đứa đang cố ngạt thở, linh hồn biến hóa thành ống thông khí dẫn không khí vào phổi như một thiết bị hô hấp nhân tạo.
“Chẳng phải dùng 【 Trì hoãn tử vong 】 là đủ sao?” Berkert lầm bầm.
“Đồ ngốc. 【 Trì hoãn tử vong 】 chỉ kéo dài thời gian tử vong chứ không ngăn được vết thương.” Chipuras chỉnh.
“Xem ra tình hình đã đến mức không thể dùng bọn họ làm con tin để thương lượng rồi. Ngươi chắc đang nghĩ chỉ cần lấy Bóng Ma Vương từ ta xong thì gỡ tẩy não là xong chứ gì?” Birkyne bình thản nói, mắt nhìn Chipuras và các hồn ma đang tỏ ra rất ung dung.
Nhưng vẻ bình thản đó không đồng nghĩa với điềm tĩnh.
“Nhưng, các ngươi quên mất điều này à? Đây là khu ổ chuột của một thành phố có ít nhất ba vạn dân, dù tính theo cách khiêm tốn nhất!” hắn hét lên, một quả cầu lửa rực cháy xuất hiện trên tay trái, tia điện lóe sáng quanh tay phải.
Bọn thủ hạ cũng đồng loạt thi triển ma pháp về các hướng khác nhau—không nhắm vào trại trẻ.
“【 Cự thạch toàn kích 】!”
“【 Hỏa thần đại pháo 】!”
“【 Băng thích bạo phong 】!”
“【 Loạn không chấn ba 】!”
Một khối đá hình mũi khoan lao vào tường mỏng của trại trẻ, lửa cháy tràn ra ngoài, vô số mũi thương băng trút xuống thành phố, và không gian bị méo mó rồi phục hồi, tạo ra sóng xung kích hủy diệt lan rộng.
“Chúng ta có vô số con tin trong tay! 【 Triệu hồi: Viêm ma thú 】, 【 Lôi vũ bạo tạc 】” Birkyne gào lên, gọi ra quái thú lửa hoành hành khắp thành phố và giáng sấm sét xuống các tòa nhà.
Tiếng nổ vang dội khắp nơi, khói bốc lên nghi ngút.
Birkyne phá lên cười như điên, tận hưởng cảm giác giết chóc những con người vô tội không hay biết gì. “Không biết bao nhiêu người chết rồi nhỉ? Một trăm? Hai trăm? Nhưng mà yên tâm đi, thành phố này có tới ba vạn dân đấy! Hay là ngươi thấy khó chịu nhỉ? Là những người ngươi đã giao tiếp, buôn bán suốt hai tuần qua mà! Không muốn họ chết nữa thì—”
Ánh mắt Birkyne quay lại phía Vandalieu… và rồi hắn á khẩu.
“Phù. Bình thường cười nói mà giờ lại mặt không cảm xúc mà tiến tới gần thì đáng sợ thật ha?” Vandalieu bình thản nói.
“Ta… tiếc là chẳng hiểu cảm giác đó chút nào.” Gufadgarn đáp.
“Hai người đều không có biểu cảm mà…” Chipuras lẩm bẩm.
Cả ba người hoàn toàn bình tĩnh.
Vandalieu trượt ra khỏi khối linh hồn dạng gel, để lại Seris và những người khác vẫn đang vùng vẫy tự sát bên trong.
“Nhìn cứ như Legion ấy nhỉ” cậu thản nhiên nhận xét.
“Ngươi—! Ngươi không nghe lời của Birkyne-sama sao?! Không màng đến sinh mạng dân thành phố à?!” Mortor phẫn nộ gào lên.
“… Ngươi chắc mình có quyền lớn tiếng không? Ngươi tưởng ta không biết các ngươi đã làm gì trong thành phố à? Từ trại trẻ mồ côi của ngươi, khu đèn đỏ, Hội thuần thú sư và Hội mạo hiểm giả, đến Nhà thờ liên giáo, cổng thành nơi có Thú nhân canh gác, và cả dinh thự bá tước nơi ngươi vừa trà nước đấy—từ đây ta có thể phá hủy tất cả.” Birkyne nói.
Birkyne đúng là Vampire thuần chủng. Một khi giải phóng toàn lực, hắn đủ sức hủy diệt toàn thành. Đám thuộc hạ của hắn cũng vậy.
Thành phố có vài mạo hiểm giả hạng C trở lên, cả kỵ sĩ tinh nhuệ của gia tộc bá tước Morksi.
Nhưng trong mắt bọn Vampire cao cấp này, họ chẳng khác gì lũ tép riu. Đúng là đang giữa trưa, điều này gây chút bất lợi cho bọn chúng, song cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi đâu dám dốc toàn lực giữa trung tâm thành phố, đúng không?! Dù có đánh bại ta, nếu thành phố hóa thành đống hoang tàn thì còn ý nghĩa gì?! Ta thông cảm với tình cảnh tréo ngoe của ngươi đấy, hỡi Ma Vương vĩ đại yêu dân như con!” Birkyne cười ngạo nghễ.
Nhưng tiếng cười ấy sớm tắt lịm.
Lời tiếp theo hắn định nói là “Nếu hiểu rồi thì nghe lời ta đi.” Nhưng trước khi thốt ra, hắn chợt nhận ra một điều.
Hắn không nghe thấy gì cả.
Không có tiếng người.
Nhiều ma pháp hủy diệt vừa được tung ra từ trại trẻ giữa khu ổ chuột, vậy mà không có tiếng la hét, tiếng chạy trốn, tiếng kêu cứu nào cả.
Không thể nào những đòn tấn công ngẫu nhiên ấy lại giết sạch mọi người quanh đây mà không sót lấy một ai.
“B-Birkyne-sama! Tường trại trẻ kìa…!” một tên thuộc hạ run rẩy nói.
Birkyne nhìn lại—bức tường lẽ ra đã bị “【 Cự thạch toàn kích 】” đâm trúng chẳng hề hấn gì. Mặt đất bị hư hại đôi chút, nhưng tường vẫn đứng vững.
Phía bên kia, nơi dính đòn “【 Hỏa thần đại pháo 】” thì chỉ lấm tấm khói đen.
“Không… không thể nào! Sao lại như thế được…?!” Birkyne thảng thốt, mặt cắt không còn giọt máu.
“… Trại trẻ mồ côi, Hội thuần thú sư, Hội mạo hiểm giả, cổng thành, dinh bá tước—nếu nghĩ rằng mình có thể phá được, thì cứ thử xem sao” Vandalieu lạnh nhạt nói, từ từ bước lại gần.
Birkyne lập tức bật người lao lên không trung.
Từ trên cao, hắn cuối cùng cũng nhận ra sự thật không thể chối cãi về nơi mình và thuộc hạ đang đứng.
Nhìn qua thì đúng là thành phố Morksi: cổng thành, đại lộ, các Hội, dinh bá tước đều đúng vị trí, đúng kích thước, mái nhà cũng cùng màu.
Thậm chí còn có bóng người đi lại trên đường.
Nhưng nhìn kỹ hơn, mái nhà chỉ là đất và đá nhuộm màu, các tòa nhà thiếu hẳn hoa văn trang trí.
Còn “người” đi dưới phố… toàn bộ đều là Golem làm từ đá và kim loại.
Bên ngoài thành, nơi lẽ ra là rừng cây và đồng bằng… chỉ là những vùng đất hoang tàn.
“Không thể nào… đây là một mê cung được tạo hình y hệt thành phố sao?! Ngươi có thể làm được chuyện như vậy ư?!” Birkyne hét lên, vẻ mặt kinh hãi.
“Gufadgarn bảo rằng trước giờ cô ấy chưa từng có lý do để làm thế thôi, chứ không phải là không làm được” giọng của Vandalieu vang lên ngay sát bên.
Birkyne lập tức quay người lại, nhưng giọng của Vandalieu vang lên lần nữa.
“【 Cuồng Phong Cước 】.”
Một hình bóng đen ngòm, dị dạng—Vandalieu, bao phủ trong linh hồn chính mình nhờ kỹ thuật chiến đấu 【 Linh diệt chiến kỹ 】và 【 Hiện thân 】, tung một cú đá xoay tròn làm thân thể Birkyne vặn vẹo theo cách mà một cơ thể bình thường tuyệt đối không nên uốn được.
Gào thét trong đau đớn, Birkyne bị đá bay vút đi như sao băng, lao thẳng về phía khu dân cư thượng lưu giả lập.
Mortor và các Vampire quý tộc khác nhìn cảnh đó mà đồng loạt thét lên hoảng loạn.
“Birkyne-sama?!”
“Phải cứu ngài ấy!”
Chúng vội vàng nhảy lên không trung, nhưng không thể.
Từ trong bóng tối giữa những toà nhà, đồng minh của Vandalieu đồng loạt lộ diện.
“Dạo này bức bối lắm rồi. Cho bọn mày làm bao cát xả stress nhé!” Miles nói, kẻ có khả năng bay lượn như chúng.
Pete, thân hình khổng lồ đến mức che khuất cả bầu trời, xuất hiện cùng tiếng rít vang vọng dữ dội.
Đám thuộc hạ của Birkyne lập tức khựng lại, rõ ràng đã kiệt sức.
“Chúng ta không có thời gian để chơi với các ngươi đâu!”
“Lo mà ở đó canh lũ gia súc đi!”
Nói xong, chúng liền tung phép thuật ra không phải nhằm vào Miles hay Pete, mà là nhắm thẳng đến Seris, Matthew và những người khác vẫn còn bị hình thể linh hồn của Vandalieu trói chặt.
Những tảng đá, mũi thương băng, và lưỡi gió sắc lẹm ùn ùn lao tới… nhưng ngay lập tức bị hút sạch vào một cái hố không gian vừa mở ra giữa không trung.
“Ta đâu cần các ngươi nhắc mới bảo vệ họ” Gufadgarn lạnh lùng nói.
Một cái hố khác lại hiện ra trước mặt bọn Vampire quý tộc, rồi tất cả mũi tên đá và thương băng liền phóng ngược trở lại từ trong đó.
Chúng đồng loạt hét lên hoảng hốt. Việc phép thuật của chính mình bị vặn xoắn không gian và bắn trả là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khiến cả lũ bối rối lo tránh đòn. Nếu khi ấy chúng bình tĩnh hơn, tận dụng khả năng hồi phục vượt trội của Vampire và bỏ qua thương tổn, thì có lẽ vẫn còn kịp đuổi theo Birkyne—nhưng giờ thì không thể nữa rồi.
Chứng kiến tia sét đen mà Pete phóng ra từ sừng, chùm sáng từ Chipuras cùng các hồn ma hệ quang, và cả mũi tên từ các toà nhà đồng loạt hạ gục đồng bọn, Mortor hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ta là Mortor, cận thần trung thành nhất của Birkyne-sama! Không hiểu vì sao một tên côn đồ như ngươi lại có sức mạnh đó, nhưng ta sẽ đảo ngược tình thế này!” hắn gào lên.
Hắn định hạ gục “Sói đói” Michael đang bay trên không, rồi nhân lúc đồng đội mình đang bị kìm chân mà lao thẳng đến chỗ Birkyne.
“Ai là côn đồ hả?! Ngươi đến giờ vẫn chưa nhận ra ta là ai sao?! Ta là ‘Kisser’ Miles đấy!” Miles sửng sốt nói.
“Cái gì?! Ngươi thực sự là Miles—tên từng là thuộc hạ của Gubamon?!”
Cả hai lao vào không trung đánh nhau dù vẫn chưa hết kinh ngạc. Móng vuốt sắc nhọn tung ra, phép thuật hệ hỏa và hệ thổ đụng nhau tóe lửa.
Máu văng tung toé trên không, nhưng Mortor lại nở một nụ cười.
“Vậy thì Birkyne-sama đoán không sai. Nhưng chuyện đó lại càng tốt cho ta! Dù không rõ ngươi làm cách nào vượt qua được điểm yếu ánh sáng mặt trời, một kẻ chỉ sống vài trăm năm như ngươi thì ta nghiền nát dễ như chơi!” hắn cười nhạo.
Mortor được biến thành Vampire bằng máu của Birkyne. Hắn là Vampire quý tộc thuộc dòng dõi chính thống, đã sống đến sáu vạn năm. Trong số tất cả những Vampire quý tộc còn tồn tại trong tổ chức thờ phụng Hihiryushukaka, hắn là kẻ cao tuổi nhất.
Với cấp bậc Rank 12, cùng vô số chức nghiệp từng trải qua, nếu chỉ xét lý thuyết thì hắn hoàn toàn có thể dễ dàng nghiền nát Miles—một tên Vampire từng chỉ thuộc hàng cao cấp trong số lính lác của Gubamon.
…Nếu Miles không phải là thuộc hạ của Vandalieu.
“Ừ, cũng có thể gọi là may cho ngươi đấy” Miles nói. “【 Hóa thú 】!”
Sức mạnh bùng nổ toàn thân Miles, biến đổi cơ thể hắn hoàn toàn.
Trong hình dạng Ma Lang (Werewolf), Miles hú vang, lấy đà đạp không khí và lao thẳng đến chỗ Mortor. Mortor hơi bất ngờ vì đối thủ dùng được 【 Hóa thú 】, nhưng lập tức thi triển ma pháp dựng lên một tấm khiên đá để chắn.
“【 Linh trảo trảm kích 】!” Miles gầm lên, kỹ năng võ thuật của hắn xé toạc cánh tay Mortor trong khi tấm khiên vẫn nguyên vẹn không một vết xước.
“Không thể nào…!” Mortor rên rỉ.
“Ta đang dùng cả 【 Bức phá giới hạn 】lẫn 【 Ma pháp chiến kỹ 】 nữa đấy” Miles đáp. “Không thì làm sao đuổi kịp ngươi được?”
Mortor gào lên tức tối.
Cánh tay bị cắt đã bắt đầu mọc lại, chỉ vài giây nữa là lành như mới. Đòn đó không chí mạng.
Nhưng kế hoạch ban đầu—đánh bại Miles thật nhanh—thì đã đổ bể.
Miles ung dung di chuyển để kết thúc trận đấu.
Đúng như hắn nói, có thể xem Mortor là khá may mắn. Vì dù gì thì cũng chỉ phải đấu một chọi một, và đối thủ vẫn còn trong phạm vi “bình thường.”
“Hmm… cảm giác sắp ngộ ra điều gì đó rồi…” Saria lẩm bẩm.
“Nee-san, đánh đi cho xong! Em ngứa tay lâu rồi chưa được giết ai cả!” Rita sốt ruột.
“Đừng phí của như vậy, Rita. Hiếm khi có kẻ mạnh mà đánh chết không gây rắc rối, phải tranh thủ luyện kỹ năng chứ.”
“Nếu định gọi ta là kẻ mạnh, thì đừng dùng ta làm bao cát chứ!” đối phương gắt lên, vừa nghiến răng chịu đau vừa rút mũi tên cắm bên sườn ra.
Đó là một nữ Vampire quý tộc có xuất thân con người. Áp lực sát khí toát ra từ người cô ta đủ khiến thường nhân vãi cả nước tiểu vì sợ, nhưng Saria và Rita thì cứ tỉnh bơ như đang tám chuyện ngoài chợ.
Những kẻ quái quỷ gì đây chứ?!—nữ Vampire tức giận nghĩ. Cứ liên tục phát ra sát khí như lưỡi dao, chẳng để lộ chút sơ hở nào để mình thoát đến với Birkyne-sama… Mà chúng thật sự rất mạnh!
Chính những lý do đó khiến cô ta không thể nào tiến lại gần hai chị em Giáp sống được.
Lũ đi cùng chúng chắc cũng gặp cao thủ rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì—
“Cô đang sốt ruột vì sợ bị bỏ lại nếu không về với chủ nhân à?” Rita hỏi.
“Cái…!”
Mặt nữ Vampire cứng đờ. Rita đoán trúng tim đen.
“Ồ, ta đoán đúng à? Nhìn cô cứ nhăm nhăm muốn về với Birkyne nên ta đoán vậy thôi.”
“Dù ngươi có nhận ra thì sao? Đừng có coi thường ta như chuột mắc bẫy kẻo hối hận đấy” cô ta gằn giọng.
“Không ai coi thường cô đâu, nhưng… có vẻ vẫn phải đập cho tỉnh lại một lần nữa!” Saria đáp.
Nói xong, cô nhảy vọt lên với đại kích trong tay, mặt đất nổ tung dưới chân tạo âm thanh chấn động. Trong hốc mắt trống rỗng, ánh lên cơn thịnh nộ khó diễn tả.
“【 Bức phá giới hạn 】! 【 Loạn không huyễn kính 】!” nữ Vampire hét lên, kích hoạt kỹ năng và phép thuật bẻ cong ánh sáng để ẩn mình.
Chắc cô ta tin rằng vậy sẽ qua mặt được thị giác của hai Giáp sống, từ đó phản công bất ngờ.
Nhưng cô ta không thể qua mắt được Saria, người sở hữu 【 Ngũ giác đặc biệt 】—năng lực cảm giác khác hoàn toàn sinh vật sống.
“【 Nhất kích đoạt mệnh 】!!” Saria thét lên.
Cú chém bằng đại kích xé cơ thể đối thủ từ vai chéo xuống, gương mặt nữ Vampire thoáng hiện vẻ khiếp sợ.
“Cô thiếu một thứ rất quan trọng với tư cách người hầu cận… trái tim của một người hầu gái!” Rita lạnh lùng phán.
Cơn sợ hãi trong mắt nữ Vampire nhanh chóng biến thành lửa giận.
“G-gọi ai là người hầu hả?! 【 Bẻ cong không gian 】!!”
Không khí lại bị ép nổ như lúc ở trong thành phố, nhưng lần này quy mô nhỏ hơn. Cô ta rút kiếm ra.
“Ta là người hầu trung thành nhất của Birkyne-sama, kẻ đã sống sót qua đêm dài hàng vạn năm—” cô ta bắt đầu buông lời thị uy, nhưng vừa nói được nửa câu thì rú lên đau đớn.
Không kịp tự bảo vệ, cô ta bị lưỡi đại kích của Rita bổ vào người, máu lại phun lên không trung.
“Không, cô nhất định sẽ thành hầu gái! Cô ngoài làm hầu gái ra thì chẳng làm được gì khác đâu!” Rita tuyên bố dõng dạc.
“Bọn ta đã thống nhất với Bocchan rồi, cô sẽ được đưa về làm Undead, nên là, bỏ cuộc đi!” Saria nói thêm.
Người phụ nữ Vampire muốn gào lên hỏi bọn họ có còn tỉnh táo không, nhưng phần thân dưới của Rita bất ngờ tách ra khỏi phần thân trên, tung một cú lên gối nghiền nát nội tạng cô ta, còn cánh tay của Saria thì rời khỏi cơ thể, bổ xuống một nhát sâu đến mức khiến phần vai gần như đứt lìa.
Cái chết—và sự tái ngộ dưới dạng Undead—gần như đã định sẵn cho người phụ nữ Vampire xui xẻo này. Tuy nhiên, kẻ đáng thương nhất trong số thuộc hạ của Birkyne, lại chính là gã Vampire quý tộc Elf.
Hắn rên lên khi thân hình mảnh khảnh bị cặp sừng của Pete xuyên thủng, máu trào ra dữ dội từ miệng.
Nhưng Pete chỉ gầm gừ rồi lạnh lùng phóng ra chiêu 【 Hắc lôi 】. Tiếng thét của Vampire vang vọng giữa không gian, theo sau là mùi thịt cháy khét lẹt lan khắp nơi.
“Ngươi... cái đồ sâu bọ chết tiệt!” gã Vampire gào lên, gương mặt thanh tú mang đặc trưng Elf giờ đây méo mó vì cơn giận dữ.
Hắn dùng móng vuốt rạch toạc hai bên cơ thể mình, tạo ra hai lỗ hổng lớn, rồi kết nối chúng lại để tách đôi thân thể, thoát khỏi sừng của Pete.
Thông thường, đó chẳng khác nào tự sát. Nhưng hắn bay lên không trung, rút ra một lọ máu tươi giấu trong Item Box và tu cạn một hơi.
“Quay lại đây!”
Với kỹ năng 【 Tái tạo cấp tốc 】 được cường hóa bởi 【 Nghiệp huyết 】, hắn triệu hồi phần thân dưới của mình bằng kỹ năng 【 Điều khiển từ xa 】, chuẩn bị tái hợp hai nửa cơ thể.
Gã Vampire Elf này nổi danh trong đám thân tín của Birkyne vì sự đa năng... dù sự đa năng ấy chẳng thể sánh nổi với những người đồng hành của Vandalieu.
Chúng là cái quái gì vậy chứ?! Khốn kiếp... Phải quay về bên cạnh Birkyne-sama càng sớm càng tốt. Nếu đây là bên trong một Dungeon, chúng ta chỉ còn cách dựa vào bóng tối của ngài ấy để thoát thân!
Đang mệt nhoài, hắn vội vàng cố gắng tái nhập phần thân dưới vừa được triệu hồi. Thế nhưng, thay vì tuân theo ý hắn, nó lại tung ra một cú đá dữ dội nhắm thẳng vào mặt.
“C-cái gì?! Đây không phải là chân ta sao?!”
Chân hắn phát ra tiếng lạch bạch quái dị.
Thực chất, đó là Kühl, một con Satan Blood Mimic Slime đã bắt chước hình dạng phần thân dưới của hắn và bay lên bằng ma thuật.
Gã Vampire vội né đòn đá liên tiếp của Kühl, vừa né vừa tìm kiếm thân dưới thật sự của mình.
“Ngươi đang tìm cái này à?” Một người phụ nữ có làn da xanh và mặc y phục làm từ lá cây—Eisen—cất tiếng hỏi. Trên tay cô là thứ trông như mớ cành khô héo: phần thân dưới thật sự của gã Vampire, mà cô vừa hút sạch tinh chất bên trong.
Cô dường như vừa bổ sung dinh dưỡng cho bản thân, vừa dùng 【 Niệm lực 】 để giúp Kühl bay lên.
“Đ-đồ khốn khiếp! Nhưng đừng tưởng mấy trò hề như vậy là đủ giết ta—một Vampire quý tộc tinh anh—”
Hắn còn chưa nói hết câu, thì âm thanh vo ve của hàng trăm đôi cánh dội xuống từ bầu trời.
Từ trong những công trình kiến trúc mô phỏng thành phố Morksi bên trong Dungeon, vô số sinh vật có hình dáng nửa người nửa ong tràn ra—chính là lũ Gehenna Soldier Bees.
Chúng đông tới mức hơn cả trăm con.
“Đội hình chiến đấu! Tuyến đầu, giương vũ khí! Tuyến sau, niệm phép hỗ trợ! … Xung phong!”—nữ hoàng tối cao của tổ ong Gehenna, Quinn, ra lệnh.
Ngay lập tức, binh ong tuyến đầu chĩa những ngọn giáo nhọn ra phía trước, còn những con ở phía sau bắt đầu đồng thanh tụng chú.
“Đ-đợi đã, ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Ta sẽ khai hết về tổ chức của Birkyne! Làm ơn, dừng lại, DỪNG LẠI ĐI!”—gã Vampire kêu gào trong tuyệt vọng.
Với phần thân dưới bị mất, hắn hoàn toàn bất lực trước đội quân ong đã được cường hóa bởi “Guidance” của Vandalieu, kỹ năng 【 Cường hóa thuộc hạ 】 của cậu, kỹ năng 【 Chỉ huy bầy ong 】 của Quinn, và kỹ năng 【 Tăng cường giá trị thuộc tính 】 của chính lũ ong.
“Hắn vừa nói cái gì đó thì phải?”—Quinn nghiêng đầu.
“Không rõ. Ta đâu có nghe được gì đâu.” Eisen nhún vai đáp.
So với gã Vampire Elf bị tiêu diệt một cách đơn phương, thậm chí còn chẳng để lại nổi lời trăng trối, thì tên thân tín cuối cùng của Birkyne có vẻ còn may mắn hơn. Thoạt nhìn, hắn trông như một quý ông cao tuổi.
“Các ngươi không còn chút tự trọng nào của loài Vampire sao?! Biết xấu hổ đi chứ! Các ngươi đã trở thành tay sai của kẻ giết chủ nhân mình!”—hắn gào lên, giơ cây trượng phát động ma pháp.
“Ủa? Ý ngươi là ta không biết ‘haji’ là gì à?”—Berkert, một thanh niên dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng đầy vẻ nhạy cảm, lên tiếng.
Khi còn sống, da hắn trắng đến mức bệnh hoạn, lúc nào cũng có quầng thâm dưới mắt như người ốm nặng. Nhưng giờ đây, hắn đã trắng hoàn toàn.
Tuy nhiên, vẻ ngoài gợi nhớ hình dáng lúc sinh thời đó lập tức biến đổi trong nháy mắt.
“Đừng tưởng ta ngu! Ta biết chứ! ‘Haji’ là đối lập với trung tâm!”—Berkert hét lên.
*Chú thích: Trong tiếng Nhật, từ "haji" có thể mang nghĩa là "xấu hổ" (恥) hoặc "mép/viền" (端), dẫn đến màn đối đáp kỳ lạ này.
Những tia sáng kỳ dị bắn ra từ đôi mắt mở to của hắn, theo sau là một tiếng thét vang vọng.
Gã Vampire vội tạo ra một tấm khiên bóng tối bằng ma thuật hệ ánh sáng để chắn lại.
“Ta biết hắn đã điên sẵn khi còn sống, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này…”—hắn làu bàu, nét mặt như vừa nuốt phải thứ gì đắng nghét.
Hắn không thân thiết gì với Ngũ Cẩu, nhóm cận thần trung thành của Ternecia, nhưng cũng từng gặp mặt vài lần.
Dù là hồn ma, hắn chắc chắn đã không còn là kẻ khi xưa nữa. Thực lực cũng chẳng còn như trước. Ta đã quá quen với cách hắn chiến đấu rồi.
Khi còn sống, Berkert là một Vampire Earl cấp 10. Dù lão Vampire hiện tại là một Vampire Marquis cấp 11 đã trải qua nhiều lần thay đổi chức nghiệp, thì việc đánh bại Berkert vẫn chưa bao giờ là dễ.
Nhưng giờ Berkert đã yếu đi nhiều. Dù hắn dùng thuộc tính ánh sáng—khắc tinh của Vampire—thì sức mạnh cũng chẳng còn như xưa.
Nếu giữ bình tĩnh, lão Vampire có thể hạ gục hắn.
Nhưng trước khi kịp phản công, thì Daroak—Chiến đấu khuyển—đã áp sát.
“Ngươi mà dám nói bọn ta không biết xấu hổ hả?! Gan to đấy!”—Daroak hét lên.
Vung thanh kiếm làm từ ma lực hệ ánh sáng, hắn chém thẳng vào lão Vampire vẫn chưa thể nhúc nhích vì đang bận cản tia sáng của Berkert.
“Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của ánh sáng! 【 Quang kiếm 】!” Daroak hét lớn.
“Ngươi vẫn chỉ biết lao đầu vào như một kẻ ngu dốt, y như lúc còn sống!” lão Vampire già gằn giọng. “【 Lôi thương 】”
Vừa giữ vững tấm khiên bóng tối bằng tay trái, lão vừa vung cây trượng trong tay phải, phóng ra một ngọn thương sét.
“Đỡ chiêu này!”
“Cả cách chiến đấu của ngươi cũng chẳng khác gì khi còn sống. Nhưng giờ ngươi quá chậm. Chậm đến mức khiến ta thấy tội nghiệp” lão Vampire già khinh khỉnh nói.
Ngọn thương sét xuyên thủng cơ thể Daroak—nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân hình của hắn lập tức tan biến.
Cùng lúc, một cơn đau rát như thiêu đốt bùng lên sau lưng lão Vampire. Lão gào lên đau đớn, còn Daroak—kẻ lẽ ra đã bị đâm xuyên—lại xuất hiện ngay phía sau lưng lão.
“Không thể nào! Sao ngươi lại ở phía sau?! Với tốc độ đó thì đáng lẽ...”
“Thứ ngươi thấy chỉ là ‘Tàn ảnh’—ảo ảnh tạo ra bằng cách khúc xạ ánh sáng! Có vẻ như ngươi đã xem thường sức mạnh của ánh sáng rồi!” Daroak cười đắc thắng.
Lão Vampire muốn gào lên hỏi xem “sức mạnh của ánh sáng” có bao gồm cả đánh lén không, nhưng lúc này tâm trí lão đã hoàn toàn bị thu hút vào Daroak.
Trong lúc đó, Berkert—vẫn đang liên tục tấn công vào tấm khiên bóng tối—bất ngờ bật cười điên dại.
“Uốn cong đi nào! Ta là ánh sáng! Ánh sáng chính là ta! Ta là tia sáng rực rỡ!”
Hắn phóng ra một luồng sáng uốn lượn như rắn, vòng qua tấm khiên chắn của lão Vampire. Không kịp tránh né, lão hét lên thảm thiết.
“Không ngờ… phép 【 Light Beam 】 lại có thể bị uốn cong…!”
Phép bảo vệ khỏi ánh sáng mặt trời mà lão đang sử dụng giúp giảm bớt phần nào thương tổn, nhưng vẫn không đủ. Lão Vampire già đổ gục xuống đất. Tuy nhiên, đúng như đẳng cấp của một Vampire quý tộc đã sống hàng chục ngàn năm, lão vẫn giữ được thăng bằng trước khi chạm đất, chống gậy đứng dậy, chuẩn bị phản công.
Lúc này, tốt nhất là dùng phép diện rộng để quét sạch kẻ địch—nhưng chưa kịp hành động, một linh hồn lơ lửng xuất hiện ngay trên đầu lão. Đó là Chipuras.
“Berkert và Daroak đều đã mất gần hết ký ức, chỉ còn nhớ vài thứ như phép thuật và võ kỹ. Bản thân ta cũng từng khởi đầu là một Wisp cấp 1, phải trèo dần lên mới được như hôm nay. Nhưng chính vì thế, ta mới có thể thức tỉnh được sức mạnh của ánh sáng!” Chipuras tuyên bố. “Nhận lấy đi! 【 Băng thú đại thủy (Great Ice Beast Flood) 】”
Dùng một phép hệ thủy cao cấp mà hắn từng tinh thông lúc sinh thời, Chipuras triệu hồi một con thú băng khổng lồ.
“【 Đại phong loạn nhận 】!’” lão Vampire thì thầm, tung ra một phép hệ Phong nhắm thẳng vào thú băng.
Có vẻ lão nghĩ hai phép sẽ triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng trước khi hai dòng phép va chạm, ánh sáng cực mạnh bùng lên từ con thú băng.
“Ngươi mắc bẫy rồi, đồ ngốc!” Chipuras hét lớn đầy đắc thắng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một lỗ hổng khổng lồ xuất hiện giữa ngực lão Vampire. Hóa ra, mục đích triệu hồi thú băng không phải để tấn công, mà là dùng làm thấu kính để khuếch đại ánh sáng.
Ngay lúc nhận ra điều đó… ý thức của lão chìm vào bóng tối.
---------------------------------------------
Dù bị hất văng với cột sống gãy nát, Birkyne vẫn còn tỉnh táo. Với một Vampire thuần huyết như hắn, chấn thương tủy sống không phải trí mạng.
Rên rỉ vì đau, hắn nắn lại cơ thể vốn đang vặn vẹo theo góc rất phản cảm, rồi xoay người giữa không trung để điều chỉnh quỹ đạo rơi trước khi đập xuống đất.
Thở dốc, hắn nhanh chóng lẩn mình vào sau bóng một toà nhà. Gắng giữ bình tĩnh, tránh hoảng loạn, hắn bắt đầu phân tích tình hình, tìm cách thoát thân.
Nhưng hầu như chẳng có điều gì đứng về phía hắn.
Hắn thử dùng cách từng thoát khỏi tầm mắt của Gufadgarn trước đây—di chuyển từ cái bóng này sang cái bóng khác bằng cách dùng cái bóng của ma vương. Nhưng có vẻ lần này không được.
“Có lẽ Gufadgarn đã có biện pháp ngăn ta dùng cách đó… hoặc là do nơi này là Dungeon. Dù thế nào, dường như ta không thể xuyên qua bóng tối nhiễm đầy lũ súc sinh trong trại nữa” hắn lẩm bẩm.
Có vẻ như toàn bộ cô nhi viện đã bị Gufadgarn phủ lên bởi một cái ‘cổng’, nối thẳng đến Dungeon này. Dù có trốn ra bằng cửa sổ, cửa ra vào hay xuyên tường, tất cả đều dẫn đến đây.
Trong trường hợp đó, tuy thoát ra có khó khăn, nhưng không phải hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu lũ Golem trong thành phố là quái vật của Dungeon, thì nơi này hẳn phải tuân theo quy luật của các Dungeon khác. Tức là chắc chắn có một lối ra thông với thế giới bên ngoài. Nếu thoát qua lối đó, hắn sẽ có thể ẩn mình vào một cái bóng và trốn đi—
“Không rõ ngươi đang nghỉ ngơi hay đang bận suy nghĩ, nhưng có vẻ là ngươi khá rảnh thì phải” giọng của Vandalieu vang lên, kéo Birkyne trở về hiện thực.
Trước khi kịp ngẩng đầu, bức tường phía sau nơi hắn ẩn nấp bỗng mềm như đất sét, xoắn lại như rắn và quấn lấy tay chân hắn.
“Khốn kiếp!” Birkyne chửi rủa, vùng vẫy thoát thân.
Nhưng thứ đang trói hắn không phải đá hay gỗ bình thường. Đó là chất liệu tạo nên tường và sàn của Dungeon. Dù có sức mạnh của một Vampire thuần huyết, cũng không tài nào phá vỡ được.
“Giờ thì, bắt đầu thôi nào… Guduranis” Vandalieu cất giọng.
------------------------------------------------
Giải thích thêm về quái vật (Viết bởi Luciliano): Wisp
Chúng có hình dạng gần giống với phép 【 Qủy hỏa 】 mà chủ nhân thường sử dụng. Trong các thế giới khác, chúng được biết đến như những linh hồn người đã mất, phi vật chất.
Wisp là quái vật loại hồn ma, Rank 1. Dù không mang thù hận hay tiếc nuối sâu đậm, và phần lớn ký ức khi còn sống đã mất, nhưng do không thể trở về vòng luân hồi nên chúng bị ràng buộc bởi Mana nhiễm bẩn. Vì vậy, chúng cực kỳ yếu—đến mức va chạm cũng không gây sát thương, chỉ khiến người khác cảm thấy rợn người nếu bắt gặp ở nơi hoang vắng. Không cần tiêu diệt vì chúng sẽ tự biến mất sau vài tiếng hoặc vài ngày do tính chất bất ổn. Tất nhiên, cũng không thể thu được nguyên liệu nào từ chúng. Ngay cả ở Hội mạo hiểm giả, chúng chỉ được xem là dấu hiệu cho thấy khu vực đó dễ có Undead xuất hiện. Khi được chủ nhân tạo ra, điều đó có nghĩa linh hồn đã bị tổn hại nặng đến mức chỉ còn có thể trở thành Wisp thay vì Ghost. Tuy nhiên, có vẻ chúng vẫn có thể dần phục hồi trí nhớ và nhân cách khi nâng cấp và thăng hạng liên tục.