Riru là một thiên tài. Nhưng tên tuổi của Riru vẫn chưa được biết đến rộng rãi.
5 năm trước, Riru được mời bởi người bạn thủa nhỏ của mình là Ganglabe và tham gia vào đoàn lính đánh thuê. Riru là một đứa trẻ mồ côi, như tất cả những đứa trẻ khác ở khu ổ chuột.
Riru có tài năng trong Chế Tác Ma Pháp Cụ.
Riru còn thấy tự hào về bản thân nữa. Trong khi mọi người còn sống tại khu ổ chuột, Riru đã chế tác ra nhiều vật dụng để giúp đỡ mọi người,và đến tận lúc này, Riru vẫn là người đóng góp công sức từ hậu trường.
Nhưng với bản thân, Riru lại không có tài năng mà mình muốn có nhất, đó là phép thuật.
Phép thuật và Chế Tạo Ma Cụ hoàn toàn khác nhau.
Dù cả Phép thuật và Chế Tạo Ma Cụ đều có điểm cơ bản chung là sử dụng mana trong không khí. Nhưng sự khác biệt là Phép thuật có thể sử dụng lên con người và cơ thể sống chứ không chỉ là những đồ vật vô tri.
Chế Tạo Ma Cụ là biến đổi trạng thái của vật liệu bằng cách thay đổi hình dáng chúng, khắc vào vật liệu những ký tự được gọi là “ Ma Chú” để truyền ma pháp vào cho vật liệu.
Vè cơ bản là có khả năng biến đổi hình dáng và tăng sức tấn công cho vật liệu.
Tự nhiên, ta không thể cứ chạm vào chúng và ngay lập tức có kết quả như Pháp sư. Vậy nên Riru không có nhiều sức mạnh khi giao chiến, mà chỉ có thể làm việc hết sức khi là một kỹ thuật sư.
Những người bạn thủa nhỏ của Riru đều là người tốt, họ không hề chế nhạo Riru và đồng đội kỹ thuật sư.
Tuy nhiên, trong những buổi họp chiến lược, thành viên từ những nhóm khác sẽ nói xấu sau lưng họ. Riru, cùng những thành viên trong nhóm mình chẳng thể làm gì khác ngoài nghiến răng và chịu đựng.
Đúng vào lúc đó, một người kì quặc xuất hiện và tham gia cùng đoàn lính đánh thuê.
Cậu ta tên là Shuri. Quanh cậu ta là một bầu không khí kỳ lạ và diện mạo bất thường.
Lúc đầu Riru vẫn còn cẩn thận khi cậu ta ở quanh. Nhưng bữa ăn cậu ta nấu rất ngon và cũng tốt bụng. Có lẽ không phải là người xấu, Riru nghĩ.
Sau khi mọi người thắng trận, Riru và Ganglabe, cùng những chỉ huy khác đều lắng nghe Shuri.
Shuri nói, ngoài nhận phần thưởng là tiền thì chúng ta cũng nên bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn nữa.
Cho đến giờ chúng ta chỉ nhận được tiền, nhưng Shuri nhìn tuyệt vọng quá.
Ganglabe đành đồng ý khi nghe yêu cầu từ Shuri tuyệt vọng, và bước vào đàm phán với những kẻ trị vì hay làu nhàu, cậu ấy thành công và Shuri có được những nguyên liệu mình muốn.
Và khi mọi người hỏi tại sao,
“ Đến tận bây giờ, chúng ta chỉ đòi tiền làm tiền thưởng. Tuy nhiên sau khi nghe Shuri tôi đã hiểu ra.
Không phải cứ có tiền trong túi là chúng ta sẽ được ăn no. Mọi người không thể xem thường tầm quan trọng của người quản lý bữa ăn. Trong trường hợp bất kỳ, tiền có thể không thể mua được nguyên liệu hay gia vị, vậy nên ta hãy cắt giảm chi tiêu một chút rồi đợi đến lần thuê tiếp theo.
Maa~ nếu là Shuri thì tôi chắc cậu ta có thể quản lý được vấn đề quân lương thôi”
Có vẻ như mọi người đều có lòng tin vào Shuri
Sau khi nghe về việc mọi người thường chỉ ăn cá nướng cháy và súp muối khoai tây thì Shuri bắt đầu giảng giải một cách hùng hổ.
Đầu tiên, có vẻ như ăn súp muối trong nhiều ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn, hủy hoại cơ thể từ bên trong và làm bạn yếu dần đi.
Sau đó, là ăn cá nướng bị cháy. Theo Shuri thì đó là phần tệ nhất, cậu ấy nói nếu mọi người chỉ ăn cá nướng cháy trong một thời gian dài thì sẽ bị mắc những bệnh nguy hiểm không thể cứu chữa.
Mọi người đều bàng hoàng trước lời nói của Shuri. Nếu không nhờ may mắn thì Riru cùng mọi người có lẽ đã chết từ lâu rồi.
Sau đó mọi thứ liên quan đến thực phẩm đều được Shuri quản lý. Và tất nhiên mọi người được ăn súp ngon hơn và nhiều hương vị hơn trước.
Lúc đầu, Riru nghĩ nó hơi loãng, nhưng sau khi quen với nó thì Riru có thể cảm thấy hương vị hòa quyện bên trong. Ngọt, đắng, cay, chua. Riru có thể nếm được tất cả. Thật là một cảm giác thú vị.
Nghĩ lại thì vị của súp muối quá nồng, có lẽ vị giác của Riru và mọi người bị hỏng hết rồi.
Những gì Shuri nói đều đúng.
Ganglabe cũng đồng ý
“ Bữa ăn mới là sức mạnh của mỗi người, tiền không thể giúp bạn có sức di chuyển. Cuối cùng mình cũng nhận ra điều này…”
Riru cũng nghĩ như vậy, dù bạn có thể làm được nhiều thứ với tiền, nhưng chúng chẳng thể giúp bạn no bụng được.
Từ đó, Riru bắt đầu tin tưởng vào Shuri hơn.
Và rồi ngày định mệnh của Riru tới.
“ Vậy nên Riru-san, hãy cùng hợp tác nhé”
“ Nnn”
Hôm đó, Shuri tới lều của Riru. Nhìn ngó xung quanh như một đứa trẻ, thật là đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì Riru nghe từ Ganglabe rằng Shuri muốn làm một dụng cụ gì đó.
Một cái nồi? Hay là con dao?
“Và? Yêu cầu? Nhanh”
Riru không hiểu lắm nhưng có vẻ như cậu ta muốn một dụng cụ liên quan đến bếp núc.
Một con dao luôn sắc bén hay một cái muôi không gỉ.
Nếu Riru là người làm thì chúng chẳng có gì khó cả.
“ Đầu tiên, nó là như thế này…”
Tuy nhiên, yêu cầu của Shuri vượt xa trí tưởng tượng của Riru.
Mượn một ít than củi và mảnh giấy, cậu ấy vẽ một dụng cụ hình hộp chữ nhật mà Riru chưa thấy bao giờ.
Vật này thì liên quan gì tới nấu nướng nhỉ ?
“ Hãy chế tạo nó làm sao để ta có góc dẫn lửa ra tốt nhất , khi bật lên thì lửa có thể làm nóng nồi từ mọi phía”
“?”
Lúc đầu Riru cũng không hiểu lắm, nhưng rồi Riru chợt nhận ra.
Ra là vậy, vấn đề là ở phần tiếp nhiên liệu.
Quả thật nếu có dụng cụ có thể đốt nhiên liệu một cách nhanh chóng thì việc nấu nướng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“ Sau đó mình muốn điều chỉnh nhiệt độ và mức to nhỏ của lửa ở chỗ này”
“ Tôi hiểu rồi”
Điều chỉnh nhiệt độ? Nhiệt độ thì liên quan gì đến nấu nướng?
Không phải cứ cho lửa thật to để nhanh chóng làm nóng nguyên liệu là được sao?
“ Chúng là gì vậy ?”
Shuri hỏi khi chỉ tay vào chỗ vật liệu đánh lửa ở góc lều.
Riru chính là người đã làm ra chúng, và chúng sẽ ngay lập tức phát lửa nếu được truyền mana vào.
Như vậy thì việc thắp sáng sẽ dễ dàng hơn, thậm chí còn có ích trên chiến trường.
Nhưng nhược điểm duy nhất của chúng là chỉ pháp sư và kỹ thuật sư mới có thể sử dụng được.
“ Vật liệu đánh lửa. Giấy sẽ cháy khi truyền mana vào”
“ Xin hãy sử dụng nó”
“? “
Sử dụng nó?
Shuri đưa ra một yêu cầu khá bất ngờ.
Đầu tiên, sử dụng những tờ giấy đánh lửa. Sau đó cậu ấy muốn vẽ ma pháp giúp đồ vật lơ lửng trên không trung lên những chiếc nồi.
Lơ lửng? Quả thật có loại ma pháp như vậy, nhưng tác dụng của chúng phần lớn chỉ là để di chuyển những tảng đá lớn thôi. Và kể cả những người sử dụng cũng nghĩ nó không hiệu quả cho lắm.
Và sau khi chiếc nồi lơ lửng, lửa sẽ được phát ra từ tờ giấy bên dưới?
Riru thật bất ngờ với ý tưởng của cậu ấy. Cho đồ vật lơ lửng rồi làm nóng nó. Kết hợp 2 pháp chú với nhau để tạo ra kết quả.
<*note : 2 pháp chú là 1 giúp lơ lửng vẽ lên nồi, xoong,… Còn lại là vẽ lên tờ giấy giúp nó đánh lửa, không phải cứ truyền mana là giấy sẽ tự đánh lửa>
Riru chưa bao giờ nghĩ tới việc đó. Sau khi nó lơ lửng, ta sẽ thêm một ma pháp có tác dụng khác. Ra vậy, chỉ lơ lửng thôi thì không đủ, nó còn phải di chuyển được nữa. Nếu không thì nó sẽ hoàn toàn vô dụng.
Tiếp theo đó là dùng những pháp chú nhỏ hơn để điều chỉnh nhiệt độ?
Vậy sẽ chẳng cần đến pháp sư hay kỹ thuật sư nào để vận hành khi nó được làm xong cả.
Một chức năng tự động hút mana khi có người chạm vào nó, như vậy thì kể cả người bình thường không biết sử dụng mana cũng có thể dùng nó.
Và rồi cậu ấy muốn nó sẽ tự động tắt sau khi không được sử dụng, có vẻ như thời hạn là 1 giờ.
Thêm nữa là làm cho tờ giấy không bị ướt, nhăn, rách… ý tưởng cứ liên tục kéo đến.
Shuri thật là tuyệt vời.
Riru nghĩ mình là thiên tài nhưng đó là một sai lầm lớn.
Shuri mới thực sự là thiên tài, Riru còn chẳng thể với tới mắt cá chân cậu ấy.
Riru sẽ cố gắng hoàn thiện thật nhanh yêu cầu của cậu ấy. Khi kỹ thuật sư vẽ pháp chú, phải có một cây cọ đặc biệt để truyền mana vào từng ký tự đặc biệt.
Nhưng để có thể sử dụng 2 tác dụng cùng nhau thì điều chỉnh là điều chẳng dễ dàng.
Dù vậy, tay Riru vẫn không hề dừng lại, Riru tin vào kiến thức và khả năng của mình.
Đúng rồi, pháp chú không nhất thiết phải là ký tự đơn ( 1 từ bao hàm nghĩa lớn).
Pháp chú ở những ma cụ bình thường chỉ cần 1 ký tự là có thể sử dụng. Nhưng lần này thì khác, nó phải sử dụng những ký tự phức tạp và có chức năng khác nhau.
Không chỉ một ký tự mà phải khiến cả hàng hoạt động nhuần nhuyễn, hơn nữa phải cẩn thận với chức năng truyền dẫn mana và ổn định bộ phận hấp thụ mana…
Kết quả là một vòng tròn pháp chú được hình thành, cùng với đó là 4 vòng tròn nhở khác để điều chỉnh nồi ở trên.
“ Cái này thật tuyệt vời, Riru-san! ”
“ Tất nhiên rồi”
Shuri khen ngợi trong sự ngạc nhiên.
Và Riru cũng thấy tự hào về bản thân với sáng tạo bứt phá này. Hmp.
“ Giờ thì hãy làm những món ăn mới thật ngon nào”
“ Ồ! ”
Món ăn mới? Riru trông mong lắm đây.
Những nguyên liệu Shuri lấy ra gồm có thịt bò, bột, nước mắm, hành tây và daikon.
“Uẹe” là tất cả những gì Riru nghĩ lúc đó.
Riru không thích thịt cho lắm, nếu là cá thì không sao nhưng mùi quả thịt là không thể.
Nói sao nhỉ ? Có lẽ là do mùi chì trong thịt hay…?
Nhưng Shuri bất ngờ dùng dao băm thịt thật nhuyễn. Nói thật thì nó nhìn thật kinh tởm, chỉ sau một lát, miếng thịt đã không còn nguyên hình dáng ban đầu mà trở thành một đống bầy nhầy.
Gần như không thể nhận ra đó từng là một miếng thịt.
Sau đó cậu ấy cắt hành tây và trộn nó cùng với nước mắm. Hành tây với nước mắm?
Củ daikon thì được cắt thành những phần nhỏ, và rồi cũng bị băm nhỏ như thịt. Thật là một đống hỗn độn.
Riru muốn chạy đi ngay lập tức. Riru không muốn ăn thứ làm từ đống hỗn độn đó.
Sau khi băm nhỏ daikon, Shuri quay lại mới chỗ thịt. Thêm một chút bột vào thịt, cậu ấy bắt đầu nhào nặn hỗn hợp đó thành tròn trong tay mình.
Khá là chú vị khi nhìn đống bầy nhầy lúc trước di chuyển mềm mại trong tau Shuri rồi dần chuyển thành hình tròn.
Sau đó cậu ấy ném thịt vào trong chảo, đã được cho sẵn gia vị, và bắt đầu nấu nướng.
Không hiểu sao nó có mùi khá tuyệt. Noa không có mùi hôi động vật hay mùi chì như mọi lần. Và một màu thật đẹp sau khi miếng thịt được lật lại.
Và chính lúc ấy Riru nhận ra. Lửa từ chiếc bếp ma pháp đang dần nhỏ đi.
Ra là vậy, thay vì nhanh chóng rán thịt bằng lửa to, thì ta nên để lửa vừa và nấu cẩn thận.
Đó là cách để nấu một món ăn ngon.
Sau khi xong, Shuri bày thịt, lúc này có màu sắc bắt mắt và hình vòng cung, lên đĩa. Rải thêm daikon băm nhuyễn lên bề mặt thịt, cùng với đó là nước mắm và hành tây.
“ Cảm ơn vì đã đợi”
“ Un! ”
Nó có mùi thật tuyệt.
Mùi của thịt và gia vị hòa quyện với nhau như níu kéo Riru, cám dỗ Riru nên nhanh chóng ăn nó.
Không hề có cảm giác bất thường khi Riru dùng dao cắt một phần thịt, sau khi trộn với 1 chút daikon và chấm nước sốt, Riru đưa miếng thịt lên miệng.
Đây là, đây chính là Chân Lý.
Nước thịt có vị ngọt dịu nhẹ, cùng với kết cấu dai và mềm nhưng lại mang lại cảm giác như miếng thịt đang tan chảy trong miệng vậy.
Và càng tiếp tục nhai thì vị ngọt từ nước thịt lại càng trào ra.
Vị ngọt ấy hòa quyện với vị mặn của muối và những gia vị khác mang đến một vị ngon khó tả.
Bản chất cứng ngắc, ngọt ngào, đăng đắng, nồng vị và mùi hương của miếng thịt. Tất cả hòa quyện tạo ra một sự khoan khoái dễ chịu.
Nước sốt cũng khiến Riru ngạc nhiên hơn cả. Nếu cứ ăn như vậy, vị của nước thịt sẽ trở nên nặng nề, nhưng với sự kết hợp của nước sốt thì lại mang đến sự sảng khoái bất ngờ. Bên trong nước sốt, thay vì chỉ có mùi tanh của cá như bình thường thì còn có vị mặn mới lạ, cảm giác của daikon giòn tan và sự nồng thắm từ nước gia vị cùng với vị mặn tươi mới, chúng khiến hương vị của nước thịt được giảm đi một cách nhẹ nhàng mà hiệu quả.
Món này, ngon tuyệt vời.
“ Uun! Mm, mm!”
Âm thanh dần phát ra bởi độ ngon vượt ngoài kỳ vọng.
Nhìn thấy vậy, Shuri mỉm cười một cách hạnh phúc.
Bằng một cách nào đó, khi Riru dăn một món ngon, Shuri lại thấy hạnh phúc trong lòng.
Và điều đó cũng khiến Riru vui vẻ theo.
Riru cảm thấy mình vẫn còn quá ngây thơ, Riru cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ có thể khiến tên tuổi mình vang danh được.
Sau khi ăn xong món ăn gọi là thịt nướng Hamburg, Riru lắng nghe Shuri.
Lý do cậu ấy có thể biết nhiều kiến thức như vậy.
“ Đúng vậy ha. Có lẽ là nhờ công sức của những người tiền nhiệm trong quá khứ.
Tất nhiên, mình cũng phải tự bỏ ra sức lực của riêng mình rồi. Làm cái này cái kia, thử sức rồi thất bại, cứ như vậy đến lúc thành công.
Sự sáng tạo hay gì đó tương tự. Nếu ta không thể hiểu được chúng thì ta đành phải chịu đựng thôi”
Riru cười mỉa mai với bản thân mình.
Riru hiểu rồi, thứ Riru thiếu chính là sự sáng tạo.
Chỉ “ làm ra ” thì vẫn chưa đủ tốt, mà phải có “ sáng tạo” đi kèm nữa.
Sau đó, Riru nhớ lại từng lời Shuri nói khi làm chiếc bếp và tạo ra một sáng chế mới.
“Và? Cậu muốn cho mình xem gì à?”
Riru bí mật gặp với Ganglabe
Thứ nhất, là máy bắn đá xách tay.
Máy bắn đá là một chiếc máy lớn và gồ ghề dùng để bắn những tảng đá lớn từ xa,một vũ khí có thể phá hủy cả tường và hạ gục binh lính cùng lúc trong những trận chiến công thành.
Và dụng cụ này là phiên bản nâng cấp của nó.
Phương thức vận hành khá là đơn giản.
Đầu tiên ta đặt đá lên trên mảnh giấy đã được trải ra.
Sau đó kích hoạt những ma pháp trên giấy theo thứ tự.
Làm vậy, tảng đá sẽ bay theo đường vòng cung như được vẽ trên giấy.
Nó cũng không hề cồng kềnh như máy bắn đá, và có thể cuộn lại và mang theo với mỗi binh lính.
Hơn nữa với máy bắn đá loại cũ, dù là di chuyển, sử dụng hay phá hủy thì cũng hao tốn nhân lực và thời gian.
Nhưng với sáng chế mới này, ta chỉ cần 1 người duy nhất để làm tất cả những việc đó. Không gì có thể đánh bại sự tiện lợi này cả.
Sáng chế thứ 2 là viên đá đánh lửa.
Nó nhìn chỉ như một hòn đá bình thường, nhưng sau khi bạn nói từ khóa thì nó sẽ kích hoạt khi được chạm vào và phát nổ 3 giây sau đó.
Hoàn đá có bán kính nổ là 1 mét xung quanh nó.
Nhược điểm duy nhất là nếu không cẩn thận thì ta có thể gây hại cho bản thân và đồng minh.
Để có thể thành thục nó thì huấn luyện là bắt buộc.
Cuối cùng là viên ngọc đánh lửa hẹn giờ.
Sau khi chạm vào nó và nói từ khóa cùng khoảng thời gian, viên đá sẽ bắt đầu hoạt động. Viên đá sẽ phát lửa ra xung quanh sau khi đạt đến thời gian được đặt trước.
Khoảng thời gian ngắn nhất sau khi kích hoạt là 2 giờ.
Bất lợi lớn nhất là nó không có nhiều sức công phá, nó chỉ là viên ngọc có thể cháy rất tốt.
Nhưng trong sự bất ngờ thì cũng có thể thấy Ganglabe rõ ràng là đang vui.
“Nếu chúng ta có những thứ này thì ta không còn phải chi tiền cho những máy bắn đá đắt đỏ nữa!
Viên đá đánh lửa vũng sẽ trở thành vũ khí mạnh cho quân đoàn, ngọc hẹn giờ là hoàn hảo cho những chiến dịch công kích bí mật!
Quả không hổ danh là Riru!”
Nhưng Riru cảm thấy hơi có lỗi.
Những ý tưởng này đều tới từ Shuri.
Dù vậy Riru nhất định sẽ không chịu thua.
Sự sáng tạo. Riru chắc chắn sẽ tiếp tục sáng tạo thêm nữa kể từ bây giờ.
***
Nếu bạn hỏi về Riru Branshu, thì gần như chẳng có ai không biết đến sự vĩ đại của bà ấy, người trở thành một trong những anh hùng nổi tiếng.
Những sáng chế của bà giúp thay đổi dòng chảy của trận chiến, và có những khi mang theo sức mạnh để hoàn toàn quyết định hướng đi của nó.
Lần nổi tiếng nhất có lẽ là trận chiến công thành ở Yanangan.
Lúc ấy, nhờ vào 3 sáng chế của bà mà tòa thành không thể xuyên thủng Yanangan sụp đổ chỉ sau 3 ngày.
Những máy bắn đá cầm tay được sản xuất hàng loạt và đá tảng bay như mưa từ thiên đường dội xuống.
Những viên đá đánh lửa phô diễn sức mạnh khắp mặt trận cận chiến.
Và những viên ngọc hẹn giờ được bí mật cài vào mỗi đêm.
Với kẻ thù, 3 ngày đó chẳng khác cơn ác mộng tồi tệ nhất là mấy.
Kể cả sau khi trận chiến ấy kết thúc, bà ấy vẫn tiếp tục sáng chế, những già sử gia và khảo cổ học còn cho rằng nhờ bà mà chiến tranh kết thúc sớm hơn 10 năm.
Tuy nhiên, sau khi toàn bộ những vương quốc được thốt nhất, bà đã từ chối vị trí Ma Pháp Kỹ Thuật Sư mà đế chế đưa ra.
Những bộ trưởng không biết rõ bà sững sờ trước quyết định ấy, còn với những người hiểu rõ bà nhất, họ chỉ đơn giản là mở đường cho bà tiến tới lối ra.
Sau khi từ chối vị trí ấy, bà mở ra một ngôi trường tư nhân để đào tạo Kỹ thuật sư. Ngôi trường ấy giờ đây nắm giữ những cơ sở và môi trường tốt nhất toàn lục địa, trở thành học viện Kỹ Thuật Sư Branshu. Giờ đây, chức vị kỹ thuật sư và cải thiện kỹ năng của mình là những gì mà bao người dân hướng tới. Khiến họ hiểu ra sự quan trọng của những kỹ thuật sư, những người mà lúc trước chỉ biết ở trong một góc nhỏ và làm nên những ma pháp cụ rập khuôn.
Tuy nhiên, ngoài mảng chế tác vũ khí đặc biệt thì học viện phần lớn là chế tác ma cụ phục vụ cuộc sống thường ngày, tập trung vào những điều bình thường, nghiên cứu và học hỏi những dụng cụ đời thường.
Lý thuyết mà bà ấy tạo ra, những “ Pháp chú” mà trong lúc ấy chỉ được sử dụng với 1 từ duy nhất thì đã gom lại để hoạt động cùng nhau và sáng tạo thành “ Phương trình ma pháp”. Phương pháp kích hoạt bằng cách niệm chú là ‘ Từ khóa’. Cách kích hoạt bằng chạm là ‘Mạch ma pháp’. Trở thành lý thuyết cơ bản trong thời bình.
Biểu tượng mang tiêu chí của trường là “Sự sáng tạo” đã trở thành một thứ gì đó thân thuộc và biết đến rộng rãi.
Có lẽ hơi lạc đề nhưng phải nói tới việc Riru Branshu còn được biết đến trong lịch sử với tư cách là người cuồng thịt nướng Hamburg mà không ai có thể sánh bằng. Đó chắc chắn là món ăn làm ngòi nổ cho sự phát triển của bà,
Và tôi tự hỏi liệu có phải đó cũng là món ăn đã dạy cho bà sự sáng tạo không?
Dù sao thì nét mặt hạnh phúc của bà mỗi khi ăn nó cũng khiến mọi người xung quanh cảm thấy thật ấm áp và yên bình.