“. . . Tao biết mày ở trong trường này mà!!!”
Trong giờ ăn trưa, tôi mở điện thoại ra và lẩm bẩm một mình.
“Cái gì thế?”
“Ai ở đâu cơ?”
“À. . . không có gì.”
Ánh mắt của Touya và mấy thằng cùng lớp ngồi bên cạnh cùng lúc nhìn tôi.
Có lẽ do giọng tôi càng lúc càng to, nhưng thật sự rất đáng sợ khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình cùng một lúc như thế này.
“Tao xin lỗi. . . “
Chỉ cần tôi cúi đầu, ngay lập tức chúng nó mất hứng và chuyển đề tài ngay thôi.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, Aizawa, người vừa nói chuyện với tôi buổi sáng, và người đang nói chuyện với cô ấy, Nakasato, phá lên cười lớn.
Họ không có ý định trêu chọc hay chế giễu gì đâu, chẳng qua họ thấy hành vi của tôi khá thú vị thôi.
“.....................”
Giờ thì, lý do vì sao tôi bỗng cao giọng - là bởi vì “Cảm biến NTR” đột nhiên mở lên.
Tôi nhận ra ứng dụng có thể cho biết thời điểm cảm biến bắt đầu phản ứng, và có vẻ như nó đã rung lên vào buổi sáng. . .và khoảng thời gian tôi đến trường.
(Tao biết mày ở đây. . . thằng khốn ngu ngốc muốn chia rẽ những người đang yêu. . . Nó chắc chắn đang ở đây!)
Tôi không có thời gian kiểm tra điện thoại vì cuộc trò chuyện với Aizawa và những chuyện khác nữa.
Cảm biến phản ứng vào buổi sáng và tính đến lúc này thì đã khá lâu rồi.
Nếu. . . nếu mọi chuyện đã quá muộn thì tệ quá, và thật đáng tiếc khi tôi không nhận ra điều đó.
(Nhưng mình đâu thể nhìn vào điện thoại 24/7 được)
Tôi đoán đây chính xác là lý do vì sao tôi không thể giúp đỡ tất cả mọi người một cách thuận lợi được.
Nhưng kể cả thế, sự thật là đã có sự việc như vậy xảy ra trong trường học có nghĩa là có một thằng nào đó ngoài kia đang làm những điều đần độn như là cố đi NTR ai đó trong những năm tháng trung học phổ thông, khoảng thời gian tuyệt vời nhất của con đũy tình yêu. . . Tôi không thể tha thứ cho chuyện đó.
“Masato, sao mày cứ nhìn chằm chằm điện thoại suốt thế.”
“Thằng này chắc lại vào liên xô chống mỹ chứ gì”
“Tao thì không phiền đâu, nhưng đang ở trong lớp đấy.”
“Hả, tất nhiên là không.”
Tôi nói với chúng là nó tôi không vào web đen, nhưng cũng không thể phủ nhận vì thỉnh thoảng tôi cũng lướt mấy trang tương tự để tìm đọc doujinshi.
“Tao không bảo là tao không bao giờ vào mèo đen, nhưng tao không xem ở trên trường, bây đừng có phán bậy.”
“Bọn tao hiểu ý mày mà, chúng ta là những quý ông!”
“Okeee.”
Tao không phủ nhận điều đó, hehe.
Sau đó, tôi ngồi nghe tiếp cuộc tranh luận của Touya và những đứa khác, vừa xem xét kỹ hơn ứng dụng cảm biến - và rồi rồi tôi thấy thứ gì đó khá khó chịu.
“[Cảm biến NTR] này là một ứng dụng dùng để diệt trừ phản bội và cắm sừng, nhưng người dùng sẽ có một bất lợi, nó làm mất đi cơ hội gặp được nửa kia của chính họ.”
Điều này thu hút sự chú ý của tôi bởi vì từ bất lợi được viết bằng tiếng anh “disadvantage”.
“Người dùng cảng bảo vệ tình yêu của các cặp đôi bao nhiêu thì con đường dẫn đến tình yêu thuần khiết của họ càng bị hủy hoại bấy nhiêu. Do vậy, có tiếp tục dùng ứng dụng này hay không là tùy thuộc ở chính bạn.”
. . . Nó viết vậy đấy.
Theo nghĩa giải thích này, có phải là vì tôi đã bảo vệ mối quan hệ của Aizawa và Tokunaga, nên đổi lại tôi đã tự hủy một flag của mình với ai đó khác. . . ?
Tôi biết từ “thuần khiết” được dùng rất nhiều, nhưng dù sao thì, tôi càng dùng ứng dụng này nhiều lần, thì tôi càng đánh mất cơ hội yêu đương ai đó của chính mình. . . và tôi càng ngày càng tiến gần hơn đến con đường độc thân trong tương lai!?
“. . .Chà, lo lắng về chuyện đó thì ích gì nhỉ?”
Lời giải thích này quá trừu tượng và chả có nghĩa lý gì cả.
Vậy thì tôi sẽ giao tương lai lại cho thằng tôi ở tương lai, còn nếu ứng dụng này cứ tiếp tục báo cho tôi các dấu hiệu NTR, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục dừng nó lại!
(Không phải là mình mong đợi lời cảm ơn vì đã ngăn chặn vụ việc, mà có lẽ một phần trong mình có ham muốn làm điều ấy.)
Đúng là một ý nghĩ tuyệt vời, nhưng cuối cùng hôm nay chả có gì xảy ra cả.
Tôi đã khá chắc chắn là có thằng dị giáo trong cái trường này, nhưng tôi không thể làm gì cả vì ứng dụng hoàn toàn không phản hồi.
“Giờ làm gì đây?”
“Tất nhiên là đi quẩy rồi! Masato cũng đi chứ?”
“Ừm. . . để tao đi vệ sinh cái đã.”
Sau khi bảo với lũ bạn và Touya, tôi rời phòng học và hướng đến nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, tôi thấy Aizawa và Nakasato trên đường, nhưng hình như họ đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc và tôi hoàn toàn không để ý đến họ.
“Chuyện như vậy à. . .? Cậu nên hỏi ý kiến ai đó. . . “
“Ừ . . . nhưng mình không muối mọi người lo lắng quá. . .”
Tò mò không biết họ đang nói chuyện gì, sau khi đi vệ sinh xong, tôi không thấy họ đâu nữa. Tôi đi chơi với lũ Touya dù vẫn thấy lo lắng.
***
“Nó đây rồi! Nó đây rồi!”
“C-Có gì thế?”
Tôi hết lên khi mà “Cảm biến NTR” kích hoạt lần đầu tiên kể từ sau vụ Aizawa.
Mẹ tôi hoảng hốt chạy vào phòng, nhưng lúc đó tôi đã thay đồ xong rồi.
“Con ra ngoài một lúc mẹ nhé.”
“Con đi chơi với bạn à?”
“Không, con chỉ đi giúp đỡ người khác thôi.”
Tôi nói với một nụ cười toe toét, nhe hàm răng sáng bóng.
Tôi rất phấn khích, nghĩ rằng đây là quyết định đúng đắn nhất, nhưng việc ứng dụng này phản ứng có nghĩa là một bi kịch sắp xảy ra… hãy đợi đấy - tôi chắc chắn sẽ dừng NTR lại !
“. . .Nó không hợp với con đâu, con biết không?”
Lời mẹ nói khiến tôi suýt mất bình tĩnh, nhưng nó không thể cản tôi lại được.
Tôi chạy thẳng ra khỏi nhà, đang lo rằng mình có đang chạy nhanh quá không và lại chẳng thể thở chút nào, nhưng không hiểu sao cảm giác này có hơi giống lúc tôi cảm nhận được ở vụ Aizawa.
“Sao ở đây toàn là các tòa nhà thế?”
Địa điểm khi xảy ra vụ Aizawa là ở trong công viên, còn lần phản ứng này lại ở giữa thành phố san sát những tòa nhà cao tầng - cùng với một cảm giác vô cùng rõ ràng, tôi đã đứng trước cửa một công ty giải trí.
“. . . Thật đấy à?”
Thông thường, một nơi thế này là không tưởng với những người như tôi.
Tôi nhìn vào điện thoại để xem có đúng là nơi này không, và quả thật cảm biến đang phản ứng vô cùng mạnh mẽ với tòa nhà này.
“Khi ứng dùng này đang hoạt động, bạn chính là người có thể đánh bại sự vô lý, bất công trên thế giới này. Tất cả mọi thứ đều ở bên bạn . . . không một ai hay thứ gì có thể cản trở khoảnh khắc loại bỏ tên khốn NTR này — Hãy tự tin làm những gì bạn muốn làm và những gì bạn muốn đạt được.”
Vậy là tôi lại phải tự hủy một cái flag trong tương lai nữa à? Cũng được thôi, chơi luôn nào.
“Công ty giải trí. . . xét theo tình hình hiện tại, có phải các idols làm việc ở đây không?”
Tôi quá đắm chìm vào thế giới 2D đến mức không quan tâm nhiều đến điều này. Nhưng tôi nghĩ là đã từng nghe đến tên của công ty giải trí này vì nó khá nổi tiếng.
Một số thần tượng trẻ nổi tiếng nhất. Tôi nhớ đến Idol mà thằng bạn otaku của mình cực kỳ hâm mộ, nhưng tôi không biết rõ lắm chắc vì bản thân không thực sự quan tâm.
“Nếu họ là thần tượng hay người nổi tiếng, cũng đồng nghĩa với việc họ đã có người yêu nhỉ . . . nhưng điều đó thực sự không quan trọng đối với tôi.
Khi nhìn lên tòa nhà, tôi nghĩ bản thân phải tập trung hơn.
Như ứng dụng đã mô tả, trong tôi tràn ngập niềm tin rằng mình có thể chống trả lại bất cứ chuyện gì đang diễn ra và giúp đỡ nạn nhân.
“Đi nào!”
Và rồi tôi bước vào văn phòng.
Tôi chưa bao giờ đến một nơi như thế này nên không thực sự biết nó trông như thế nào, nhưng trông có vẻ không đông đúc lắm, đến mức tôi tự hỏi liệu các công ty giải trí có vắng khách đến thế không.
Nhưng nếu nghĩ rằng họ đang giải tán bớt người để chuẩn bị làm những việc sắp xảy ra, tôi có thể hiểu được sự yên tĩnh này.
“. . . Ngay chỗ này.”
Khi tôi đứng trước cửa một căn phòng được bố trí phía xa ở đằng sau văn phòng, cảm biến nhấp nháy liên tục màu đỏ như máu tươi.
“Sao anh lại làm việc này. . . làm ơn, xin hãy dừng lại đi!”
“Tại sao lại không chứ! Sao cưng vẫn chưa hiểu nhỉ! Anh đã làm bao nhiêu thứ cho cưng, làm việc vất vả chỉ vì cưng!? Rồi cuối cùng mày lại có bạn trai. . . !? Mày đang đùa tao đấy à!!”
Sau tiếng quát lấn át dữ dội ấy, tôi nghe thấy nhiều tiếng động và la hét.
Hay là, giọng nói này. . .Tôi tự hỏi tại sao lại có cảm giác như mình đã từng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này trước đây.
“Tao đã lo cho mày kể từ lúc mày mới debut, . . .! Ấy thế mà, mày trả ơn lòng tốt của tao như thế này đây. . .! Nhưng không sao. . . Anh sẽ khiến cưng đầu hàng, và cả trái tim của cưng nữa. . . Đó là lý anh anh mời những người này đến đây!”
“Eekkkk!?”
“Hahaha, thằng cha này điên rồi.”
“Nhưng tao thấy thú vị là tao có thể làm bất cứ thứ gì tùy thích với Idol hiện tại cơ đấy. Tao đang nứng lắm rồi đây.”
Tôi nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát và đi thẳng vào trong như để giải phóng tinh thần công lý của mình.
“NTR là không thể chấp nhận được. . . và còn chưa kể đến việc cưỡng hiếp tập thể, thật là quá sức chịu đựng.
Bây giờ, sự phán xét bắt đầu.
Lúc này tôi không để lộ mặt thật của mình mà đeo một chiếc mặt nạ cáo để nạn nhân không thấy rõ mặt tôi, cũng như những kẻ tấn công.
Nhưng không sao hết, tôi là người bảo vệ tình yêu. . . và một lời “cảm ơn” là tất cả những gì tôi cần đáp lại.
Huyền thoại của anh em 8 9x đấy Doujinshi là một thể loại truyện tự sáng tác bởi độc giả hay có thể là một tác giả nào đó dựa trên những nội dung hay nhân vật có sẵn của một bộ truyện Debut là lần trình diễn đầu tiên trước công chúng, thành bại tại debut