Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 259

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 8

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 17

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Thanh hắc đại kiếm đã vỡ vụn - Chương 16: Bích Họa

Xe quỹ đạo quả không hổ danh là xe quỹ đạo, chỉ chưa đầy một ngày đã đưa họ đến được Dellnight.

Dellnight không phải là một thành phố quá phồn hoa, nhưng lại mang một hương vị độc đáo riêng biệt.

Cảm giác của một thị trấn cổ kính khiến người ta như lạc vào dòng chảy lịch sử khi bước chân vào đây.

Từng viên gạch dường như đều mang dấu ấn của những tháng năm xa xưa.

Những con phố thưa thớt người qua lại không hề khiến nơi này trở nên lạnh lẽo, mà ngược lại, lại toát lên một vẻ thơ mộng.

Tông màu chủ đạo là sắc xám vàng, bước đi trong thành phố này chẳng khác nào đang dạo bước trong những hồi ức xa xăm.

Rõ ràng, đây là một điểm đến rất đáng để du ngoạn.

Tuy nhiên, Brey không có hứng thú đặc biệt với việc thưởng ngoạn. Người duy nhất say mê phong cách của thành phố này chỉ có Virginia.

Mà Virginia đã đi ngắm cảnh, thì Blanche cũng phải kè kè bên cạnh.

“Brey, nhìn kìa!!! Có giống cảm giác của một bức ảnh cũ không?!”

“Brey!! Ôi!! Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu kiến trúc như thế này!!”

“Ôi chao!! Còn đậm chất hơn cả món đồ cổ ở nhà tôi!!!”

Trong sự náo nhiệt của Virginia, mãi đến hai ngày sau khi đến Dellnight, Brey mới tới được hiện trường di tích.

“Chúng tôi là những nhà thám hiểm được chiêu mộ.” Brey lấy ra giấy chứng nhận đưa cho người đứng canh ở lối vào di tích.

“Được rồi, các anh chị có thể vào bất cứ lúc nào. Nếu cần gì, bên kia có sẵn vật tư.” Người canh gác chỉ ngón tay cái về phía một chiếc hòm bên cạnh.

Chắc hẳn đó là các vật phẩm tiếp tế.

Đế quốc Will quả nhiên hào phóng đến kinh ngạc.

Khu vực xung quanh lối vào di tích vô cùng nhộn nhịp, với không ít nhà thám hiểm ra vào tấp nập.

Chỉ cần phát hiện một con đường mới hay tìm được một món đồ từ di tích, họ sẽ nhận được phần thưởng bổ sung.

Tất nhiên, người tìm ra cũng có quyền mang vật phẩm đi, nhưng nếu làm vậy, phần thưởng sẽ bị khấu trừ một chút.

Brey liếc nhìn Virginia đang đầy kỳ vọng phía sau, không khỏi thở dài.

Brey cũng cố gắng khiến đôi mắt “cá chết” của mình ánh lên chút hào hứng.

“Virginia, ánh mắt tôi có tràn đầy kỳ vọng không?”

“…” Virginia quay mặt đi.

“Xin lỗi, tôi chỉ thấy một con cá chết.” Blanche cười khẩy.

Đùa nhạt nhẽo quá, xin lỗi nhé.

Lời của Blanche khiến Brey lộ ra vẻ mặt chán đời.

“Blanche!” Virginia dậm chân.

“…” Blanche vốn định tiếp tục châm chọc Brey, nhưng thấy thái độ của Virginia, cô đành ngậm miệng.

“Thôi, chúng ta xuống dưới đi.”

---

Trong di tích, ánh đèn rực rỡ, dọc đường đều được thắp sáng.

Không khí ngưng đọng trong di tích bị phong ấn từ lâu bắt đầu lưu chuyển nhờ dòng người ghé thăm liên tục.

“Thông thường, di tích mới khai quật không thể tùy tiện vào đâu,” Brey nói.

“Tại sao vậy?” Virginia nghiêng đầu hỏi.

“Hình như là do không khí bị phong tỏa trong di tích, hít vào sẽ khiến người ta rất khó chịu.”

Brey cũng không rõ lý do cụ thể, chỉ biết rằng khi vào di tích, có rất nhiều điều cần chú ý.

Các nhà thám hiểm đi lại trong hành lang đông đến mức Brey cảm thấy như đang ở một khu chợ.

“Nhiều người thế này, nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ rất thảm.”

“Brey, xin đừng nói những lời như vậy!” Virginia có chút tức giận.

“Được rồi.”

“Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại.” Blanche bổ sung.

“…” Brey thật sự chọn cách im lặng.

Dù những viên gạch trên tường đã bị thời gian bào mòn, nhưng các bức bích họa được khắc trên đó vẫn rõ nét như cũ.

Những con quái vật chưa từng thấy, vô số con người cầm vũ khí, và những thành phố bị phá hủy.

Câu chuyện mà bức họa kể dường như không quá rõ ràng.

Rồi bước chân của Brey đột nhiên dừng lại.

Hình ảnh con quái vật trên bức họa khiến Brey cảm thấy quen thuộc.

Ngón tay lướt theo hoa văn, mí mắt Brey cụp xuống.

—“Ác ma, thiên thần, hải tộc.”

Ngay lúc đó, Brey nhìn thấy những con quái vật này ngã xuống dưới chân một con người.

Người đó mặc áo giáp đen, hai tay nắm chặt hai thanh đại kiếm.

“Brey?” Giọng nói của Virginia kéo Brey ra khỏi dòng suy tư.

“Sao thế?” Virginia lo lắng nhìn Brey.

“Không có gì, chỉ muốn biết những chữ trên này nói gì thôi.”

“Chắc là câu chuyện về một vị anh hùng dẫn dắt dân chúng đánh bại ma vật, bảo vệ quê hương? Biết đâu còn là truyền thuyết về dũng sĩ đánh bại ma vương!” Virginia đỏ bừng mặt, phấn khích nói.

“Tiểu thư… dũng sĩ thì cô đâu phải chưa từng gặp.” Blanche ghé sát tai Virginia, thì thầm.

“Suỵt!!!” Virginia lườm Blanche.

“Dũng sĩ… hừm…” Brey bất chợt nhớ đến chuyện thất tình, sắc mặt tối sầm lại.

Hiện tại, Brey vẫn đang ở tầng trên của di tích, chưa đi đến nơi sâu nhất đã được khám phá.

“Đi nhanh lên, chậm chân là chẳng thu hoạch được gì đâu.” Brey nói rồi bước lên phía trước.

“Được… được thôi!!” Virginia vội đáp.

Dù Brey lúc nào cũng mang dáng vẻ uể oải, nhưng Virginia chưa từng thấy sắc mặt anh ta u ám đến vậy.

“Blanche, cô nói xem Brey bị làm sao?”

“Bộ dạng của một gã đàn ông thất tình.” Blanche tóm gọn trạng thái của Brey một cách sắc bén.

“Và có lẽ còn liên quan gì đó đến dũng sĩ.”

“Ừm…” Virginia không biết phải nói gì.

Virginia liếc nhìn Brey.

Sau một thời gian dài làm việc cùng nhau, Virginia cảm thấy Brey là một người rất đáng tin cậy, đầu óc cũng sắc bén.

Nhưng Brey không mạnh, nói thẳng ra là khá yếu.

Thật khó tưởng tượng Brey có thể có mối liên hệ gì với dũng sĩ.

---

Khi Brey, Virginia và Blanche càng đi xuống sâu, ánh sáng xung quanh càng mờ dần.

“Virginia?”

Khi họ đến tầng thấp nhất, một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.

Giọng nói rất dễ nghe, và Brey còn cảm thấy quen thuộc.

Là mỹ nhân Nisha.

“Tại sao ngài lại…” Nisha nhìn thấy Virginia, vội vàng tiến tới.

“Blanche! Mau chặn miệng chị Nisha lại!” Virginia hoảng hốt kêu lên.

“Ưm…” Nisha ngơ ngác nhìn Blanche đang bịt miệng mình.

Dù Nisha có thể dễ dàng thoát ra, nhưng rõ ràng cô không có ý định đó.

Blanche ghé sát tai Nisha, thì thầm.

Một lúc sau, Blanche chỉnh lại trang phục, đứng ngay ngắn sau lưng Virginia.

“Khụ khụ… tôi đại khái hiểu tình hình rồi…”

Nisha nhìn Virginia với vẻ mặt kỳ lạ.

“Người quen?”

“Ừ.”

Brey gật đầu, rồi bước sang một bên.

“Brey, anh làm gì vậy?”

“Để lại không gian và thời gian cho các cô ôn chuyện.” Brey rất nghiêm túc nói.

“Cảm ơn!” Nisha cũng nghiêm túc đáp lời.

Đúng là những con người nghiêm túc.

“Thôi… các cô cứ từ từ nói chuyện…”

Brey ngồi xuống, khẽ gảy thanh kiếm của mình vài cái.

—“Này, gảy thế mà tôi chẳng chảy máu… cậu đúng là chẳng sắc bén gì cả.”