Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

34 258

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

(Đang ra)

Khoan đã, ác nữ mấy người! Tôi cũng là phản diện đó!

请叫我帆sir

“Ta thật sự không biết làm sao ta lại xuyên vào game được nữa!”

10 6

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

6 15

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

33 46

Thanh hắc đại kiếm đã vỡ vụn - Chương 19: Kiếm sĩ hắc ám

Trong tuyệt cảnh nhìn thấy tia sáng hy vọng, không nghi ngờ gì, đó là điều khiến người ta phấn khích.

“Các vị!!! Hãy khiến lũ tà vật này nhận lấy kết cục chúng đáng có!!!” Nisha chỉ kiếm về phía đám hiệp sĩ giáp đen, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

Sau lời của Nisha, tiếng gầm của các nhà thám hiểm vang lên.

“Đám quái vật khốn kiếp!!! Trả cô ấy lại cho tao!!!”

“Áááá!!! Chết đi!!! Chết đi!!!”

“Ông đây không muốn kết thúc ở đây đâu, lũ khốn!!!!”

Tiếng gào thét có thể xua tan nỗi sợ trong lòng, nhất là trong tuyệt cảnh, con người càng dễ gào lên.

Trước tiếng gào của các nhà thám hiểm, đám hiệp sĩ giáp đen dường như điếc đặc.

Chúng chỉ biết tiến lên, không biết lùi, từng bước, từng bước đều đặn tiến tới.

Đối mặt với các cuộc tấn công điên cuồng của nhà thám hiểm, hiệp sĩ giáp đen giơ khiên lớn, thanh đại kiếm tay phải kéo lê trên mặt đất, tóe ra tia lửa.

“Ha!!!” Nisha vượt qua tiền tuyến, thanh kiếm hiệp sĩ gạt phăng khiên lớn của một hiệp sĩ giáp đen.

Ngay sau đó, Nisha khéo léo lùi về tiền tuyến, vô số ma pháp công kích đổ xuống ngực hiệp sĩ giáp đen.

Mỗi phát ma pháp khiến hiệp sĩ giáp đen lùi nửa bước.

Cuối cùng, đầu nó bị một chiến binh xông tới chém trúng.

Nhưng dù đầu bị chém, đầu hiệp sĩ giáp đen vẫn không rơi xuống.

“Haaa!!!” Một nhát chưa đủ, chém thêm nhát nữa.

Hiệp sĩ giáp đen cuối cùng ngã ngửa, không đứng dậy nổi nữa.

Từ cơ thể hiệp sĩ giáp đen chảy ra máu đỏ.

Nhưng so với máu người sống, nó sẫm hơn, lạnh hơn.

Chỉ còn lại sáu hiệp sĩ giáp đen, nhưng số nhà thám hiểm còn chiến đấu cũng chỉ vài chục người.

“Các nhà thám hiểm phía sau! Đừng sợ hãi nữa!! Đứng lên!!”

“Đứng lên!!! Hãy cầm vũ khí để sống sót!!”

Nisha gào lên với hơn ba trăm nhà thám hiểm co rúm ở hậu tuyến.

“Thuật Bùng Nổ Lửa!” Một cô gái mặc áo choàng pháp sư, run rẩy đứng dậy, lấy hết can đảm giơ pháp trượng.

Một quả cầu lửa khổng lồ đập vào hiệp sĩ giáp đen, nhưng không gây chút tổn thương nào.

Có người đầu tiên đứng lên, sẽ có nhiều người đứng lên theo.

Virginia ngơ ngác nhìn những nhà thám hiểm xung quanh, vốn cũng sợ hãi như cô.

“Blanche… Blanche?” Virginia nắm chặt áo Blanche.

“Tiểu thư, chúng ta phải chiến đấu.” Blanche nhẹ nhàng nói với Virginia.

“…” Virginia im lặng, không đứng dậy, vẫn ngồi bệt trên sàn gạch lạnh.

“Tiểu thư, đừng ép buộc bản thân.” Không ai hiểu cô gái mà Blanche đã đồng hành mười ba năm hơn chính cô.

Virginia lớn lên trong lồng kính, vốn không nên đối mặt với cảnh máu và lửa thế này.

“Sẽ thắng thôi.” Blanche mỉm cười với Virginia.

Giờ chỉ còn sáu hiệp sĩ giáp đen, chỉ cần cố thêm chút nữa là đủ.

“Sẽ chết đấy.” Brey, không biết từ lúc nào đã hồi phục, đứng sau Blanche, vỗ vai cô.

“Nếu con cá chết như anh còn chưa chết… sao tôi chết được?” Blanche đáp.

“Cũng đúng.” Brey bỏ tay khỏi vai Blanche, nhìn về trung tâm chiến trường, hồi lâu không nói, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lông mày Brey nhíu chặt, không có nỗi sợ cái chết, cũng chẳng có niềm vui thấy ánh sáng hy vọng.

Chỉ có nghi hoặc.

—“Có gì đó không đúng.”

Không phải nghi ngờ rằng sau khi đánh bại đám hiệp sĩ giáp đen, liệu có con quái nào khác xuất hiện.

Vấn đề này, các nhà thám hiểm ở đây không ai ngốc, đều đã nghĩ tới.

Lúc hồi phục vết thương, Brey đã hỏi những nhà thám hiểm trốn phía sau đủ loại câu hỏi.

Đấu trường này là tầng thấp nhất, và lối ra có tồn tại, nhưng bị trận pháp phức tạp phong ấn.

Không có chuyện còn một đám quái vật ẩn nấp, hay phải tiếp tục vượt ải sau khi đánh bại lũ này.

Đấu trường trống trải, sau khi dùng ma pháp dò xét, ngoài vài con quái lẻ tẻ có thể bị bỏ sót, không thể nào không phát hiện một đám quái tụ tập lớn.

Các nhà thám hiểm cho rằng chỉ cần giải quyết đám hiệp sĩ giáp đen, sau đó từ từ tìm cách mở lối ra là được.

—“Tất cả mọi người đều bị truyền tống đến đây…”

—“Không sót một ai.”

—“Rốt cuộc mục đích là gì…”

Không thể chỉ để giết chết những kẻ xâm nhập di tích, như Blanche nói, quá ngu ngốc.

“Anh ngẩn ra đó làm gì?” Blanche nhíu mày nhìn Brey.

Từ nãy giờ, Brey cứ tâm trí treo ngược cành cây.

“Cứ thế này, anh sẽ bị giết đấy.” Không hiểu sao giọng Blanche lại dịu dàng.

Nhưng Brey giờ không có tâm trí để ý những chuyện này.

—“Một người…”

—“Nếu ngay từ đầu, mục đích là để bắt thứ gì đó…”

—“Để bắt thứ đang chạy trốn, rồi giết chết.”

—“Mà một kẻ lẻ loi dễ bị bỏ sót…”

Ý nghĩ của Brey đột nhiên thông suốt, rồi mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

Như để chứng minh cho suy nghĩ của Brey.

Một bóng đen, chậm rãi bước tới từ xa.

Kèm theo là tiếng kim loại ma sát chói tai.

Những tia lửa lóe lên không ngừng, chiếu sáng bóng dáng kẻ đến.

Nisha liếc nhìn, lòng đầy nghi hoặc.

“Ai đó! Nếu là nhà thám hiểm, trả lời đi!” Nisha quát, thanh kiếm hiệp sĩ trong tay vẫn không ngừng tấn công hiệp sĩ giáp đen.

Nhưng kẻ đó không đáp.

Hắn chỉ bước tới, dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ánh lửa xanh lam chiếu lên bộ giáp đen tuyền của hắn.

Tim mọi nhà thám hiểm đều thót lại.

Lại một hiệp sĩ giáp đen bị bỏ sót ư? Nếu vậy, tình hình tệ rồi.

Hiệp sĩ giáp đen mạnh mẽ đáng sợ, thêm một con nữa, thương vong của nhà thám hiểm sẽ càng nặng nề.

Các nhà thám hiểm chỉ thấy hơi đau đầu, nhưng Brey lại cảm thấy sợ hãi.

Brey quan sát kỹ hơn tất cả.

Bộ giáp tuy cũng đen tuyền, nhưng kiểu dáng tinh xảo hơn, góc cạnh sắc bén, thiết kế cuồng dã, tất cả đều toát lên sức mạnh của bộ giáp này.

Dòng ánh sáng bạc trên giáp lấp lánh theo hoa văn, tỏa ra ánh sáng khác biệt với ngọn lửa xanh lam quỷ dị.

Kẻ đó không cầm đại kiếm và khiên lớn, mà nắm hai thanh đại kiếm.

Mỗi thanh kiếm cao gần bằng người, trông như khối sắt, rõ ràng là vũ khí nặng nề.

Nhưng cả hai thanh kiếm đều được tên kiếm sĩ toàn thân giáp đen này cầm vững bằng một tay.

—Kiếm sĩ đen, tay cầm hai đại kiếm, đứng trên vô số xác thiên thần, ác ma và hải tộc, giơ cao vũ khí.

—Đám đông xung quanh reo hò, mặt trời xuyên qua mây đen, chiếu sáng lên kiếm sĩ đen.

—Chém chết chủng tộc Thanh Đồng coi chủng tộc Hắc Thiết như cỏ rác, cứu vô số người bị tàn sát.

—Hệt như một anh hùng.

Đó là nội dung bức bích họa, vì không hiểu bí mật thế giới, nhiều người không đọc được.

Mãi đến giờ, Brey mới nhận ra, hoa văn khắc trên cột đá giống hệt câu chuyện trên tường.

Và người anh hùng trong bức họa giờ đang đứng trước mặt mọi người.

Từ đầu, mục tiêu của những viên gạch truyền tống chỉ có một.

Chính là kiếm sĩ đen này.