Thánh Nữ Á? Không Đâu! Mình Chỉ Là Một Thuần Thú Sư Bình Thường Thôi!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol. 1 - Chương 2.1: Cục Bông Hình Mèo Sao? Không! Ta Là Ma Vương Zag'giel!

Kanata đã chạy về thị trấn trong chốc lát. Cô vượt qua hàng chờ của những chiếc xe chở hàng đang chờ được khám xét ngay tại cổng và đưa cho những người lính gác đang trực ca xem huy hiệu của cô. Đối với một nữ sinh tại Học viện Nữ sinh Lulualas thì cũng không cần khám xét quá kỹ càng làm gì cả. Tất cả những gì người lính gác phải làm đó là kiểm tra huy hiệu của cô thôi.

“Ồ!” người lính canh nói. “Em là người nữ sinh liều lĩnh đi ra ngoài với không có mảnh trang bị nào trên người à?” Đáng lẽ ra là anh ta phải cho những người nữ sinh đó đi qua, thế nhưng ngay lúc này thì lại có vấn đề khác. Công việc của những người lính canh chính là chăm lo cho sự an toàn của những người dân trong thị trấn này. Anh ta tất nhiên sẽ bắt cô gái mà anh ta được nghe báo cáo về dừng lại rồi.

“Em xin lỗi!” Kanata nói. “Em đang hơi vội một tí ạ! Xin anh hãy nói với những người lính kia là em đã quay trở về an toàn ạ!”

“Này, chờ đã! Cục bông đó là sao? Nó là ma—ồ cô bé nhanh thật!”

Kanata lướt qua cánh cổng mượt như một cơn gió, chạy hết tốc độ vượt qua đám đông. Cô lướt theo hình zíc-zắc, khéo léo tránh né việc va chạm với người dân. Cô chạy nhanh đến nỗi mà những người cô chạy vượt qua chỉ nhìn thấy được cô trong một khắc. Cô còn nhanh hơn cả một con ngựa—quá nhanh để một con mắt trần tục có thể nhìn kịp. Bé ma thú trong vòng tay cô có vẻ như chẳng gây một chút khó khăn gì. Đối với một người đã luyện tập đôi chân của mình đến độ hoàn hảo như Kanata thì việc này chẳng là vấn đề gì với cô cả. Kanata chạy nhanh như một cơn gió đến nơi ở của cô: căn ký túc xá được nối liền với ngôi trường mà cô theo học, nơi mà cô sống trong căn phòng kia. Song cô đã tốt nghiệp mức trung học cơ sở và đã tuyên bố bản thân sẽ không học cao thêm thì Kanata vẫn là một học sinh của Học viện Nữ sinh Hoàng gia Lulualas và có quyền được sử dụng ký túc xá.

Dù vậy, nếu như cô lỡ chạm mặt với một người giáo viên biết được tin cô trở thành một Thuần Thú Sư thì cô có lẽ sẽ bị chặn lại và lãng phí mất khoảng thời gian quý báu này thôi. Kanata kiểm tra xem để chắc chắn rằng không có ai ở quanh khu vực của ký túc xá và cô bắt đầu tìm kiếm một cánh cửa sổ nào đó đang mở.

“Vào khoảng thời gian này trong ngày thì nên có vài cái được mở ra để cho không khí vào thôi. Ồ! Có kìa!”

Đó là một cánh cửa sổ ở hành lang tầng bốn. Hoàn hảo luôn. Kanata hướng về phía nó và nhảy lên. Cô bỏ qua định luật vật lý và hạ xuống cánh cửa sổ. Cô lấy tay nắm vào khung cửa sổ và khéo léo trượt vào hành lang, sau đó chạm mặt với người trông nom ký túc đang ngay giữa quá trình lau dọn của mình.

“A-Ah?” Người trông nom đó như bị đóng băng lại trong khi đang cầm cây chổi lông gà trên tay. “T-Tiểu thư K-Kanata Aldezia?! Tiểu thư đi đến đây từ đâu thế ạ?! Đây là tầng bốn đó!”

“Ồ, tôi bất lịch sự quá,” Kanata nói. “Xấu hổ thật!”

“Đây không phải về vấn đề bất lịch sự—” người trông nom ký túc bắt đầu nói nhưng lại bị Kanata cắt ngang.

“Xin lỗi vì tôi đang hơi vội,” Kanata nói, “nên là tôi sẽ đi ngay nhé.” Cô cúi đầu trong sự ngỡ ngàng của người trông nom ký túc và quay về phòng của cô.

“Cuối cùng cũng được về nhà rồi.” Kanata dựa vào cửa và thở dài. Cô đưa cục bông mèo lên mặt mình và nhìn nó chăm chăm. Con mèo nhìn lại cô với đôi mắt sáng dạ.

“Chị xin lỗi về chuyện đó nhé,” Kanata nói. “Em có muốn nghỉ ngơi không?”

Cục bông mèo có vẻ như là vẫn đang canh chừng cô, nhưng nó lại để Kanata cầm nó lên theo ý của cô và không phản kháng hay chạy trốn gì.

“Chúng ta sẽ tắm trước rồi ăn tối nhé?” Kanata hỏi.

Trong mỗi căn phòng ở ký túc xá này đều có một cái phòng tắm riêng và một cái bồn tắm. Trước đây thì không có vụ này đâu. Chúng đã được thêm vào như là một phần thưởng cho việc Kanata lần đầu đạt giải quán quân trong cuộc thi đấu kiếm hoàng gia ba năm trước.

Nhà vua đã hỏi cô rằng cô mong muốn điều gì. Ông ta chưa từng gặp một ai mà lại có yêu cầu về một cái bồn tắm trước đây cả, nhưng vì Kanata là một người đã từng sống ở Nhật Bản trong kiếp trước của mình nên cô đã không chịu nổi được việc không có bồn tắm này. Cô cũng đã từng cầu xin cha mẹ mình mỗi ngày về việc xây cho cô một cái bồn tắm. Cha mẹ cô lại thấy việc đó khá là kì lạ. Trong khuôn viên trường thì đã có sẵn một cái nhà tắm công cộng rồi, nhưng mà những học sinh chỉ được dùng nó trong vài khung giờ nhất định mà thôi, họ không được sử dụng chúng khi nào cũng được.

Kanata đã trở nên nổi tiếng hơn đối với những người bạn cùng ký túc xá với mình vì đã tặng cho mỗi người bọn họ một cái bồn tắm riêng.

Điều này đã tạo ra một tiền lệ sau này. Mỗi một lần mà Kanata được triệu tập trước nhà vua để được ban thưởng vì thành tích phi thường của cô thì khu vực ký túc lại càng trở nên xa hoa hơn nữa. Học viên Nữ sinh Lulualas là một trong những ngôi trường danh giá dành cho quý tộc trong Kinh Đô này, thế nhưng một nửa danh tiếng của ngôi trường lại là nhờ có những thành tựu của Kanata đắp vào.

“Đi tắm với một bé thú bồng bềnh… Tất cả những mơ ước của mình giờ đây đều đã trở thành hiện thực rồi.” Kanata nhanh chóng tháo cà vạt và thoát y bộ đồng phục ra.

Kanata chỉ vừa trở về từ một trận chiến trong khu rừng kia, song người cô lại chả hề có một tí vết bẩn nào. Cô còn chưa đổ một giọt mồ hôi mà. Cũng không có lý do gì làm cô bây giờ phải đi tắm cả. Một xô nước ấm cũng sẽ đủ cho việc tắm rửa cho cục bông thôi. Nhưng điều đó lại chẳng quan trọng gì. Việc cô sắp được ngồi vào bồn tắm với bé thú bồng bềnh đó. Mới là điều quan trọng.

Nhưng ngay khi cô cởi bỏ đồ lót của mình thì cục bông mới khi nãy vẫn còn im lặng, giờ đây đã kêu lên trong sự bất ngờ.

“Miu! Miu!” Bé nó đứng lên với đôi chân sau ngắn ngủn của mình và cố vung vẩy đôi chân trước cũng ngắn nốt của bé nó.

“Aha ha!” Kanata cười phá lên. “Em đang làm gì thế hả bé ngốc?”

Hành động này quá là đáng yêu rồi! Kanata không hề biết rằng cục bông mèo đó đang cố để giao tiếp với cô. Cô chỉ đơn giản là bị chiếm hữu bởi sự đáng yêu này mất rồi. Cô ôm con mèo lên ngực mà không nghĩ gì.

“Quá, quá, quáaa đáng yêu luôn gòi!” Cô thốt lên. “Ai cho phép em được quyền đáng yêu đến cỡ này chứ hả?!”

“M-Miuuuu…” cục bông mèo yếu ớt kêu lên trong khi bị kẹp giữa ngực của cô.

“Thôi chết,” Kanata nói. “Chị có vô tình làm đau em không vậy?”

Nhân ra là bản thân đang hoàn toàn khỏa thân, Kanata nhanh chóng đi vào phòng tắm. Cô đặt cục bông mèo lên một cái ghế nhỏ cạnh bồn tắm, nhẹ nhàng đặt bé nó xuống và sau đó buộc tóc lên. Cô vặn vòi nước trong bồn tắm lên và một lượng nước vừa đủ bắt đầu được chảy vào.

Bộ phận làm nóng nước của căn ký túc dùng ngọc ma thuật làm nguồn năng lượng này cũng là một phần thưởng từ nhà vua. Cũng có nước lạnh dùng để dội bồn cầu nữa và một căn bếp riêng cho mỗi học sinh để họ tự chuẩn bị bữa ăn cho bản thân—mấy thứ đó đều là phần thưởng mà Kanata đã nhận được từ nhà vua. Nhà vua cũng đã tài trợ cho ngọc ma thuật và phí lắp đặt ống nước. Mỗi lần Kanata chiến thắng một giải đấu nào đó thì cô sẽ dùng chiến thắng đó để nâng chất lượng sống của bản thân lên.

“Bắt đầu bằng việc tắm rửa cơ thể của em nào.” Kanata làm ướt cục bông mèo và cầm lấy một cục xà phòng. Cô tạo ra một lượng bọt xà phòng cực nhiều và bắt đầu chà lên cơ thể của cục bông. Những khối bọt trắng bắt đầu chuyển đen dần và trở thành dạng nước từ chất bẩn trên người bé mèo.

“Uầy,” Kanata nói. “Giờ hãy rửa trôi nó đi nào!”

Cô đổ nước ấm lên người bé mèo, cẩn thận để nó không lọt vào tai bé.

“Ôi trời!” Đủ loại chất bẩn được lan ra xung quanh bé mèo—bùn đất và máu và những cọng cỏ dại đều bị trộn lẫn vào nhau.

“M-Miu miu,” bé mèo kêu lên. Có vẻ như bé bị xấu hổ bởi tình huống này rồi.

“Có vẻ như là chị phải chà rửa cho em thật là sạch sẽ thôi,” Kanata nói.

Quá hạnh phúc vì có cơ hội được tắm rửa cho bé thú bồng bềnh này thật nhiều lần nên Kanata tiếp tục bắt đầu tạo bọt trong sự vui sướng lần nữa. Cô rửa sâu vào trong cơ thể của cục bông, chờ cho xà phòng len lỏi vào lông của bé và sau đó lại rửa trôi đi. Sau một vài lần nữa thì những ngón tay của cô đã chà sạch bách bộ lông của bé rồi. Cô chà và rửa cho bộ lông này thật sạch sẽ.

“Em có bị ngứa ở đâu không nè?” Kanata hỏi bé.

“M-Miuuuu,” cục bông mèo phản kháng nhưng bé nó vẫn để cho Kanata làm gì thì làm.

“Ahhh! Bộ lông lúc trở nên trơn trượt này có cảm giác tuyệt vời thật!” Kanata thốt lên.

Bộ lông của cục bông đều đã bị xà phòng làm cho búi lại thành cục. Kanata rửa trôi nó đi với một lượng nước ấm vừa đủ. Bộ lông đó vẫn giữ lại màu đen tuyền nhưng mà phần chất bẩn trên lông đã biến mất hết.

Bồn tắm cũng đã đầy nước ngay lúc mà cục bông được gội sạch rồi.

“Đừng lo gì cả. Chị sẽ đi vào chậm thôi nha,” Kanata nói với sinh vật đó trong khi giữ chặt bé nó vào ngực và bước vào bồn nước ấm.

“Ahhhh…”

“Miuuuuu…”

Cô gái và sinh vật đây đều thở ra một hơi thỏa mãn trong khi nhúng cơ thể vào bồn nước ấm thoải mái này.

“Tuyệt vời và thoải mái thật đấy…” Kanata lẩm bẩm.

“Miumiu…” cục bông mèo cũng đồng ý với cô. Bé nó sáp lại gần ngực Kanata, say đắm nhìn cô.

“Oa…. Em đang chảy ra nè!” Kanata bất ngờ thốt lên. “Em nhìn như cục mochi vậy á!”

Kanata đã bị chinh phục bởi cục bông mềm mại đáng yêu này, không thể nào rời mắt được bé nó mất rồi. Đôi gò má của cô đỏ lên và cô bắt đầu xây xẩm đi nhưng cô lại nghĩ việc này là tại bồn tắm.

Nhưng bạn có ở trong bồn tắm bao lâu đi nữa thì bạn vẫn sẽ phải đi ra ngoài thôi. Sau một lúc thì Kanata và cục bông bắt đầu cảm thấy hơi nóng lên nên cả hai đều rời bồn tắm. Kanata lấy khăn và nhanh chóng chà khô cả hai. Cô lấy lược và chải lấy bộ lông của sinh vật đó. Bộ lông của bé nó mềm và cực kỳ um tùm luôn. Cục bông mèo này ngay từ đầu đã tròn xoe rồi nhưng giờ đây bé nó lại phồng lên càng làm cho bé nó có hình dáng như một cục bông tròn trĩnh vậy. Bé nhìn gần giống như một bé mèo bụ bẫm nhìn trông rất là buồn cười luôn. Kanata đưa tay vuốt qua bộ lông sáng bóng của bé. Cảm giác ấy như một trời một vực lúc bé chưa được tắm rửa và lúc bé đã được tắm xong vậy.

“Oa, oa , oa!” Kanata nói. “Chị muốn được tận hưởng cảm giác này mãi quá đi!” Cô giờ đây đã trở thành nô lệ cho bộ lông mềm mại này rồi. Nếu có thể thì cô ấy sẽ vuốt ve bộ lông này mãi cũng được.

“Nhưng mà chị không được làm vậy. Chúng ta cần cho em ăn trước đã! Em có đói chưa?”

“M-Miu!” Con mèo lắc đầu như muốn nói rằng nó ổn và không cần được chăm sóc thêm nữa. Có vẻ như là bé nó hiểu được những gì cô nói. Có vài con ma thú sẽ có trí thông minh hơn động vật bình thường. Bé nó cho phép Kanata tắm cho mình nhưng có vẻ như lại cẩn trọng về vấn đề thức ăn.

“Không à?”

“Miu miu!” Cục bông mèo quay mặt ra khỏi cô. Tôi sẽ ổn thôi, có vẻ là bé nó muốn nói như thế. Nhưng mà bụng của bé lại kêu lên một tiếng to và đáng yêu nữa.

“Thấy chưa nè?” Kanata nói. “Em đang đói meo luôn rồi kìa! Chờ chị nhé!”

Cô quấn khăn lên mái tóc ướt của cô như là một cái khăn xếp và vẫn đang mặc trên người có mỗi cái khăn tắm thôi, sau đó đi vào nhà bếp. Người mà đã học tập thật chăm chỉ để trở thành một thuần thú sư như Kanata sẽ có một nguồn kiến thức khổng lồ về chế độ dinh dưỡng cho những con ma thú. Không giống như động vật bình thường, bao tử của một con ma thú dường như có thể chứa bất cứ thứ gì cũng được. Vì chúng thường hay hung hăng và tấn công con người nên nhiều người nghĩ rằng chúng là động vật ăn thịt. Nhưng điều này là sai. Đa số các loài ma thú đều là động vật ăn tạp. Chúng sẽ hoàn toàn bình thường kể cả khi được cho ăn đồ ăn của con người, như trong cuốn sách yêu thích mà cô thường đọc từ nhỏ, Bộ sưu tập Truyện ngụ ngôn về Thú vật của Albert Molmo, Người thuần hóa Huyền thoại. (Bản Hoàn thành).

“Chúng ta giờ có sữa và phô mai này,” cô suy nghĩ trong khi bắt đầu làm việc trong bếp. “Vậy cái này thì sao nhỉ?”

Cô đã quyết định được sẽ làm thứ gì rồi. Cô rưới dầu ô liu lên chảo nướng và cắt củ hành ra những miếng dài mỏng để chiên lên. Cô lấy gạo ra và bỏ vào trong chảo, chiên chúng cùng với hành. Nơi Kinh Đô mà Kanata đang sống là một trung tâm thương nghiệp, nên là cũng chẳng khó gì để kiếm nguyên liệu từ tận phía đông xa xôi cả. Cả gạo và lúa mì đều là các loại thực phẩm chủ yếu trong thị trấn này.

Trong khi cơm và hành đang được chiên lên thì Kanata bắt đầu lấy ấm đun nước, và cho đến khi những hạt gạo tròn dày dặn đã hấp thụ đủ nước để hiện lên mặt nước thì cô tiếp tục cho thêm sữa vào. Cô từ từ cho sữa vào để ngăn việc nhiệt độ giảm xuống quá đột ngột, cho chắc rằng hương vị umami từ sữa có thể ngấm vào từng hạt gạo.

Bị thu hút bởi mùi hương ngọt ngào của sữa đang lan ra khắp căn phòng, cục bông mèo lại gần chân của Kanata và bắt đầu vẫy đuôi của mình trong háo hức.

“Hoàn hảo!” Kanata thốt lên.

Cô thấy thỏa mãn khi những hạt gạo đã đạt đến độ hoàn hảo, Kanata tắt lửa đi và rắc vào món ăn muối và tiêu. Ngay trước khi món ăn nguội đi thì cô nhanh chóng bào phô mai lên món cơm, trộn chúng lại cho đến khi chúng đạt đến độ phù hợp và dính lại với nhau. Cuối cùng, cô bày món ăn ra đĩa.

“Một Món đặc biệt của Kanata,” cô nói. “Sữa và Risotto Phô mai!”

Kanata đưa món Risotto lên bàn và cầm cục bông mèo đang đi vòng vòng quanh cô lên.

“Nó nóng đó,” cô nói, “nên là chị sẽ thổi từng muỗng trước khi cho em ăn nha!”

“M-Miu—!” Cục bông phản kháng và tỏ ra lúng túng. Có vẻ như bé nó đang nói rằng sẽ không bao giờ mà bé sẽ cho phép cô làm một thứ nhục nhã như vậy! Nhưng chân của bé quá dỗi ngắn đi nên là sự phản kháng của bé cũng chẳng hiệu quả cho lắm.

“Ồ…” Gương mặt của Kanata buồn đi, “em không muốn ăn đồ chị nấu sao? Dù rằng nó ngon lắm mà…”

Thực ra kỹ năng nấu nướng của Kanata được xem như là đỉnh nhất trong số những nữ sinh sống trong ký túc xá này. Họ sẽ thường tổ chức tiệc vào những ngày lễ, khi đó mỗi cô gái sẽ mang theo một món ăn mà bản thân đã làm. Mọi người sẽ luôn nháo nhào vì món ăn của Kanata. Những món ăn của cô đều sẽ biến mất trong nháy mắt thôi.

Bé mèo cũng vậy, sau khi ngửi được mùi hương bốc lên từ món risotto, bé nó đã dừng việc phản kháng và sau đó chấp nhận số phận của mình. Kanata múc lấy một muỗng đầy risotto lên và thổi cho đến khi nhiệt độ của nó thấp hơn nhiệt độ cơ thể.

“Giờ thì há toooo miệng ra nè,” cô nói, và cô đưa cái muỗng lên miệng cục bông mèo.

Con mèo nhìn vào giữa Kanata và cái muỗng và sau khi đã chắc chắn thì bé ngậm muỗng vào miêng.

Trong giây tiếp theo, lông của cục bông mèo dựng đứng lên, như là chúng đã bị sốc vậy.

“Miuuuuuuuuuuuuu?!” Bé nó kêu lên trong hạnh phúc vì món ăn ngon đến độ không thể tin nỗi của cô đã làm dậy hết vị giác của bé.

Đối với một sinh vật lâu nay đã chưa được ăn thứ gì ngoài cỏ và côn trùng thì món ăn này chẳng khác gì là ẩm thực của những vị thần cả. Không còn muốn được Kanata đút cho nữa, bé nó nhảy lên bàn và bắt đầu nhai ngấu nghiến món risotto đó.

“Ôi, có vẻ như em có thể chịu được những món ăn nóng tốt hơn một con mèo bình thường đó nha!” Kanata nói.

Cô đặt tay lên bàn, nhìn cục bông mèo đang ăn ngấu ăn nghiến món risotto một cách say mê. Bé nó liếm từng hạt gạo cuối và sau đó ợ ra một tiếng đáng yêu.

“Ồ! Em ăn hết nguyên đĩa luôn rồi nè!” Kanata nói. “Làm tốt lắm!”

Cô vuốt đầu cục bông mềm mại. Bé nó tròn đến nỗi mà ta còn khó xác định được đâu là phần đầu và phần cơ thể nữa, song ta có thể xác định được chỗ bé mọc tai chắc chắn chính là phần đầu rồi.

“Được rồi, giờ làm gì đây nhỉ? Em có muốn ngủ sau khi ăn no nê rồi không nè? Ahh,” Kanata nói, “ngủ với một bé thú mềm mại… Còn gì tuyệt hơn nữa chứ…”

Từng mong ước của cô đều tiếp nối nhau trở thành sự thật. Chỉ số hạnh phúc của cô giờ đây đã lên cao ngất ngưỡng rồi.

“Không. Cho phép ta được từ chối. Ta không có mong muốn được ngủ.”

“Cái gì vậy?” Kanata nói. Nghe như là có ai đó đã nói vậy.

Song lại chẳng có ai ở đây, ngoại trừ cục bông mèo đen thôi.

“Có vẻ như là sau khi được ăn thì sức mạnh của ta đã được hồi phục đến một mức độ có thể truyền đạt suy nghĩ đến cô rồi.”

“Em…đang nói à?”

“Đúng là như vậy.” Cục bông mèo nâng cao ngực lên—hình như là phần ngực thì phải—cùng với một tiếng “miu.”

“Người trẻ tuổi,” bé nó tiếp tục nói, “cô đã cứu giúp ta rất tốt khỏi sự tra tấn đó, hồi phục thương tổn của ta, gội rửa cơ thể ta, và chuẩn bị cho ta đồ ăn nữa. Ta thật sự rất biến ơn hành động của cô.”

Giọng điệu của sinh vật đó vang lên như là của một bậc đế vương vậy, Kanata cảm nhận được như thế. Cô đã từng vài lần gặp đức vua của mảnh đất này trước đây và đã hiểu được cách nói chuyện của một bậc đế vương là như thế nào.

“Có rất nhiều thứ ta phải kể với cô, nhưng ta phải cho người ân nhân biết được tên ta trước đã.” Cái đuôi của cục bông mèo chậm rãi vẫy qua lại. “Ta là Zag’giel, Chúa tể của Loài quỷ.”

✟✟✟

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

pick nghề xong, tôi nhặt ma vương về nhà