Kanata vươn tay lên đầu. “Tự do!” cô la lên. “Thật sự tự do rồi!”
Mọi chuyện đã xảy ra cho tới lúc này là chỉ vì mong muốn tăng khả năng trở thành một Thuần Thú Sư của cô tại Buổi Lễ Chọn Nghề. Song, việc giả vờ làm một người con gái thanh lịch và nghiêm khắc tuân theo quy luật của trường đã dồn nén cô nhiều hơn cô tưởng tượng. Cứ như là từng phần trẻ con của cô giờ đây đã bùng phát ra hết.
“Em không thoải mái lắm khi ở đây,” Alus thầm nói. “Em muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“Được ròi, được ròi,” Kanata nói. “Chị sẽ dẫn em tới chỗ cổng trường nha.”
“Em cảm ơn. Mặc dù từ đầu đã là lỗi của chị khiến em bị gọi tới đây rồi.”
Đúng như cái tên, Học viện Nữ sinh Lulualas chỉ nhận mỗi con gái làm học viên mà thôi. Vì là một người con trai từ một ngôi trường khác, cậu lại nổi như cồn khi bước đi trong khu hành lang. Cậu cảm thấy như rằng những cô gái xung quanh cứ nhìn chăm chăm vào cậu suốt. Alus là một cậu trai trẻ toát ra vẻ sang trọng, và có từng những chi tiết gương mặt giống như người chị. Chẳng thể nào mà cậu có thể tránh việc thu hút sự chú ý ngay đây được. Nơi đây là một học viện cho những nữ sinh danh giá và đức hạnh, chiếu với danh tiếng về các bài học về lễ nghi của học viện này, chưa một ai ở đây đã phải hét lên hay thì thầm to nhỏ với nhau hay ngất xỉu cả. Song, Kanata, gương mặt đại diện cho nơi học viện này giờ đây lại đang cư xử như một đứa con nít vậy.
“Ahhhh!” Cô thở dài. “Zaggy ơi, bộ lông của em sờ sướnggggggg quá à…”
“K-Kanata nè. Làm ơn đừng có vuốt ve ta như vậy mà. Cô đang làm ta xấu hổ đó.”
“Zaggy xấu hổ kìa! Đáng yêu quáaaaaaaaa!”
Cô đã trở thành hình ảnh trái ngược hoàn toàn với cái hình ảnh trang hoàng và tao nhã trước kia. Cách cư xử kì lạ của Kanata có vẻ đã làm sốc những người học viên khác đến nỗi mà họ còn chả dám lại gần cô. Đây thực sự chính là Tiểu thư Kanata mà họ luôn ngưỡng mộ đây sao?
“Kể cho em đi chị,” Alus nói, “tự do là tốt, nhưng chị dự định sẽ làm gì tiếp sau tất cả những chuyện này thế?”
“Ừm thì tất nhiên là chị giờ đây đã trở thành một Thuần Thú Sư rồi, chị sẽ sống một cuộc đời của Thuần Thú Sư!”
“Cuộc đời của Thuần Thú Sư?” Alus hỏi lại.
“Chị sẽ kết bạn với thật nhiều thật nhiều những người bạn có bộ lông mềm mại và sau đó sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc!” Kanata vuốt ve Zag’giel một cách nhẹ nhàng. Đây là kết tinh của toàn bộ mong muốn của cô trong kiếp trước. Tìm kiếm những bộ lông mềm mại, làm bạn với những bộ lông mềm mại, sống vì những bộ lông mềm mại.
“Hm.” Alus gật đầu. “Nói cách khác lại chị định bắt đầu một cuộc hành trình tìm kiếm những người đồng đội nhỉ.”
“Đúng rồi! Chị muốn được ngắm nhìn những bộ lông mềm mại từ khắp thế giới luôn!”
“Em nên khuyên chị là việc để một cô gái du hành một mình thì rất là nguy hiểm, nhưng… Thì đó là chị hai mà. Thực ra em lại thấy tội cho người mà có ý định tấn công chị luôn đó.”
“Hừm. Thấy tội hả?”
“Tất nhiên rồi. Có thực sự là sức mạnh của chị đã bị giảm đi không thế? Em còn chẳng thấy khác biệt gì.”
“Hmm?” Kanata nói. “Em không thấy à? Chị nghĩ là nói đã bị giảm một chút đó. Có lẽ.”
“Ngay cả chị còn không chắc nữa.” Alus lắc đầu. “Chị hai đúng là một người kì lạ đó.”
“Đứa em trai bé bỏng của mình đang nói xấu mình kìa!” Kanata than thở. “Em sẽ làm chị của mình khóc đó. Zaggy ơi, làm chị vui lên đi.”
Zag’giel chần chừ một lúc. “Ta có nên vuốt ve đầu cô không nhỉ?”
“Oi chòi oi,” Kanata nói. “Làm ơn đó! Việc đó là tuyệt nhất luôn.” Zag’giel vươn chiếc chân bé nhỏ và lùn tịt của mình ra và sau đó vuốt mái tóc của Kanata. Đôi mắt của cô thả lỏng trong cơn sảng khoái. Alus nhìn vào gương mặt hạnh phúc của Kanata và quyết định rằng chẳng có việc gì phải lo cả. Chỉ cần cô được hạnh phúc thôi, còn lại thì chẳng sao cả.
“Được rồi,” Alus nói, “em sẽ đi về từ đây. Nếu trên chuyến hành trình của mình mà chị gặp chuyện thú vị nào đó thì em sẽ rất biết ơn nếu chị viết thư cho em biết đó.”
“Hả? Vụ đó nghe phiền phức dễ sợ luôn à.”
“Đột nhiên chị ấy lại ngừng giả vờ…” Alus lẩm bẩm.
“Chị hong biết là chị sẽ viết hay không,” Kanata nói, “nhưng chị chắc chắn là sẽ ghé thăm em mà. Chị còn phải giới thiệu Zaggy cho cha và mẹ nữa!”
“Thôi được rồi. Em dự sẽ quay về nhà trong kỳ nghỉ hè. Em sẽ rất vui nếu được dành khoảng thời gian đó với chị đó.” Alus lịch sự cúi đầu và sau đó quay đầu và rời đi.
Ngoài trời khi này đã bắt đầu nhuốm màu hoàng hôn.
“Quay lại ký túc nào,” Kanata nói. “Mấy nơi cửa hàng cũng sắp đóng cửa rồi, nên là chúng ta cần chuẩn bị cho chuyến hành trình vào ngày mai nữa. Sau khi chúng ta trở về và ăn tối xong thì hãy đi tắm với nhau thêm lần nữa nha!”
“Tắm nữa à?! T-Ta phải từ chối mới được!”
“Aw,” Kanata nói. “Em không thích đi tắm hả Zaggy?”
“K-Không,” Zag’giel lắp bắp, “không phải mà. Một người đàn ông không được vào chung phòng tắm cùng một thiếu nữ trẻ đâu! Ta có thể bị giam trong cái cơ thể này, nhưng ta cũng từng là Quỷ Vương đó! Chúng ta nên lần lượt tắm thôi.”
“Ồ, đừng lo về chuyện đó mà!” Kanata nói. “Sẽ ổn thôi!”
Sau cùng thì Zag’giel cũng chẳng có đủ can đảm để chống cự. Nên là cả hai sau đó đã tắm với nhau cực kì lâu. Sau đó Kanata dọn sạch bàn ăn, đi đánh răng, và thay vào một bộ đồ ngủ.
“Ta sẽ cực kỳ hạnh phúc nếu bản thân được ngủ dưới sàn đó,” Zag’giel nói. “Đối với việc ngủ bên ngoài nơi rừng rậm thì được ngủ trong phòng cứ như là nơi thiên đường vậy.”
“Không được!” Kanata không chịu. “Zaggy phải ngủ ở đây.” Cô nâng chăn lên, tạo thành một khoảng trống vừa đủ cho Zag’giel chui vào. “Vào đây nào!”
“Không. Ta từ chối.”
“Awww! Nhưng ở đây thoải mái lắm luôn đó! Ngủ với chị đi Zaggy!”
“Không là không! Nhưng thay vì làm thế thì ta sẽ ngủ ở đây!” Zag’giel bò lên bên cạnh gối của Kanata và cuộn lại thành một cục bông.
“Hừm.” Kanata phồng má. “Thôi thì chị có thể sờ soạng em lúc nào cũng được khi ở đây nên là chị nghĩ việc này không có tệ cho lắm.” Zag’giel ngủ ngược hướng với Kanata, nên cô vùi mặt của mình vào phần sau của bé.
“Nếu cô bị ngạt thì không phải lỗi ta đâu đó,” Zag’giel cảnh báo.
“Ò, chị cũng thích bị ngạt trong bộ lông này mà…” Kanata lẩm bẩm trong lúc ngái ngủ. Cô đang sắp gục tới nơi. “Zaggy…” cô nói. “Chúng ta sẽ đi mua sắm cùng nhau vào ngày mai… Cứ nói chị nếu em muốn cái gì nha…”
“Không có đâu,” Zag’giel nói. “Mua bất cứ thứ gì cô muốn. Cô đã cho ta đồ ăn và một nơi để ở rồi. Ta không thể đòi hỏi thêm gì nữa.”
Kanata không nói gì.
“Cô đã ngủ rồi à?” Zag’giel nâng bản thân dậy và gặm chăn của Kanata và sau đó kéo nó lên trên vai cô. “Ta nguyền rủa cái cơ thể yếu đuối này,” bé nói. “Tốn quá nhiều sức chỉ để di chuyển một cái chăn.” Việc của bé nó đã xong, Zag’giel cuộn lại và xem Kanata ngủ.
“Eheh heh heh…” Cô lẩm bẩm. “Zaggy ơi…” Có vẻ như cô đang có một giấc mơ đẹp đây. Cô giờ đây đang cười khúc khích như một cô bé vậy.
“Kanata… Ta có thể là một người đầy tớ vô dụng, nhưng ta thật sự rất biết ơn khi được chọn bởi cô.” Zag’giel nhìn qua khung cửa sổ, hướng lên mặt trăng.
“Lời nguyền của những vị thần…” Bé nói. “Ta sẽ có được lại sức mạnh của mình—sức mạnh để có thể sát cánh bên cô. Ta mong chúng ta sẽ gắn kết dài lâu Kanata à.” Và Zag’giel thiếp đi trong giấc ngủ thoải mái nhất mà bé nói từng có trong suốt hàng thế kỷ.
✟✟✟
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage