“Đừng có làm mấy chuyện như thế nữa được không?”
Jir nắm lấy cánh tay nói với thủ lĩnh Godah, đúng vào buổi sáng hôm đó, khi tổ đội thám hiểm của họ〈Đỉnh Cao Kế Tiếp - Future Plan〉 chuẩn bị xuất phát để thách thức mê cung có độ khó cao nhất〈Mê Cung Tối Thượng – Nơi Không Bao Giờ Nhìn Thấy Bầu Trời〉lần đầu tiên.
“……Hả?”
“Cho đến giờ tôi đã cố nhịn vì là người mới, nhưng tôi cũng là thành viên cùng một đội, phải không? Dù chỉ là người khuân vác đi nữa. Anh cũng không nên đối xử kiểu đó…Nhìn thật chướng mắt.”
‘Huống hồ là còn định đánh người.’
Jir siết chặt cổ tay Godah.
Chuyện xảy ra ở sảnh của khu nhà trọ dành cho tổ đội thám hiểm.
Hàng chục thành viên của〈Future Plan〉đều có mặt đông đủ, và ở ngay giữa họ là Godah và Jir.
Người đàn ông to lớn mặc giáp mithril, tuổi gần bốn mươi, cánh tay cứng như thép, người gánh vác và thủ lĩnh của tổ đội thám hiểm hạng S này, Godah, trừng mắt nhìn sang.
Còn bên kia, tuy vóc dáng có phần kém hơn. Nhưng chàng thanh niên cao gầy, mái tóc đen, đeo kính, với tư thế sắc bén —Jir vẫn đón thẳng ánh mắt ấy mà không hề nao núng.
“Cậu định phàn nàn về cách ta làm việc à?”
“Xin lỗi nhưng đúng là như vậy. Tôi không hề ký hợp đồng nào bắt tôi phải tán thành với mọi việc anh làm đâu nhé.”
“Ano… Jir-san, tôi không để tâm đâu mà……”
Cô gái có mái tóc xám và đôi mắt xanh nhạt lên tiếng xen vào giữa hai người là Kraha, một trong những người hỗ trợ của tổ đội, đảm nhiệm các công việc phụ như lập bản đồ mê cung hay vận chuyển hành lý.
“Cô ta nói thế đấy?”
“Đây không phải là chuyện cô ấy nghĩ gì hay cảm thấy thế nào. Mà là tôi không ưa nổi cách anh làm việc. Chẳng lẽ vào trong mê cung rồi, anh cũng sẽ cứ càm ràm với mấy người hỗ trợ, nào là ‘vướng víu’, ‘vô dụng’ quài hay sao? ……Chúng ta sắp thách thức mê cung khó nhất đất nước này, nơi chỉ những tổ đội hạng S mới được phép vào, đúng không? Hãy để mọi người có tinh thần thoải mái mà làm việc đi.”
Godah trừng mắt nhìn Jir suốt mười giây liền.
Nhưng khi thấy Jir vẫn không hề lùi bước, hắn khẽ “chậc” một tiếng, rồi hất mạnh tay ra.
“Đừng có mà tự cao, thằng nhóc mới hỉ mũi chưa sạch chỉ biết vung kiếm…… Vào trong mê cung rồi thì phải tuyệt đối nghe theo lệnh của ta.”
“Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ.”
Godah hừ mũi một tiếng, rồi đảo mắt nhìn quanh.
“Còn đứng ì ra đó làm gì, tụi bây. Lên đường!”
Các thành viên liền hối hả di chuyển. Khi Godah sải bước dài ra khỏi cổng chính của khu trọ, mọi người liền lách cách nối gót theo sau.
Nhìn theo bóng lưng ấy, Jir khẽ thở ra một hơi.
“À, ờm……”
Một giọng nói rụt rè vang lên, Kraha gọi cậu.
“Xin lỗi… vì đã để anh phải bênh vực cho tôi……”
“À không, đừng bận tâm.”
Thấy cô cúi đầu cảm ơn, Jir khẽ xua tay.
“Như tôi nói lúc nãy, chỉ là tôi không thể nhịn được nữa nên mới nói ra thôi. Trái lại, nếu vì thế mà cậu bị họ để ý thì tôi mới thấy có lỗi.”
“Không, không có chuyện đó đâu ạ!”
Hai người họ cũng bắt đầu đi theo dòng người đang tiến bước.
Trước khu trọ, những cỗ xe ngựa đã đợi sẵn, ai chuẩn bị xong thì lên xe trước. Jir và Kraha trở thành hai người lên sau cùng.
Xe bắt đầu lăn bánh, đung đưa nhè nhẹ, Kraha khẽ mở lời:
“Jir-san, nghe nói anh được mời vào tổ đội này phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Jir gật đầu.
“Trước giờ tôi còn chưa từng đăng ký làm mạo hiểm giả cơ. Nhưng nghe nói là sẽ thách thức một mê cung mà chưa ai từng vượt qua được, thấy cũng thú vị nên đã nhận lời.”
“Nghe nói anh là người kế thừa chính thống của một kiếm phái nổi tiếng.”
“Chính thống à…… Chính thống ư……”
Jir lúng túng nói:
“Không có gì to tát đâu. Cũng chẳng phải có một bộ chiêu thức cố định rõ ràng gì cả. Nói là được dạy vài bí quyết về kiếm thuật thì đúng, nhưng cũng chỉ thế thôi.”
“Nhưng tôi còn nghe nói, anh đã từng cùng sư phụ hạ được cả rồng ở phương Đông nữa…Khi biết anh đồng ý gia nhập, Godah-san —à không, đội trưởng —đã nói như vậy.”
“À, đó là do tôi với sư phụ hợp sức mới làm được. Bây giờ thì tôi đang trên đường tu luyện khắp nơi, đến khi nào có thể tự mình làm được điều đó thì mới coi là hoàn thành hành trình...ồ—”
Rầm! — cả cỗ xe lắc mạnh khi bánh xe vấp phải một bậc đá.
Cơ thể Jir bật lên phía trước theo quán tính, còn Kraha thì đưa tay đỡ kiện hành lý đã được buộc chặt, sợ chúng đổ xuống.
Nhưng hành động ấy chỉ là cẩn thận quá mức, vì mấy kiện hàng chẳng hề lay chuyển chút nào.
“Không nhúc nhích tí nào luôn.”
Jiru pha chút ngạc nhiên nói.
“Chuyện cỡ này… ai mà chẳng làm được…”
“Không đâu. À, ý tôi là —vì tôi không làm được như cậu nên mới thấy ngạc nhiên đấy.”
Anh hơi ngượng ngùng nói.
“Tôi vụng về lắm, cũng không giỏi buộc dây, giáp trụ các kiểu cũng chẳng tự mặc được. Giày phải là loại có khóa cài sẵn kiểu thế này mới được.”
“Nếu anh muốn thì có thể dùng giáp dự phòng của tôi? Tôi có thể giúp anh mặc vào……”
“Không cần đâu,” Jir khẽ từ chối:
“Kraha làm công việc này được bao lâu rồi?”
“Được hai năm rồi. Tôi bắt đầu làm từ năm mười lăm tuổi…… À, cho tôi hỏi một điều được không ạ?”
“Ừ.”
“Làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn ạ?”
Jir ngẩn người, mắt tròn xoe nhìn cô.
Thấy vậy, Kraha dường như mất tự tin, cúi đầu xuống.
“Ah…t-tôi biết một người như tôi mà hỏi chuyện này là hơi quá đáng nhưng……”
“Không, không phải vậy đâu…Nhưng sao lại hỏi tôi?”
“Không phải chuyện như thế cậu nên hỏi mấy tiền bối trong tổ đội à?” — Jir thắc mắc.
Kraha khẽ đáp, giọng nhỏ dần:
“Tôi ngưỡng mộ các mạo hiểm giả. Từ nhỏ đã rất thích nghe những câu chuyện về anh hùng…… Tôi luôn mơ một ngày nào đó mình cũng có thể được phiêu lưu đến những vùng đất chưa ai biết đến. Nên cho đến khi đủ tuổi để trở thành mạo hiểm giả, tôi đã học những việc cơ bản như chuẩn bị hành lý, vẽ bản đồ, những chuyện nhỏ nhặt như thế.”
“Ra là vậy.”Jir gật đầu.
Thảo nào, trong số những người hỗ trợ, chỉ có công việc của Kraha là xuất sắc vượt trội.
“Vậy nên, sau khi đã trở thành mạo hiểm giả, cậu muốn rèn luyện kỹ năng chiến đấu, đúng không?”
“Vâng. Khi phiêu lưu, không chỉ kỹ năng sinh tồn mà sức mạnh để đối đầu với ma thú cũng rất quan trọng. ……Nhưng mà,”
“Không ai dạy tôi cả.” — cô khẽ nói.
“Khi tôi gia nhập 〈Future Plan〉, họ bảo là sẽ có khóa đào tạo để chuyển từ vị trí hỗ trợ sang thành viên chính…… nhưng thực tế thì chỉ toàn nghe mấy câu như ‘Tự mà học đi’, ‘Nếu không làm được thì tức là không có tài năng, từ bỏ đi’……”
“Ra là vậy.” Jir gật đầu.
“Tức là họ chẳng hề có hệ thống đào tạo nội bộ nào cả. Thay vào đó, họ mới đi tìm người bên ngoài như tôi vào để bổ sung lực lượng.”
‘Đó là cách làm hợp lý.’ Trong lòng anh thầm nghĩ.
Nhưng nếu cứ duy trì như thế, hoặc tệ hơn, nếu cả ngành mạo hiểm giả đều lấy đó làm chuẩn mực —thì sớm muộn gì cũng sẽ sinh ra nhiều vấn đề. Cả chuyện đưa ra điều kiện tuyển dụng khác với thực tế cũng là không trung thực. Vì vậy bản thân Jir khó mà hoàn toàn tán thành với phương pháp ấy.
‘Có lẽ đây sẽ là lần đầu cũng như lần cuối mình gia nhập tổ đội chinh phục mê cung này,’ —anh nghĩ thầm.
“Tôi biết là yêu cầu này hơi đường đột, nhưng tôi cố gắng trả công, dù có muộn một chút……nên nếu anh có thể dạy tôi thì……”
“Bất cứ điều gì cũng được.”
“Dạ……?”
“Dù làm gì đi nữa, cậu cũng sẽ trở nên mạnh hơn.”
Chưa để Kraha kịp nói hết câu, Jir nói.
“Nếu không bị thương hay mắc bệnh, về cơ bản thì dù làm gì cũng sẽ mạnh lên. Chiến đấu… à không, không chỉ riêng chiến đấu, mà mọi hành động đều mang tính tổng hợp.”
“Mang tính tổng hợp, ạ?”
Jir đặt vấn đề:
“Ví dụ, ở phía trước…… ừm, có một con Red Wolf chẳng hạn, hoặc bất cứ ma thú nào. Nếu nó lao thẳng tới. Cậu sẽ làm gì?”
“Ơ… thì… sẽ chờ cơ hội phản công……”
“Nếu là cậu, sẽ tốt hơn nếu trước đó đã đoán được nó sẽ lao tới và đặt bẫy sẵn.”
‘Câu hỏi này hơi rắc rối một chút’ Jir vừa nói vừa giải thích:
“Trong chiến đấu, không có quy tắc nào kiểu ‘bắt đầu từ đâu’, ‘cái này được làm nhưng cái kia thì không’. Những lá bài mà mỗi người sở hữu đều khác nhau, và thời điểm sử dụng cũng khác nhau. Quan trọng là hiểu rõ mình có những gì trong tay, rồi sử dụng chúng khéo léo…Thì ngay cả những lá bài mà cậu nghĩ là vô dụng, cũng có lúc sẽ dùng được.”
“Làm gì cũng mạnh lên nghĩa là…”
“Có càng nhiều lá bài càng tốt. Làm gì cũng được, sức mạnh tổng hợp của cậu chắc chắn sẽ tăng.…cả tính đa dụng của lá bài. Nếu lá bài được rèn giũa kỹ, dù tình huống không thuận lợi vẫn có thể áp đảo bằng nó, nếu lá bài có phạm vi ứng dụng rộng, nó sẽ tác động lên tổng sức mạnh.”
Kraha bối rối.
“Jir-san là kiểu người thích theo lý thuyết nhỉ……”
“Chỉ là thích lý luận thôi.”
Jir hơi ngượng ngùng:
“Nói thì nghe vẻ cao siêu, nhưng thực ra tôi chỉ giỏi vung kiếm thôi. Những thứ khác gần như vô dụng…Có thể nói tôi là kiểu 'áp đảo bằng một lá bài tẩy duy nhất'. Khi ghen tỵ với người khác, tôi biến cảm giác đó thành logic thôi.”
“Vậy sao ạ?”
“Ừ.”
Anh gật đầu, gõ nhẹ lên cặp kính của mình,
“Ví dụ như thị lực tôi rất kém.…Hơn nữa, khi giết rồng, mắt tôi đã trúng lời nguyền, nên chỉ có thể nhận hiệu ứng tăng cường thể chất như ‘tăng độ cứng’ thôi. …Nên khả năng nhận biết bẫy mê cung trong chớp nhoáng có thể rất hạn chế.”
Trong khi Kraha chưa kịp phản ứng, anh nói tiếp:
“Hơn nữa, tôi bị mù đường cực nặng.…Thực ra trước khi đến đây, tôi đã đi theo hướng ngược với đất nước này.”
“Hả…”
“Nên là…”
“Đây chỉ là giả định thôi, nhưng…” Jir nói.
“Tôi chẳng biết gì ngoài vung kiếm, nên nếu một mình xông vào mê cung thì có khi sẽ không bao giờ quay ra được đâu.”
Anh cười, nói thêm: “Nếu kính bị vỡ là coi như xong đời.”
Khi Kuraha hơi thở dài, đáp khẽ: “À… vâng…”
Thì anh trao cho cô một hộp kính dự phòng nhỏ, rồi nói.
“nếu mà mất cái này thì tôi thật sự sẽ gặp rắc rối lắm, nên giữ hộ tôi nhé.”
Xe ngựa dừng lại đúng lúc đó.
“Ồ, đến rồi à.”
“Ah, phải nhanh lên……”
Nhìn Kraha vác chồng hành lý cao hơn cả cơ thể cô, Jir nói:
“Nhưng mà…”
“Bỏ qua những chuyện rắc rối kia, nếu chỉ là chuyện muốn có một lá bài đa dụng cho chiến đấu, thì sau khi chinh phục mê cung xong, tôi sẽ dạy cho cậu…”
“……Ể?”
“Kiếm thuật.”
Kraha đứng sững người, như thể không hiểu những gì mình vừa nghe.
Và rồi, khe khẽ, một tiếng thở nhẹ cùng lời nói “Thật sao ạ?” thoát ra khỏi môi cô.
“Được chứ,” Jir nhẹ nhàng đáp lại:
“Nói là dạy, nhưng thật ra tôi không giỏi đến mức có thể nhận ai đó làm đệ tử, cũng không thể dạy được thứ như kiếm thuật bí truyền chỉ truyền lại cho duy nhất một người…
…Hình như sư phụ và đại sư phụ tôi đều đã từng dạy kiếm thuật cho nhiều người khác rồi.”
Anh hơi e thẹn nói:
“Đó là…Nếu cậu không chê….”
Kraha không tin nổi, cúi đầu 90 độ nói: “Rất mong được giúp đỡ.”
Trong khi tay cô gần như tự động chuẩn bị để bước xuống khỏi xe ngựa.
Mười chín và mười bảy tuổi. Trước khi thách thức mê cung khó nhất hai người trẻ tuổi ấy đã cùng nhau lập nên một lời hứa nhỏ.
Nhân tiện, hai tiếng sau đó…Jir sẽ bị bỏ lại một mình ở giữa mê cung…với cặp kính đã vỡ vụn tan nát thành những mảnh nhỏ như hạt bụi.
theo t hiểu thì ý là main không thể nhận buff trực tiếp lên cơ thể mà chỉ nhận gián tiếp như buff tăng độ cứng của vũ khí