Khi gặp nạn thì nên làm gì?
Đương nhiên là nên ở yên tại chỗ và chờ người đến cứu.
‘Nhưng….msọi chuyện chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy đâu’ Jir nghĩ.
Cậu đã rơi từ một độ cao khá lớn xuống đây. Không thể tưởng tượng nổi sẽ phải chờ bao nhiêu năm nữa mới có người đến cứu.
Vì thế, Jir quyết định tự mình tìm cách thoát khỏi mê cung.
“…Ủa, khoan đã, hình như mình đang đi xuống à?”
Dù bản thân bị mù phương hướng.
Jir đảo mắt nhìn quanh. Nhưng dù có nhìn đi chăng nữa thì cũng chẳng thấy được gì—không, nói chính xác hơn là cậu vẫn nhìn thấy được. Thấy thì thấy đấy, nhưng hoàn toàn không biết mình đang nhìn cái gì.
‘Tường à?’
‘Ừ, chắc là tường rồi.’
Cậu chỉ có thể nhận biết mọi thứ ở mức độ phân giả cở như thế.
Thêm vào đó, nếu là tường thì còn có thể dựa vào cảm giác bị ép mà ước lượng khoảng cách, chứ nếu là mặt đất thì không thể.
Dù có cúi xuống nhìn, cũng chẳng biết được chỗ đó có bậc thang hay không...Thế nên, Jir cứ thế mà liên tục vấp phải những cái hố nhỏ (hoặc chổ nhô lên) rải rác trên con đường phẳng, vừa loạng choạng vừa cố tiến về phía trước.
Cậu chỉ biết nghĩ: “Mệt thật đấy.”
Rồi lại mạnh mẽ nghĩ : “Muốn quét sạch hết cái khu này thành đất trống quá.”
Sau hành trình gian khổ, ngã lên ngã xuống, lăn lộn hết lần này đến lần khác, Jir cuối cùng cũng đã đến được hành lang nối giữa các tầng.
“Ngon! Tới được đây là thắng chắc rồi! Cứ giữ phong độ này là lao thẳng lên mặt đất luôn thôi!”—đang phấn chấn bước đi thì cậu vô thức thốt ra câu nói ban nãy:
“Hình như…mình đang đi xuống?”
Các hành lang nối giữa các tầng của mê cung thường không mang hình dạng cầu thang.
Thỉnh thoảng cũng có vài nơi có bậc thang tự nhiên, nhưng ít nhất mê cung này thì không.
Nó được cấu tạo theo cấu trúc dốc thoai thoải.
Lúc mới bắt đầu đi, cậu chắc chắn rằng mình đang đi lên.
Nhưng.
Bây giờ thì—
“……Không, khoan khoan khoan. Có gì đó sai sai rồi. Mình có đang đi đúng hướng không vậy?”
‘Có cảm giác như mình đang đi xuống.’
‘Không, rõ ràng là mình đang đi xuống.’
Giữa đường, Jir bắt đầu thấy bước chân mình nhẹ hẳn đi, và cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó bất thường. Nhân tiện, trước khi thấy bước chân nhẹ đi thì cậu đã đi được năm phút và sau đó lại tiếp tục đi thêm hai mươi phút nữa.
Cậu cứ nghĩ rằng đó chỉ là con đường có độ dốc lên xuống.
Cậu đã chắc mẩm là sắp có một đoạn đi lên dốc.
Nhưng, đi mãi, đi mãi, chỉ toàn đi xuống.
Cảm giác bất an dấy lên—"lẽ nào mình đang bị dẫn xuống tận đáy địa ngục?”
Cuối cùng, Jir đành phải dừng bước.
Cậu khoanh tay, bắt đầu suy nghĩ.
“Nên tiến hay lùi?”
Tức là—liệu có nên quay ngược lại hay không.
Nhân tiện, xin được gửi tới một chút kiến thức nhỏ về những người mắc chứng mù phương hướng, người ta thường chia họ ra làm hai loại.
Một. Loại đần đến mức không biết nghi ngờ điều gì, cứ thế mà hùng hổ đi về phía trước, dù có đang đi sai hướng thì cũng mặc kệ, cứ thế mà phi thẳng với tốc độ khủng khiếp về một hường hoàn toàn ngược lại.
Hai. Loại yếu lòng đến mức chỉ cần thoáng nghĩ rằng “có khi nào mình bị lạc rồi không…” là lập tức bị nỗi bất an đó nuốt chửng, dù con đường mình đang đi thực sự là con đường đúng đi nữa, họ vẫn loạng choạng hết bên này sang bên kia, rồi cuối cùng lạc luôn vào chỗ khỉ ho cò gáy nào đó.
“…………Không, mình hiểu rồi!”
Jir hiểu rất rõ điều này.
Và cậu nghĩ rằng ‘rất có thể bản thân mình là loại thứ hai’.
Bởi vì từ thời còn tu luyện với sư phụ, cậu đã có tật suy nghĩ quá nhiều, chuyện gì cũng phải hỏi cho ra lẽ, và mỗi lần như thế lại bị sư phụ chen ngang bằng câu nửa đùa nửa mỉa mai: “Lại mở cửa tiệm lý sự rồi à! Keng keng!”
‘Đúng thế, mình là loại thứ hai.’
‘Và nếu đã là vậy—thì nếu mình yếu lòng ở đây, thì sẽ càng lạc sâu hơn nữa!’
‘Nói cách khác, con đường nối tầng này—phải can đảm bước tiếp đến cùng mới là con đường dẫn ra lối thoát!’
“Hừ… Tưởng gì chứ, mê cung độ khó cao nhất cũng chỉ có vậy…!”
Jir hùng dũng bước thêm một bước với nụ cười đắc thắng cùng sự tự tin ngút trời như thể vừa hoàn toàn chinh phục được nơi này.
Tiện thể nói thêm, hành lang ấy thực ra dẫn xuống tầng sâu hơn —tức là Jill vừa long trọng quay lưng lại với lối ra.
À, và…..cậu thật ra thuộc loại thứ nhất.
Dù bản thân thì không hề nhận ra điều đó.
Chưa dừng lại ở đó, ngay khi chân cậu chạm đất, tiếng “cách” khô khốc vang lên—Ngay sau đó, dòng nước xiết ầm ầm như nước lũ tràn vào hành lang.
Cái này thì đến cả Jill cũng nghe ra được.
“Hả?”
“Chạy hướng nào đâ—"
Câu chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì bõm!
“O— gogo—gogogogogogogo—!”
Jir bị cuốn đi trong dòng nước xiết. Dĩ nhiên, nước luôn chảy xuống chổ thấp, nên cậu cứ thế mà bị cuốn thẳng xuống các tầng sâu hơn.
Nhưng Jill không nhận ra điều đó —đúng hơn là, không dư ra giây nào để nhận ra. Vì chân không chạm được mặt đất, và dù có muốn ngoi lên thở, nước cũng đã dâng kín đến tận trần mê cung cao vót, không để lại một khe hở nào.
Cậu chẳng khác gì một con côn trùng nhỏ bị cuốn vào xoáy nước.
Bất lực, Jir bị dòng nước mang đi, mang đi mãi, bị cuốn đi xa hơn, xa hơn nữa…
Cho đến khi bị phun ra ngoài, phịch một tiếng, từ trong dòng nước dữ dội ấy—
“————!”
Sát khí.
Cạch! —Jir dùng vỏ kiếm gạt phăng thứ đó ra.
Bàn tay cầm vỏ kiếm tê rần, nhức buốt. Trong tầm nhìn mờ mịt, có thứ gì đó đang chuyển động. Hình ảnh mờ nhòe chẳng có được tích sự gì, nên Jir chỉ còn cách dựa vào âm thanh, gió và ước lượng khoảng cách từ cảm giác va chạm vừa rồi mà tưởng tượng ra cự ly—rồi lập tức bật mạnh ra sau.
Dù vậy, Jir vẫn cảm nhận rõ có thứ gì khổng lồ sượt qua ngay trước trán. Vù một tiếng, làm tóc mái cậu bay tán loạn, rơi lả tả xuống chóp mũi.
“Thì ra là loại bẫy kiểu đó à——!”
‘Ra là vậy,’ Jir gật gù.
Cậu cứ tưởng dòng nước lũ chỉ đơn giản là cái bẫy để dìm chết kẻ xấu số, nhưng hóa ra không phải.
Đó là thiết bị cưỡng chế di chuyển.
Một cơ cấu được thiết kế để kéo kẻ xâm nhập—tức là mạo hiểm giả—đến thẳng trước mặt con ma thú đang đợi sẵn ở đó.
Tất nhiên, chẳng ai lại mất công dẫn con mồi đến trước một ma thú yếu ớt cả.
Với một cơ chế quy mô như vậy, con ma thú ở tận cùng nơi đó hẳn nhiên phải là một kẻ địch cực kỳ mạnh——
“thế này à!”
Jir né sang một bên, tránh thêm một đòn nữa.
‘Mạnh đấy.’ trong lòng cậu khẳng định.
‘Dù không nhìn rõ, nhưng linh cảm của mình mách bảo rằng đối phương cực kỳ mạnh’ Jir tự nhủ.
Có lẽ nó không thua kém gì trùm tầng mà cậu từng giao chiến trên tầng thứ ba—trước khi trận chiến đó biến thành một trận không chiến điên cuồng.
Chỉ hai luồng gió vừa rồi đã đủ cho cậu biết điều đó.
Và, tình thế bây giờ còn tệ hơn nhiều so với khi đó.
“Hoàn toàn không nhìn thấy gì cả!”
Keng! —Âm thanh chói tai vang lên khi vỏ kiếm lại va chạm.
Lần này, không phải do Jir cố ý đỡ đòn, mà là do né chưa kịp.
Cậu định né, nhưng phán đoán không đủ chính xác —đối thủ ở gần hơn cậu tưởng.
Cậu hoàn toàn không biết cấu tạo của đối phương.
Ma thú thường có hình dạng phức tạp hơn con người rất nhiều.
Nghĩ đến việc nó xuất hiện ở nơi có nước, Jir đoán có thể là một con cua khổng lồ…Nhưng đó chỉ là phỏng đoán không có bằng chứng.
Hơn nữa, ma thú chỉ mô phỏng theo động vật, chứ không phải bản thân loài đó. Với tầm nhìn mờ mịt thế này, chỉ thấy được cái bóng lờ mờ thì chẳng thể nào xác định được hình dáng thật sự của nó.
‘Không nhìn thấy cả khớp nối giữa các chi.’
Mà nói thêm thì, ngay cả tình trạng dưới chân mình ra sao, cậu cũng chẳng biết——
‘Không, khoan đã.’
“————Ngon!”
Lần này, cậu đã tránh được.
Là âm thanh.
Âm thanh của nước.
Dòng nước lũ đã cuốn Jir đến nơi này giờ đây đang thấm đẫm, lan ra khắp mặt đất xung quanh cậu.
Khi ma thú di chuyển, Jir chỉ cần nghe tiếng nước chảy là có thể biết nó ở đâu. Hơn nữa, dù tầm nhìn có mờ nhòe đến đâu, khả năng nhìn chuyển động vật thể của cậu vẫn còn hoạt động. Kết hợp với âm thanh, chí ít cậu vẫn có thể nắm bắt được thời điểm tấn công.
“Hự―!”
Hai lần, rồi ba lần.
Jir né được tất cả.
Ma thú đó quả thật sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Bất kỳ mạo hiểm giả bình thường nào nếu trúng phải chỉ một đòn thôi, e rằng đến cả một mảnh thịt cũng chẳng còn sót lại.
Nếu nội công—nguồn sức mạnh chảy trong cơ thể cậu—của cậu vẫn dừng lại ở thời điểm trước khi trở thành kẻ diệt rồng, thì chính Jir cũng đã chết ngay từ đòn đầu tiên ấy rồi.
Một kẻ địch mạnh khủng khiếp.
Thế nhưng, trước một con quái vật khổng lồ như thế mà chỉ biết chật vật chạy trốn trong lòng mê cung đầy bất ổn này thì cũng chẳng có chút hy vọng nào cả.
Vì vậy…
“Rốt cuộc thì, vẫn chẳng có gì mới mẻ——!”
Cậu rút kiếm ra.
“Bí Kiếm————!”
Jir vào thế.
Tiếng nước vang lên.
Đó là tiếng bước chân lao tới—con ma thú phía trước mặt đang lao mạnh về phía trước.
Chân phải của nó lún sâu xuống nước.
Vậy nên, đòn tấn công sắp tới sẽ đến từ bên phải.
Từ khi luồng gió do nó tạo ra thổi đến, cho đến khi áp sát Jir—
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
“——〈Mộng Nguyệt〉”
Cậu lao vụt đi.
Tia sáng của lưỡi kiếm lướt thẳng, trượt đi như ánh trăng.
Xuyên qua đòn tấn công của con ma thú, lướt dọc qua thân thể khổng lồ của nó.
Bõm —âm thanh vang lên trước cả khi Jir chạm đất.
Do đà lao quá mạnh, cậu trượt luôn trên mặt nước, chân vướng phải một chỗ gồ lên, khiến cậu mất thăng bằng, rồi lăn lộn giữa bùn và nước.
cuối cùng Jir khuỵu gối một xuống và dừng lại.
Rồi cậu khẽ thì thầm:
“——Trúng rồi.”
Một luồng sương đen phụt ra, như thể phun trào.
Từ cái bóng đen trước mặt, làn khói đen kịt tuôn ra cuồn cuộn. Đó là dấu hiệu con ma thú đã bị hạ gục, lượng ma lực bị niêm phong trong cơ thể nó tan rã, vỡ ra và biến mất vào không khí xung quanh.
Dù chỉ với đôi mắt trần mờ mịt, nhưng nó vẫn đủ để Jir nhìn thấy khoảnh khắc đó.
Cuối cùng… cậu buông lỏng vai, nói khẽ:
“…Nếu không tự nhủ đây là một dạng thử thách, chắc mình phát điên mất thôi…”
Tiếng thở dài vang lên sâu thẳm và nặng nề, như thể linh hồn cậu đang bay ra theo hơi thở ấy.