Chế độ làm việc: bật.
Bộ thay đổi giọng: bật, camera: tắt. Chất lượng cuộc gọi: tốt.
Người được tư vấn, Makino Kousuke. Năm hai, lớp bảy. Thời gian tư vấn: bốn tháng.
“Chà, đến giờ rồi.”
Trong căn phòng tối om, tôi hắng giọng rồi nói vào chiếc míc được đặt trước màn hình máy tính.
Giọng thật của tôi sẽ được thay thế bằng một giọng nói giả, giới tính của tôi là không xác định. Vậy nên dù cho tôi có cố ra oai nhiều như thế nào khi nói đi chăng nữa, đối phương sẽ chỉ nghe được một tông giọng đều đều.
–”Ư-Ư, cậu biết đấy…”, người ở đầu dây bên kia nói sau một thoáng ngập ngừng. Giọng nói đều đều của Makino cất lên, dù sao thì, cậu ta cũng chẳng cần phải thay đổi giọng làm gì.
Ờ, tôi biết. Cậu không chắc chắn về điều này. Trời ạ.
“Vâng?”
-”S-suy cho cùng thì, không phải khá là bất khả thi sao…”
“Cậu vẫn không tự tin hả?”
–”Ý tôi là…Tôi, với Yuzuki-san đó ư?”
Urgh–, thật đấy à? Đúng là đồ hèn.
Ừ thì, tôi biết cảm giác đó mà. Biết rõ đến quặn lòng luôn ấy.
Nhưng nếu cậu dừng lại ngay lúc này, mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển mất. Chắc chắn rằng cậu cũng không muốn vậy mà.
“Lúc đầu hai cậu chẳng liên quan gì tới nhau cả, nhưng giờ đây cậu đã có thể nói chuyện với cô ấy thường xuyên rồi kia mà. Tôi chắc chắn rằng sẽ ổn thôi,” tôi nói với giọng nhẹ nhàng, dù biết rằng cũng chỉ là vô ích mà thôi.
-”N-Nhưng mà…”
Mối quan hệ mờ nhạt với mục tiêu: đã được giải quyết. Sự tự tin thấp: chưa được giải quyết.
Vấn đề ở đây là, việc thay đổi tính cách vốn có của một ai đó chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Chỉ cần một lần. Cho đúng một ngày thôi, chỉ cần chấp nhận tin tưởng, rồi mọi chuyện đều sẽ kết thúc tốt đẹp.
-”Mà…Chẳng phải Yuzuki-san từ chối tất cả những lời tỏ tình từ trước tới nay hay sao? Ắt hẳn cô ấy đã có bạn trai hoặc người mà cô thầm thương trộm nhớ rồi. Nếu đúng thật vậy, chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?”
Biện minh cho sự đình trệ. Tự vệ tâm lý. Sao tôi lại phải săn sóc từng người trong số bọn họ cơ chứ?
Chẳng phải cậu đã biết rằng từ bỏ là chuyện không thể chấp nhận được hay sao.
“Vậy nếu cô ấy đã có người mình thích, cậu sẽ bỏ cuộc à?” Tôi nhấn mạnh thêm.
–”Chuyện đó…”
“Nếu cậu muốn từ bỏ, vậy thì tôi chẳng thể làm gì được nữa. Còn nếu không thì, bộ cậu không nhớ bản thân cậu đã cố gắng nhiều như thế nào hay sao? Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi.”
–”Nhưng…”
“...”
Không ổn chút nào. Cậu ta đang hoàn toàn hoảng sợ.
Trong tình huống này, mạnh tay sẽ dẫn đến việc phản tác dụng mất.
Có lẽ tôi sẽ chỉ cần phải làm “chuyện đó”...
“Hiểu rồi. Vậy cậu cho tôi chút thời gian được chứ?”
–”Ể? C-Cậu tính làm gì vậy?”
“Tôi sẽ tìm hiểu xem liệu Yuzuki đã có bạn trai hay người mà cô ấy thích hay chưa, và cả lý do cho việc cô ấy từ chối tất cả lời tỏ tình nữa, nếu có thể.”
–”Thật sao!? Cậu làm được ư?”
Này, này. Sao đột nhiên cậu lại vui vẻ như vậy hả? Cậu tham lam đến mức nào thế?
“Đừng quá kỳ vọng. Mong cậu hiểu rằng việc điều tra của tôi cũng có giới hạn nhất định.”
–”Ồ, tất nhiên rồi! Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đi xa đến nước này vì mình…”
“Không sao, tôi đã biết chuyện sẽ thành ra như này ngay từ khi bắt đầu rồi ấy mà. Chỉ là một phần của công việc thôi.”
Bên cạnh đó, cậu sẽ chẳng đời nào chịu hành động nếu tôi không phá bỏ lối thoát của cậu như này. Tôi đã không nói ra điều đó.
–”...Này.”
“Hm?”
–”Sau cùng thì, sao cậu lại không cho tôi biết danh tính thật của bản thân? Cậu là một học sinh ở đây đúng chứ?”
Tôi bất giác nheo mắt. Ừ thì, cũng chẳng sai. Tò mò cũng là lẽ thường tình thôi.
Nhưng điều này lại trái với những quy tắc rồi, Makino ạ.
“Tôi sẽ làm vậy nếu việc đó là thật sự cần thiết. Nhưng bây giờ không phải lúc. Mong cậu hãy hiểu cho.”
–“N-nhưng! Cậu đã giúp tôi rất nhiều, nên thằng này chỉ muốn gặp mặt để cảm ơn thôi mà.”
“Makino”
–”V-Vâng?”
“Lời tỏ tình của cậu, mong rằng nó sẽ được đáp lại.”
–”Vâng”
“Hôm nay tới đây thôi. Tôi sẽ gọi lại khi biết được điều gì đó.”
–”Okay…Cảm ơn cậu, Thiên sứ.”
Sau đó, tôi cúp máy rồi cởi bỏ tai nghe của mình ra. Sau khi xác nhận rằng Makino đã ngắt kết nối, tôi cũng đăng xuất khỏi phòng trò chuyện.
“Việc điều tra của tôi cũng có giới hạn nhất định,” tôi đã nói vậy.
Nhưng thật ra không phải như vậy. Đối với tôi, chẳng có thứ gọi là giới hạn.
Tôi hớp một ngụm nước ngọt có ga mát lạnh, khoanh tay rồi nhắm nghiền mắt lại.
Vậy thì, xem lại kế hoạch lần nữa nào.