“Vậy nên tớ đã chuyển sự chú ý sang cậu,” cô tiếp tục, “Có những người tình nghi khác nữa, nhưng cậu là người có khả năng nhất. Tớ đã thu thập tất cả lời đồn khi có ai đó tỏ tình với người khác, và rồi so sánh với hành động của cậu. Trong suốt nửa năm trời.”
“Nửa năm…” tôi lặp lại.
Sự nghi ngờ của cô ấy được cân nhắc kỹ lưỡng hơn tôi đã nghĩ. Đây không chỉ đơn thuần là đoán mò, mà là một kế hoạch phức tạp hơn rất nhiều để có thể vạch mặt tôi.
Tôi cúi gằm mặt nhìn chằm vào nhúm cỏ dưới chân mình, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục.
“Tớ đã chú ý đến một hành động rập khuôn của cậu, đó chính là, chạm vào mặt của người khác. Gần như mọi lần chạm đều có liên quan đến những vụ tỏ tình, dù là bằng cách này hay cách khác.”
Này, này, không phải như vậy là hơi quá à? Cậu có bị điên không đấy? Mỹ nhân này đang cố làm gì–
“Đôi khi chỉ là vô tình, có lúc là cho mượn tai nghe, hiếm hơn nữa là lâu vết bẩn trên mặt. Có lẽ chỉ là do tớ tưởng tượng ra thôi, nhưng tần suất thì vẫn quá thường xuyên.”
Cô ấy thậm chí còn để ý tới những kĩ thuật đặc biệt của tôi ư? Cô ấy nhạy bén đến mức nào vậy chứ?
Lau vết bẩn chính là phương pháp tốt nhất trong kho vũ khí của tôi. Nhưng bởi vì nó sẽ gây quá nhiều nghi ngờ, nên tôi không sử dụng phương pháp đó nhiều cho lắm.
“Và nếu những tin đồn là chính xác, vậy thì Thiên sứ của cao trung Kuze sẽ có một thứ sức mạnh bí ẩn nào đó. Thường thì, tớ sẽ chẳng tin vào mấy chuyện vô nghĩa đó đâu. Tớ không thể hoàn toàn tin vào chuyện như thế…”
Mắt tôi dán chặt vào thảm cỏ.
“Nhưng. Không có lửa thì làm sao có khói. Cũng đáng để thử tìm hiểu mà.”
”Đừng có mà nực cười thế.”
“Ừ, đúng là trông tớ rất nực cười. Nhưng vì thế nên tớ không thể cười đùa cho qua chuyện nếu sai được,” mặc dù tuyên bố như vậy, song cô ấy vẫn chắc như đinh đóng cột.
Những gì cô ấy đã nói là một cuộc điều tra dựa trên một giả thuyết hết sức vô lý.
Nhưng để nghĩ rằng sẽ có ai đó thực sự làm vậy…Tôi chẳng đời nào có thể tưởng tượng ra được.
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi cậu chạm vào mặt ai đó chứ? Chỉ quan sát thôi là không đủ. Truyền tải thông tin ư? Biết được điều gì đó về họ ư? Chuyện đó, tớ không biết được. Mãi cho tới ngày hôm qua, khi cậu chạm vào mặt của tớ.”
Việc danh tính của thiên sứ bị phát hiện vẫn có thể xoay sở được, tôi đã chuẩn bị sẵn các biện pháp đối phó với việc này rồi. Nhưng sức mạnh của tôi, dù sao thì nó cũng thật phi lý, nên sẽ chẳng có ai tin nó đâu, là những gì mà tôi đã nghĩ.
Tôi đã tin như vậy. Và tôi không nghĩ rằng mình lại lỏng lẻo đến vậy. Từ đầu, việc cho rằng sẽ có ai đó tiếp cận tôi với sự kiên định và lý lẽ kì quặc như vậy đã quá là kỳ cục rồi.
Và khi ở cổng trường, cô ấy đã nói, “Cuối cùng cũng tìm ra cậu rồi.”
Tại sao cô lại đi xa tới vậy để tìm ra tôi, không, tìm ra Thiên sứ chứ…
Cô ấy phớt lờ vẻ mặt bối rối của tôi và lại tiếp tục.
“Cậu dường như có vẻ ổn rồi, nhưng hôm qua, cậu đã đột nhiên run bần bật. Nói tóm lại, tớ khác với những người khác, một sự khác biệt đáng kể, từ phản ứng của cậu.”
Ừ, cậu khác biệt, hoàn toàn khác biệt luôn đấy.
Ừ, tôi đã run bần bật.
“Giả thuyết của tớ là, ‘Akashi Io có thể biết được việc người đó thích ai, cho tới số người mà họ thích, thông qua việc chạm vào mặt họ.’ Đó cũng chính là điểm khác biệt giữa tôi và những người khác.” Yuzuki thở nặng nhọc. Chân mày cô nhíu lại, ánh mắt dữ tợn.
Cô nàng này có nhận thức được việc đang làm không đấy?
Nhưng mà lại tung ra đòn kết liễu như thế này…
Thành thật thì, tôi nên nói hết ra thôi. Có giấu thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì.
Tôi cũng đã suy tính một ít về việc mình nên làm gì khi chuyện này xảy ra. Tuy nhiên, thực tế rằng đây là tình huống tồi tệ nhất thì vẫn vậy.
Nhưng vẫn có một chuyện mà tôi không hiểu nỗi. Để làm rõ việc đó, tôi hỏi.
“Nếu đúng là vậy, vậy cậu sẽ làm gì?”
“Nếu đúng như vậy, có lẽ cậu cũng đã biết rồi,” cô đáp lại.
Nhưng mà, ờ, tôi cũng phần nào hiểu ý của cô ấy rồi.
Việc Yuzuki có thể đi đến kết luận này là nhờ suy luận chính xác của mình, nhưng hơn hết, đó là bởi vì nỗi ám ảnh bất thường của cô với Thiên sứ.
Hơn nữa, cô ấy cũng nhận thức được rằng mình đang thích rất nhiều người.
Để ai đó giống vậy tìm đến tôi và nói rằng, “tìm ra cậu rồi.”, có nghĩa là–
“Tớ muốn cậu chữa cái tình trạng yêu đương dị thường tàn nhẫn này.” Vẻ mặt quyết tâm và yêu cầu đầy hy vọng ấy của cô không thể khiến tôi bất ngờ nữa.
Túm cái váy lại, cô gái này cũng là một người muốn có lời khuyên của Thiên sứ. Đó là lý do tại sao trông cô lại tuyệt vọng đến vậy.
Với cái suy nghĩ đó, sự thận trọng của cô ấy cũng có lý.
“Ra là thế…tôi cũng đã nắm được đại khái về trường hợp của cậu rồi.”
“V-Vậy là…sau cùng, cậu đúng là Thiên sứ,” cô nàng nuốt nước bọt.
“Ừ, và giả thuyết của cậu cũng đúng rồi đấy, tôi mang trong mình thứ sức mạnh phi lý mà cậu đã đề cập. Tôi sử dụng nó cho những hoạt động của Thiên sứ. Và người đã khởi đầu cho những tin đồn về Thiên sứ cũng là tôi nốt.”
“Là vậy à…” Yuzuki dường như đang bị sốc.
Ừ thì, đó tất nhiên chỉ là phản ứng thông thường khi ai đó đứng trước mặt bạn và thừa nhận rằng họ có sức mạnh siêu nhiên mà thôi. Mà, cô ấy chấp nhận nó khá nhanh chóng đấy.
Giờ tôi đã hiểu tình trạng của cô ấy, cũng như mục đích của cô nàng. Danh tính thực sự của tôi cũng đã được tiết lộ.
Nhưng tôi xin lỗi, Yuzuki Minato à.
“Với tư cách là Thiên sứ của cao trung Kuze, tôi từ chối yêu cầu này.”
Đây là quyết định cuối cùng.
“Ha? Cái? Tại sao chứ?!” cô đứng bật dậy, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
Gương mặt ấy trông đau đớn đến nỗi khiến cho quyết tâm của tôi cũng bị lung lay. Cậu dừng lại đi được không…? Tôi thật sự thấy có lỗi đó.
“Tôi giúp những khách hàng của mình trở nên quyết tâm để họ có thể thổ lộ những cảm xúc của bản thân. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm. Đó là tất cả những gì tôi muốn làm. Ai sẽ trở thành người được tôi tư vấn, tôi sẽ tự mình quyết định việc đó. Tôi không thể giúp cậu được.”
“Nhưng…”
“Hơn nữa, việc kiểu đó, thảo luận với bạn của cậu sẽ tốt hơn là với một kẻ hoàn toàn xa lạ như tôi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận việc này.” Để làm rõ cho quyết định của mình, tôi lặp lại thêm lần nữa.
Đâu phải là tôi có thể xử lý mọi việc liên quan đến tình yêu. Tôi có chuyên môn riêng của mình và tôi sẽ không tham gia vào bất cứ thứ gì khác ngoài chuyện đó.
“Vậy nếu…” Yuzuki thì thầm.
Tôi nghiêng đầu.
“Vậy nếu tớ kể cho mọi người nghe cái bí mật nho nhỏ ấy của cậu thì sao hả? về sức mạnh của cậu, về Thiên sứ, Cậu vẫn thấy ổn với chuyện đó hả?”
“Ugh…!”
Bị xát muối vào vết thương như vậy, tôi kêu lên một tiếng đáng thương. Chết tiệt, chỉ vừa mới đây thôi tôi vẫn rất ngầu mà…
Vậy ra cậu đang cố tận dụng tối đa điều đó trong cuộc đàm phán này nhỉ?
Cô nàng này ranh ma đến đáng ngạc nhiên đấy…
“Nếu cậu làm vậy, vậy thì tôi cũng sẽ làm. Tôi sẽ tiết lộ những người cậu phải lòng. Tất cả bọn họ.” Tôi nhấn mạnh “Cậu ổn với điều đó chứ? Nếu không, tôi van cậu đấy, dừng lại ngay đi.”
“Vậy chúng ta sẽ chìm xuống cùng nhau. Tớ thật sự chẳng bận tâm đâu. Nếu cậu không chấp nhận, tớ sẽ làm vậy thật đấy.”
này, này. Cậu có thật sự hiểu được hậu quả cho hành động của mình không đấy?
Không, cô ấy chỉ là đang tuyệt vọng mà thôi…
Bọn tôi nhìn chằm chằm vào nhau được một lúc. Đôi môi cô ấy mím lại, khẽ run lên.
Ý chí của cô ấy quá chắc chắn. Ánh mắt lấp lánh ấy của cô ấy đủ để tôi biết được rằng cô nàng đang rất nghiêm túc.
Triệt tiêu lẫn nhau, đây là lựa chọn điên rồ nhất. Chẳng đem lại lợi ích cho bất cứ ai.
Đây là một vụ đe dọa hợp pháp, cô ấy đã suy nghĩ kĩ lưỡng về điều này. Học sinh đứng đầu nào cũng đáng sợ vậy à?
Nhưng mà…Yuzuki à.
“Ok con dê. Hiểu rồi.”
“V-Vậy tớ…”
“Ừm, làm bất cứ điều gì cậu muốn đi. Dù sao tôi cũng sẽ chẳng giúp cậu.” tôi nhún vai.
“Ể?”
Yuzuki trợn trừng mắt trong ngờ vực. Có lẽ lời hồi đáp của tôi đã hoàn toàn trái ngược với những gì cô ấy trông đợi.
Nhưng mà ừ thì, dường như cả hai chúng tôi đều không thể lùi bước.
“Tôi không thể nhận một yêu cầu khi mà tâm trí cứ để trên mây. Đặc biệt là khi cậu nghiêm túc đến vậy nữa,” tôi giải thích.
“Nhưng…không phải như vậy cũng có nghĩa là cậu sẽ gặp rắc rối khi danh tính bị tiết lộ sao?”
“Ừ, rắc rối chứ. Thảm họa luôn mới đúng. cậu có biết việc lan truyền tin đồn về Thiên sứ tốn công như thế nào không hả? Và để nó bén rễ nữa?”
Đấy là một thành tích mà tôi phải vô cùng thận trọng và luôn đề cao cảnh giác mới làm được đấy.
Không, cuộc đối thoại này tôi sẽ nói sau.
“Nhưng mà đúng vậy. Nếu chuyện đó xảy ra, vậy thì tôi sẽ nghỉ học một thời gian. Khi tôi biến mất, sẽ chẳng có ai hứng thú về nó nữa. Và tôi thật sự chẳng cần phải đến trường để có thể tiếp tục công việc của Thiên sứ. Đây là thời đại trực tuyến mà, cậu biết đấy?”
Phòng trò chuyện, bộ thay đổi giọng, và tất cả những thứ tiên tiến đó.