Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5328

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9149

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10042

Web Novel - Chương 570 Học sinh năm đầu

Hôm nay là ngày hôm sau của bữa chúng tôi chạm trán với Romeo.

Bầu không khí của Học Viện Ma Thuật hôm nay rất khác so với mọi khi. Đó là bởi Học Viện đang tổ chức lễ khai giảng cho học sinh năm nhất.

Tuy buổi lễ không long trọng lắm.

Cứ mỗi bốn tháng thì lại có một lứa học sinh mới, không phải mỗi năm. Vì thế mà người ta không quá đề cao buổi lễ khai giảng này.

Chỉ có học sinh mới và một vài giáo viên là tham dự mà thôi.

Fran cũng được bảo không cần tham dự. Tất nhiên là nếu muốn, em ấy có thể đến. Đó là chuyện không bắt buộc. Nhưng tôi có thể tưởng tượng đến cảnh Fran ngủ gật tại buổi lễ khai giảng của mình, nói gì đến lễ khai giảng của người khác.

Chúng tôi không nên tham dự để không vô tình phá vỡ ngày tựu trường đáng nhớ của bọn trẻ thì hơn.

Tiếng trò chuyện rộn ràng, huyên náo và những gương mặt rạng rỡ tràn đầy hy vọng của bọn trẻ như thổi vào học viện một bầu không khí tươi mới vậy.

『Học sinh năm nhất ở thế giới nào cũng như nhau nhỉ.』

(Thế giới của master cũng thế ư?)

『Đúng vậy. Cơ mà ở thế giới của anh, các học sinh cùng năm học nhưng lại khác nhau về tuổi như thế này lại khá hiếm.』

Không có giới hạn độ tuổi nhập học, vì thế mà độ tuổi giữa các học sinh năm nhất cũng rất khác nhau. Có những đứa trẻ chỉ khoảng chừng mười tuổi, và đôi khi lại xuất hiện những thanh niên đến 20 tuổi hoặc hơn.

Nhóm tuổi phổ biến nhất là khoảng từ 12-14 tuổi, tầm tuổi của Fran.

Ở các ngôi trường trung học bán thời gian, sự biến động về độ tuổi của học sinh là khá phổ biến. Nhưng ngay cả ở các lớp học như thế, người lớn và trẻ con cũng không nên được xếp chung với nhau. Làm vậy có khác nào bắt học sinh tiểu học và học sinh đại học ngồi chung bàn đâu cơ chứ.

Tuy nhiên, ở thế giới này, đó là chuyện bình thường. Người lớn thấy mình học chung với trẻ con không hề tỏ ra xấu hổ, còn trẻ con thì cũng chẳng ngần ngại với bạn cùng lớp lớn tuổi của mình.

Nói vậy, nhưng các học sinh cùng tuổi vẫn thường bám vào nhau thành nhóm hơn. Ở Trái Đất cũng thế còn gì.

Xung quanh chúng tôi là các học sinh năm nhất đang quan sát các cơ sở của Học Viện Ma Thuật với đôi mắt lấp lánh. Trong lúc chúng tôi đang đi đến lớp học của mình, chợt có ai đó gọi chúng tôi từ đằng sau.

“Fran-san?”

“Nn?”

“Tớ biết ngay mà!”

Khi Fran quay mặt lại, gương mặt lãnh đạm thường ngày của em ấy liền chuyển thành vẻ bất ngờ khi nhận ra người vừa gọi mình là ai.

“Kahna? Tại sao cậu ở đây?”

“Câu đó phải là của tớ mới đúng.”

Trước mắt Fran chính là Kahna, cô bé đến từ vương quốc Kranzel đã cùng chúng tôi nhập cảnh vào vương quốc này.

Bấy giờ, trên người cô bé là đồng phục của Học Viện Ma Thuật. Dường như em ấy vừa trở thành học sinh năm nhất.

“Fran không tham dự buổi lễ khai giảng sao?”

“Nn? Ý cậu là sao?”

“À không, chỉ là tớ không thấy cậu ở buổi lễ thôi. Cơ mà nếu cậu ở đây thì tức là cậu cũng nhập học nhỉ?”

“Nn. Vừa vào trường.”

Cơ mà nói em ấy nhập học cũng không đúng lắm. Hiện tại, Fran chỉ là học sinh tạm thời thôi.

“Tớ được bảo không cần tham gia lễ khai giảng.”

“Ara, thật ư?”

“Nn.”

“Cơ mà tớ rất mừng khi được gặp lại cậu đấy. Khi không thấy cậu ở lễ khai giảng, tớ còn tưởng cậu vì lý do nào đó mà hoãn nhập học cơ. Mà nếu là Fran, làm sao mà học viện từ chối cậu được nhỉ.”

Có vẻ như giữa Fran và Kahna bấy giờ đang có chút hiểu nhầm ở đây. Kahna đang tưởng rằng Fran cũng là học sinh mới như mình, và tôi hoàn toàn hiểu được điều đó.

Ý là chính Fran cũng nói với Kahna rằng mình đang trên đường đến Học Viện Ma Thuật còn gì.

Và Fran còn đang độ tuổi nhập học trung bình nữa chứ. Kahna hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên.

“Vì hai ta đều là học sinh mới, nên tương lai xin hãy giúp đỡ nhau nhé.”

Quả nhiên là hiểu lầm thật.

“Ara? Đồng phục của cậu......? Nó có hơi khác so với của bọn tớ.”

“Đây là đồng phục của lớp Chiến Đấu Đặc Biệt.”

“Hể? Lớp Chiến Đấu Đặc Biệt? Chẳng phải đó là lớp năm cuối của học viện sao......?”

“Nn.”

“Không phải là Khoa Cơ Sở ư?”

Cuối cùng thì Kahna cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây.

Sau khi trao đổi với nhau một lúc, cuối cùng thì em ấy đã hiểu ra rằng Fran không phải là học sinh mới.

“Ra là vậy. Ai ngờ cậu là giảng viên chứ. Không, với năng lực của Fran hiện tại thì đó phải là chuyện đương nhiên nhỉ.”

“Vậy ngay từ đầu mục tiêu của Kahna là học viện sao?”

“Hể? À phải, chuyện đó......”

Cô bé không tiết lộ đích đến thực sự của mình là Học Viện Ma Thuật vì em ấy chưa biết chừng là mình có được nhập học hay không.

“Không phải mọi người đều có thể nhập học sao?”

“À thì bản thân tớ cũng có nhiều chuyện......”

Tôi đã ngờ ngợ được từ lâu rằng Kahna có nhiều ẩn khuất không muốn tiết lộ với chúng tôi rồi, nhưng trong số ấy có điều gì đó có thể khiến Học Viện từ chối cô bé sao?

Mà có hỏi Kahna chắc cô bé cũng chẳng trả lời đâu. Bản thân Fran cũng không hứng thú gì về chuyện ấy lắm.

“Nè, hai người kia đâu rồi.”

“Ý cậu là Dianne và Scherrer sao?”

“Nn. Hai họ.”

Fran hoàn toàn quên bẵng mất tên của Dianne và Scherrer luôn, như mọi khi.

“Scherrer hiện đang tìm kiếm cho mình một công việc dưới thị trấn. Sau khi tốt nghiệp, chúng tớ sẽ cùng nhau trở về quê hương.”

Phải mất vài năm Kahna mới hoàn thành chương trình học ở đây. Phải ở trọ lâu đến thế, dăm đồng bạc lẻ không thể nào đủ được. Để chi trả cho chi phí ăn ở của mình, đó là lý do tại sao cô ấy đang tìm việc dưới thị trấn Lam Nương.

“Còn người hiệp sĩ?”

“Tớ cũng không biết Dianne đang ở đâu nữa. Nhiệm vụ ban đầu của chị ấy chỉ là hộ tống tớ đến đây mà thôi. Dianne nói rằng sẽ cùng trở về nhà với tớ, nhưng trong khoảng thời gian này, chị ấy có thể hành động tùy theo ý của mình.”

“Ra vậy.”

“Dianne nói rằng muốn trui rèn khả năng chiến đấu của mình, nhưng chị ấy có vẻ chưa quyết định được đích đến tiếp theo của mình là gì.”

Nói thật, tôi khá mừng là cô gái đó không ở đây.

“A, tớ phải đi rồi. Xin lỗi đã làm mất thì giờ của cậu.”

Khi được giáo viên đang hướng dẫn các học sinh mới tham quan gọi, Kahna vội vã chạy đi.

“À nè!”

“Nn?”

Kahna chợt xoay người lại. Rồi với gương mặt xa xăm, cô bé mở lời.

“Tớ có thể gặp cậu lần tới không?”

“Nn. Hẹn gặp lại.”

“Ừm! Hẹn gặp lại!”

Kahna nở một nụ cười nhẹ nhõm khi nghe thấy Fran vẫy tay và gật đầu nói vậy. Có lẽ vì cô bé không thấy Fran mỉm cười trong suốt khoảng thời gian nói chuyện vừa rồi mà tưởng rằng mình đang làm phiền em ấy.

Về phần Fran, tuy khó nhận ra, nhưng em ấy đang rất mừng vì được gặp lại Kahna.

『Gặp lại người quen ở đây vui thật nhỉ.』

“Nn.”