Hôm nay là đêm đầu tiên kể từ khi chuyến dã ngoại bắt đầu.
Đoàn xe ngựa của Học Viện Ma Thuật cắm trại trên một bãi đất trống nằm giữa cánh rừng.
Các cỗ xe ngựa được nối đuôi nhau theo vòng tròn, tạo thành một bức tường bảo vệ bên ngoài các túp lều của học sinh. Những người được giao nhiệm vụ tuần tra thay phiên nhau nghỉ ngơi và cảnh giới xung quanh.
Tại một góc của khu cắm trại.
Fran được gọi đến lều của Weenarhyn. Tôi nghĩ rằng cả Fran và Urushi đều rời khỏi vị trí của mình thì không hay, nên đã bảo cậu bé ở lại. Nhưng chắc là tôi lo thừa rồi.
“Có tinh linh theo sát mọi người.”
『Hể? Ở đâu?』
“Hướng đó? Đằng kia cũng có.”
『......Anh chẳng thấy được gì cả. Cơ mà chỉ thế thôi sao.』
“Vẫn còn rất nhiều. Có lẽ.”
『Có mạnh không?』
“Em không biết.”
Mặc dù khả năng cảm nhận tinh linh của Fran đang ngày một trở nên sắc sảo hơn, em ấy vẫn còn gặp nhiều khó khăn để phân biệt cấp độ của chúng.
Có lẽ tinh linh cổ thụ ở Lục Cổ Mộc Đình là tinh linh cấp cao hẳn hoi. Bà lão elf già gọi tinh linh ấy là “tinh linh-sama”, và cũng nói rằng nó đã tồn tại cả ngàn năm còn gì.
Tuy nhiên, bản thân Fran lại không thể nhận ra được sự khác biệt giữa tinh linh cấp thấp của học viện và tinh linh của nhà trọ. Chúng là tinh linh cấp thấp hay cao? Năng lực của chúng là gì? Em ấy đều bó tay trước những câu hỏi ấy.
Còn tôi thì chẳng thấy gì luôn, nên chỉ có thể mường tượng từ những mô tả mơ hồ của Fran. Dường như em ấy còn có thể nghe được âm thanh mà tinh linh tạo ra luôn, dù chỉ một chút. Nếu tập trung hết cỡ, con bé có thể nghe thấy tiếng ù ù từ bọn chúng.
Từ âm thanh, hướng phát ra âm thanh và khoảng thời gian trễ của chúng, Fran suy đoán rằng có nhiều tinh linh đang theo sát đoàn xe.
『Là tinh linh của Weenarhyn chăng?』
“Chắc vậy? Nhưng chúng chỉ ở yên một nơi mà chẳng đi đâu nữa cả.”
Có vẻ những tinh linh ấy được gọi ra bởi một tinh linh thuật sư nào đó để canh gác cho chúng tôi. Số lượng có vẻ khá nhiều. Chúng có lẽ cũng chẳng cần chúng tôi giúp đỡ đâu.
Dù gì thì đây vẫn là một sự kiện được tổ chức hằng năm nhỉ? Có Fran thì yên tâm hơn, nhưng không có con bé thì cũng chẳng có vấn đề gì to tát lắm.
Chúng tôi bước vào trong lều của Weenarhyn, và thấy rằng cô gái pháp sư tộc elf ấy không phải là người duy nhất ở đó.
“......Zerosreed.”
“......”
Zerosreed đang ngồi trên ghế ngay sau lưng Weenarhyn. Đứng sát bên cạnh hắn chính là Romeo đang nhìn chằm chằm Fran.
Trước khi vào đây thì chúng tôi đã đoán được danh tính của những khí tức trong lều hết rồi. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn quyết định đối diện với đối phương. Fran nghiến chặt răng lại để kìm nén cảm xúc của mình xuống. Ngay cả thế, sát khí của em ấy vẫn khó mà không rỉ ra được.
“Không cần biết hắn đã bị phong ấn đến mức nào, tôi không thể để hắn lại học viện mà không có tôi trông chừng được, đúng không? Vì thế, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài còng hắn lại và mang theo.”
Như Weenarhyn nói, cả hai tay của Zerosreed đang bị nhiều cái còng tay kim loại khóa chặt. Không chỉ thế, những cái còng ấy còn có khả năng phong ấn ma lực nữa, và điều đó lại càng làm Zerosreed bị suy yếu.
Và hơn hết, nếu Weenarhyn ngồi sát bên cạnh hắn như thế này, hắn không đời nào có thể làm gì được.
“......”
“......”
Fran và Romeo lườm lẫn nhau.
Không, Fran không lườm cậu bé. Tuy nhiên, em ấy cũng không thể không bận tâm trước ánh mắt thù hận của đứa trẻ.
Trái lại, Zerosreed lại chẳng hề biểu lộ ra cảm xúc gì khi thấy Fran cả. Ban đầu thì có bất ngờ, nhưng sau đó thì gương mặt của hắn cũng trở lại vẻ điềm tĩnh ban đầu.
Có lẽ vì hắn thấy chỉ cần mở miệng thôi là đã như đổ dầu vào lửa rồi, hắn quyết định không nói gì hết. Và Fran chán ghét thái độ ấy. Mà em ấy cũng chẳng ưa bất cứ thứ gì từ hắn cả.
Fran lườm Zerosreed với ánh mắt khát máu. Đó là chuyện khó tránh khỏi. Nếu có thể, em ấy sẽ giết hắn ngay tức khắc. Dù thế, em ấy đã không nổi đóa lên như lần trước nữa.
Và rồi Romeo, đang ôm cứng chân của Zerosreed và nhìn lên Fran, là người đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
“Không được bắt nạt Oji-chan!”
“......Tôi không bắt nạt hắn.”
“Dối trá! Tôi biết mọi thứ rồi!”
“......”
Fran không hề có ý định cãi cọ gì với Romeo cả. Em ấy biết Romeo không phải là một đứa trẻ xấu xa.
Mặt khác, Fran hiện tại đang đầy sát khí và tức giận. Với một đứa trẻ cỡ tuổi nó, chắc chắn con bé như một cơn ác mộng vậy. Thế mà Romeo vẫn dám đứng ra bảo vệ cho Zerosreed, và điều đó đã làm Fran cũng phải ấn tượng một chút.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để khen nó.
Cuối cùng vì chẳng biết phải làm gì nữa, Fran đành rời mắt khỏi Zerosreed và Romeo để nhìn lên Weenarhyn.
“Chị cần gì sao?”
“Phải. Tôi cần thảo luận với em một chút về nhiệm vụ hộ tống tương lai.”
Ban đầu tôi tưởng cô ấy muốn chúng tôi làm hòa với Zerosreed và Romeo, nhưng không phải.
Weenarhyn bắt đầu giải thích cho chúng tôi địa hình của đoạn đường sắp tới, và cho chúng tôi xem bản đồ của vương quốc này. Có vẻ như sau khi rời cánh rừng, chúng tôi sẽ đặt chân đến một đồng bằng có nhiều ma thú lớn sinh sống. Các học sinh sẽ có một chuyến đi săn ở đó.
Đó là lý do mà Weenarhyn cho gọi Fran.
“Mục tiêu của bọn trẻ là Rùa Chậm. Chúng là một loài ma thú cứng cáp và mạnh mẽ, tuy nhiên tốc độ của chúng lại chậm đến nỗi học sinh cũng có thể hạ được.”
Rùa Chậm là một loài ma thú ăn cỏ. Khi gặp đối thủ mạnh hơn, chúng chỉ thường rụt người vào mai và chờ cho đối phương bỏ cuộc mà thôi. Ma pháp tầm xa là điểm yếu chí mạng của chúng, và học sinh chỉ cần cẩn thận với một số đòn tấn công của chúng thôi là ổn.
Đe dọa của nó lên đến hạng E, tuy nhiên miễn là có sự chuẩn bị thích hợp, các học sinh sẽ không gặp nhiều rắc rối. Học viện cũng đã chuẩn bị sẵn ma cụ có thể khóa cử động hoặc phòng thủ các đòn tấn công của chúng rồi, nên có thể nói mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.
“Nhiệm vụ của em là gì?”
“Em không cần phải giúp bọn trẻ làm gì cả. Tuy nhiên, máu của Rùa Chậm lại có thể thu hút những con ma thú khác, đặc biệt là goblin.”
Nhiệm vụ của Fran là tiêu diệt bất cứ thứ gì muốn nẫng tay trên chiến lợi phẩm của các học sinh.
“Đã rõ.”
“Và tôi cũng sẽ bắt gã này làm việc luôn.”
“......Tại sao?”
“Càng nhiều người bảo vệ bọn trẻ càng tốt, không phải ư?”
“......Hiểu rồi.”
Fran khẽ gật đầu, không phản đối cũng không tán thành.
『Em có sao không?』
(......Em không biết nữa.)
Ngay cả khi đã trở về vị trí của mình, Fran vẫn chưa thể sắp xếp lại được cảm xúc của mình.
Nếu gã bị bắt chiến đấu cho học sinh, làm sao em ấy có thể phản đối. Bên cạnh đó, nếu trong tương lai hắn bị buộc phải trở thành khiên thịt, có khi đấy lại là sự trừng phạt mà Fran đang tìm kiếm. Cuối cùng, những lời khẳng định và những suy nghĩ tiêu cực như cuộn xoáy trong lồng ngực của Fran, và chính em ấy cũng không biết phải làm sao với những cảm xúc rối bời ấy.