Trên đường quay trở lại căn nhà trọ được công hội mạo hiểm giới thiệu...
Fran đột ngột dừng chân.
『Chẳng lẽ theo đuôi trẻ con là thú vui của thị trấn này à?』
(Ba tên. Vóc dáng cũng lớn?)
『Là long nhân. Có thù địch từ bọn chúng.』
(Chúng ta nên làm gì đây?)
『Nếu dẫn chúng đến tận nhà trọ thì sẽ phiền phức lắm. Sao em không giải quyết chúng như mọi khi?』
(Đã rõ.)
Và như vậy, Fran bất ngờ rời khỏi con đường chính và đi vào một con hẻm. Nếu bọn chúng cảm thấy hành động của chúng tôi đáng ngờ rồi bỏ cuộc, chúng tôi sẽ nhờ Urushi theo đuôi ngược lại bọn chúng.
『Bọn chúng vẫn tiếp tục theo đuôi.』
(Quá lộ liễu. Nghiệp dư?)
『Để xem, anh không nghĩ là chúng có kĩ năng trinh sát nào đâu. 』
Ngay cả bọn côn đồ khác của thị trấn này cũng có một hoặc hai kĩ năng triệt tiêu khí tức gì đó, nhưng có vẻ như chúng không hề có một kĩ năng nào như vậy cả.
『Mà ít nhất thì nếu bọn chúng có ý định phục kích, ta sẽ biết ngay.』
“Nn.”
Một vài giây sau.
“Này! Con nhãi kia!”
“Gì?”
“Mày, mày có mang thịt bên người, đúng không!”
“Phải đấy, bọn ta biết mày có thịt bên người rồi! Giao chúng cho bọn ta ngay!”
“......Có tiền không?”
Fran quyết định hỏi cho chắc. Khả năng đối phương chỉ đơn giản là vụng về trong chuyện mua bán không phải là con số không.
“Tiền hả? Không có chuyện đó đâu!”
“Chỗ thịt đó, thuộc về bọn ta là hoàn toàn hợp lý! Một số lượng thịt lớn đến như vậy...... chỉ có thể nói là quá lãng phí nếu chúng ở trong tay một mạo hiểm giả như mày!”
“Đúng vậy! Chúng phải được giao cho long nhân bọn ta! Đó chính là ý muốn của thịt!”
“Phải! Nếu trao tặng Long Nhân Vương chừng đó thịt, chắc chắn bọn ta sẽ được cử lên làm cận vệ cho ngài ấy!”
“Thế nên, nếu mày biết điều thì giao thịt ra đây, nhãi con!”
Hóa ra bọn chúng chỉ đơn giản là ngu thôi. Nhưng Long Nhân Vương à? Long tộc đâu còn vương quốc nào nữa để mà có vua nhỉ?
“Long Nhân Vương? Trismegistus?”
“Đừng có mà ngu xuẩn! Tên khốn ấy chẳng còn là cái thá gì nữa!”
“Đúng vậy đó!”
Một kẻ khác. Vậy tức là có một tên long nhân tự xưng mình là Long Nhân Vương, còn chúng là tay sai của cái tên đó?
『Em có muốn nghe bọn chúng hót một chút không?』
“Nn.”
Ba tên long nhân này yếu nhớt. Chỉ nói riêng phần chỉ số là thiên phú chúng tộc của chúng thì đúng là không tồi, nhưng chúng gần như chẳng có kĩ năng nào cả.
Có lẽ chúng không chịu luyện tập gì vì nghĩ rằng chỉ dựa vào thiên phú trời ban của mình là quá đủ rồi. Thế nên, trong con mắt thẩm định của tôi, bọn chúng chẳng khác gì với đám quý tộc dùng tiền để lên cấp cả.
Chúng không chịu nằm gai nếm mật vì bản thân bọn chúng quá yếu đuối để chịu đựng bất cứ thử thách nào.
Ấy vậy, chúng lại một mực tin rằng mình có thể khuất phục được Fran bằng vũ lực. Một lũ ếch ngồi đáy giếng.
『Nhẹ tay một chút nhé.』
“Không sao. Sẽ không giết.”
Trông chừng Fran có hơi tức tối.
Có lẽ trong lúc em ấy đang có tâm trạng rất tốt sau bữa tiệc tại công hội, sự xuất hiện của chúng cứ như một gáo nước lạnh vậy.
『Miễn là chúng không chết thì anh vẫn có thể xoay sở được.』
“Nn.”
***
Ba phút sau...
“Chúng tôi xin lỗi!”
“Vừa rồi chỉ là một phút bốc đồng nhất thời thôi!”
“L-Làm ơn tha thứ cho chúng tôi......”
Chưa nói đến rút tôi ra, Fran thậm chí còn chưa tấn công hay gì cả. Em ấy chỉ đơn giản là đe dọa chúng với sát ý mà thôi.
Mới chỉ có thế, bọn long nhân đã run bắn lên, đuôi kẹp giữa hai chân và liền cầu xin con bé tha mạng rồi.
“Các ngươi là thủ hạ của Long Nhân Vương?”
“T-Thủ hạ thì......”
“Nói cho rõ ràng.”
“Vâng! Chúng tôi chỉ muốn trở thành thuộc hạ của ngài ấy thôi! Chúng tôi không phải thuộc hạ hay gì cả!”
“Chúng tôi còn chưa gặp ngài ấy lần nào!”
Nghe kĩ câu chuyện của chúng hơn, hóa ra chúng chẳng khác gì một đám côn đồ nhãi nhép là mấy.
Tại lục địa Goldishia này, tộc long nhân được đối đãi khá đặc biệt.
Trong trường hợp của các binh sĩ và hiệp sĩ, ngay cả họ cũng được yêu cầu bày tỏ sự kính trọng của mình với tộc long nhân, vì thế mà dù bọn chúng có tỏ ra cao ngạo quá mức một chút cũng sẽ được nhắm mắt bỏ qua.
Trong trường hợp của mạo hiểm giả, bản thân họ cũng không muốn rắc rối với tộc long nhân, nên vì thế chút hành vi quá quắt thường cũng được cho qua.
Kết quả là nhiều kẻ như bọn chúng lầm tưởng sự kính trọng mà chủng tộc khác dành cho toàn thể bộ tộc long nhân là thành tựu của chính chúng.
“Không phải các long nhân khác đang chiến đấu không ngừng nghỉ với kouma tại khu vực định cư phía bắc, nam, đông và tây sao?”
“Tại sao bọn tôi lại phải có trách nhiệm với tội lỗi của tổ tiên chứ......”
“Phải đấy, và còn phải tập luyện điên cuồng thì mới có thể trở thành chiến binh nữa.”
“Muốn sống một cuộc đời nhàn rỗi thì có gì sai chứ!”
Những tên du côn long nhân này vì không thể chịu đựng được khóa huấn luyện chiến binh mà chạy trốn đến Nocta, nơi mà chúng có thể tạm bợ sống qua ngày với công việc săn Kouma hạ cấp.
Bản thân tôi cũng đồng ý rằng chúng chẳng có trách nhiệm gì mà phải chuộc tội cho tổ tiên của mình hết. Theo một khía cạnh thì bản thân chúng cũng là nạn nhân.
Nhưng điều đó không bào chữa được cho tội ác của chúng.
“Long Nhân Vương ở đâu?”
“T-Tôi không biết?”
“Phải, chúng tôi chỉ nghe đồn đại mà thôi......”
Quả thật ngoài kia có một kẻ tự xưng là Long Nhân Vương, nhưng hắn ta không có mối quan hệ gì với ba tên này cả.
Rồi bọn chúng lại nảy lên một ý tưởng nhất thời và viễn vông, rằng bằng cách dâng hiến một thứ gì đó lên cho hắn ta, bọn chúng sẽ được hắn thu nạp.
Món quà của chúng là số thịt mà Fran có.
Bọn chúng đơn giản là quá ngu ngốc. Thấy thế, bản thân Fran cũng chẳng còn muốn xuống tay với chúng nữa. Sát khí xung quanh con bé tiêu tán, thứ còn lại chỉ là sự kinh ngạc mà thôi.
(Master, em nên làm gì đây?)
『Hmm, sao em không để bọn chúng cho công hội giải quyết? Sau khi bán họ một lượng lớn thịt, nhiều khả năng họ sẽ giúp đỡ chúng ta dẫu yêu cầu có thể quá đáng một chút.』
(Vâng, em hiểu rồi.)
Nhưng mà Long Nhân Vương sao? Dù có nhìn thế nào đi nữa, tôi cũng cảm thấy cái tên ấy mang đến gì đó không lành. Trong tương lai, có lẽ chúng tôi nên tránh liên can tới kẻ đó, nếu có thể.