“Xin lỗi vì nhà của bác hơi bẩn nhé... xin hãy dùng chiếc ghế này này.”
“Nn. Cháu hiểu rồi.”
Đúng như người phụ nữ nói, tìm lấy câu cú để khen ngợi căn phòng này cũng hơi khó. Cô ấy rõ ràng đã không để tâm chăm chút dọn dẹp nơi này mấy.
Tuy nhiên, nó lại không gây ra ấn tượng bừa bộn, bởi lẽ hầu như không có nội thất nào bên trong cả.
Tất cả chỉ có một chiếc bàn kiểu cũ và một chiếc ghế tựa có vẻ được thủ công làm ra. Ngoài chúng ra, đây chỉ là một căn phòng lạnh lẽo với một chiếc giường đơn.
Hầu như không có sức sống nào ở đây cả. Một căn phòng không chút tiện nghi.
Cô ấy sống ở đây suốt thời gian qua sao?
Người phụ nữ đưa chiếc ghế tựa cho Fran, còn mình thì ngồi lên giường.
“Bác muốn mời cháu chút trà, nhưng đáng tiếc là bác không có gì như vậy cả.”
“Vậy, uống cái này đi.”
“Vừa rồi chẳng phải là rương đa chiều sao! Fran, thời gian qua, thật sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy!”
Người phụ nữ đứng bật dậy vì kinh ngạc khi thấy Fran lấy ra phần trà cho hai người. Trong mắt của cô ấy, có lẽ Fran vẫn chỉ là một đứa trẻ cần được bảo vệ mà thôi.
Sau khi thưởng thức chút trà và đã bình tĩnh lại, người phụ nữ tiếp tục hỏi.
“Xin lỗi, bác có hơi ồn ào một chút. Vậy, kể từ cái ngày đó, cháu đã sống như thế nào... cháu có thể kể cho bác không?”
“Nn.”
Fran bắt đầu kể cho người phụ nữ hành trình của mình.
Ngôi làng bị tấn công bởi một lượng lớn Kouma, và đã cướp đi mạng sống của ba và mẹ Fran. Sau đó, em ấy bị bọn lam miêu xâm lược ngôi làng bắt và bị chúng biến thành nô lệ đen. Và Fran đã sống như thế trong vài năm.
Fran bị ép lao động cưỡng bức ở một nơi nào đó trên lục địa trước khi bị đẩy lên một con thuyền và được mang đến lục địa Gilbard.
Và ở đó, em ấy đã gặp được tôi.
Fran bảo rằng mình chưa từng thấy biển mãi đến khi đặt chân đến Dars, nhưng đó có lẽ là vì em ấy bị đưa đi trong màn đêm tối mịt và bị giữ trong khoang tàu trên suốt hành trình.
“Lục địa Gilbard à, bác cũng muốn đến đó một ngày... Đó là nơi mà ân nhân của Fran sống, phải không?”
“Nn. Ân nhân và bạn đồng hành. Để cháu giới thiệu cho bác.”
Tới lượt tôi rồi!
『Xin chào, tôi tên là Master, bạn đồng hành của Fran.』
“! Nhưng đâu......!”
“Master là thanh kiếm.”
『Lần đầu gặp mặt. Thanh kiếm này tên là Master, và Master là tôi, một vũ khí trí tuệ.』
“Vũ khí trí tuệ......?”
Khi tôi nhảy ra khỏi vỏ và tự bay lượn, người phụ nữ lại vô thức đứng bật dậy, mắt dán chặt lên tôi.
Đó là vẻ mặt kinh điển của một người đang hết sức kinh ngạc.
『Vũ khí như tôi hiếm lắm ư?』
“Đương nhiên rồi!”
Trismegistus cũng có riêng một vũ khí trí tuệ, nhưng có lẽ người ở lục địa này không thường xuyên gặp được hắn ta lắm.
“Ừm... Thứ lỗi, ta có hơi xúc động một chút.”
『Xin lỗi vì đã làm cô giật mình.』
“Tôi tên là Nadia, tộc Hắc Miêu. Tôi chỉ là một người gác mộ mà thôi. Chắc cậu cũng có thể gọi tôi là bác nhỉ?”
“......Rất vui được gặp cô, Nadia.”
“Kufufu. Một thanh kiếm mang mùi hương của con người. Nhưng có lẽ chính điều ấy mới là đáng quý ha.”
Có vẻ như tôi đã đúng khi không gọi cô ta là “bác”. Phản ứng với câu đáp lại của tôi, Nadia đang nhếch mép cười.
“Vậy cậu ta là sư phụ của Fran?”
“Nn. Master đã cứu cháu.”
Sau đó là câu chuyện làm sao mà Fran gặp được tôi. Mặc dù khi ấy tôi cũng đang bị mắc kẹt, nên có thể nói em ấy cũng đã giúp tôi một phen.
“Và như thế cháu đã lên đường phiêu lưu với master của cháu và cùng nhau trở nên mạnh hơn.”
『Fran của hiện tại rất là mạnh, đúng không?』
“Quả thật......”
“Và bạn đồng hành của cháu không chỉ có master. Urushi.”
“Gâu!”
“A! Bác không cảm thấy khí tức nào cả...? Là quyến thuộc của Fran ư?”
“Đồng bọn Urushi.”
“Gâu!”
Một cậu sói đen với kích thước của chó con xuất hiện từ trong bóng của Fran và sủa một cách đầy đáng yêu và lanh lợi. Có vẻ cậu ta đang hết sức cố gắng để lại cho Nadia càng nhiều thiện cảm càng tốt.
“Fran đã trở nên mạnh mẽ tới nực cười, và có một cậu quyến thuộc như vậy nữa......”
Vẻ dễ thương của Urushi đã không đánh lừa được ai cả, khi mà Nadia có thể nhìn thấu được sức mạnh của cậu ta.
“Hơn nữa, một vũ khí trí tuệ huyền thoại... Fran đã có một cuộc phiêu lưu như thế nào kia chứ?”
“Một cuộc phiêu lưu tuyệt vời!”
『Quả thật là chúng tôi đã gặp không biết bao nhiêu chuyện trên đường.』
“Nn! Rất nhiều!”
Và rồi Fran và tôi bắt đầu ngắn gọn kể lại cuộc hành trình của chúng tôi từ trước đến nay.
Tuy nhiên, một năm vừa qua là một năm rất dài. Ban đầu tôi định chỉ dành ra mười phút để kể chuyện thôi, ấy vậy mà câu chuyện của chúng tôi dẫu đã một tiếng trôi qua vẫn chưa xong.
Bên cạnh ấy, như công tắc hoạt bát bên trong Fran đã được bật lên, em ấy kể chuyện với động tác phụ họa theo nữa.
Trước Nadia, người mà em ấy có thể gần gũi và được nuông chiều, phần trẻ con bên trong con bé có lẽ đã được bộc lộ.
“Và như thế, cháu đã thấy tất cả những gì bác từng muốn thấy!”
“Ồ! Tuyệt vời thật ha, Fran?”
“Nn!”
Cô ấy từng chia sẻ với Fran như vậy sao? Mà có lẽ em ấy cũng có hơi phóng đại chút nữa.
Nadia cũng là một người rất biết lắng nghe, vì tôi cũng có thể thấy cô ấy cố tình để lộ sự bất ngờ của mình trước câu chuyện của Fran nữa.
Và như thế, thêm nửa tiếng nữa trôi qua.
“Và như vậy, cháu, master và Urushi đã đến lục địa này.”
“Ra vậy. Đúng là bác đã nghe qua lời đồn đại về thanh kiếm của Trismegistus.”
Fran, sau khi đã chia sẻ hết cuộc hành trình vĩ đại của mình mà vẫn cẩn thận che giấu những điểm cần giấu, thỏa mãn hớp lấy một húp trà nguội để lấy hơi.
『Cô có biết gì về thanh vũ khí trí tuệ mà Trismegistus có không?』
“Tôi không biết cụ thể như thế nào. Tuy nhiên, hắn ta đã sử dụng thanh kiếm đó trong hàng ngàn năm. Nghe đâu, đó là một thanh ma kiếm rất đặc biệt.”
Quả nhiên là cô ấy không biết gì cả. Nhưng chắc chắn là hắn vẫn đang còn sử dụng thanh kiếm đặc biệt ấy.
“Nn. Tuyệt đối sẽ gặp ông ta.”
『Phải nhỉ.』