Chúng tôi đã ở lại làng Horna được vài ngày rồi.
Những ngày vừa qua ấy thật bình yên tới ngạc nhiên.
Nhờ vào sự bảo vệ của các chiến binh bán trùng nhân, chúng tôi không cần phải tham chiến lần nào cả, và dân làng cũng rất thân thiện với chúng tôi. Đến giờ chúng tôi cũng chưa thấy bất cứ binh sĩ Reidos nào đến và đe dọa bắt giữ ai hết.
Thế là phần lớn thời gian của Fran và Urushi được dành ra để chơi đùa với trẻ con trong làng. Em ấy và cậu ta đã thật sự kiệt quệ cả về mặt tinh thần và thể lực sau những cuộc chiến không hồi kết từ khi đặt chân đến Reidos rồi.
Do đó, tôi rất biết ơn mà cả hai có cơ hội để thư giãn như thế.
"Này, Fran! Hôm nay chúng ta chơi gì đây?"
"Trò đuổi bắt ngày hôm qua cực vui luôn!"
"Phải đó!"
Phải rồi, Fran đã tạo ra một cuộc cách mạng trò chơi cho đám nhỏ bằng cách giới thiệu cho chúng trò cảnh sát bắt cướp, những đứa trẻ lâu nay chỉ quen thuộc với trò chơi trốn tìm. Nhờ thế mà bây giờ bọn trẻ coi Fran như thiên tài vậy.
Phải, con bé rất nổi tiếng với chúng.
Mà thật ra trò chơi ấy là do tôi chỉ cho Fran, nhưng để giúp em ấy tiếp tục nổi tiếng như thế, tôi phải tìm trò mới mới được!
(Chúng ta nên chơi gì đây?)
『Hôm nay chúng ta sẽ chơi con quay Beyblades!』
(Beyblades?)
『Phải. Fran lấy ra từ rương đa chiều của mình chiếc hộp mà sáng nay anh đã chưa cho em đi.』
(Nn.)
Thật ra tôi đã dành cả đêm ngày hôm qua để nung chảy vũ khí hư hại, nhào nặn chúng bằng tâm linh lực, rồi chế tạo một hộp đầy con quay Beyblades. Mặc dù tôi tay nghề của tôi không phải hoàn hảo, nếu là đồ chơi cho trẻ con thì như thế là ổn rồi.
Bọn trẻ hào hứng xúm lại quanh chiếc hộp Fran vừa lấy ra. Chẳng mấy chốc, tất cả đều đã có một con quay cho riêng mình.
"Đây là gì thế?"
"Beyblades."
"Beyblades? Là đồ chơi ư?"
"Nn."
Thấy thế, bọn trẻ trở nên rất tò mò và bắt đầu nghịch ngợm với chúng. Theo tôi biết thì trò con quay có tồn tại ở thế giới này, nhưng có vẻ như không phải ở ngôi làng này.
Tôi đâu chỉ biết nghiên cứu về ma thú thôi đâu!
"Chúng ta chơi như thế nào?"
"?"
"Tại sao Fran lại nghiêng đầu vậy?"
(Master, chơi như thế nào?)
Ối, tôi quên mất là tôi chưa chỉ Fran cách chơi.
Sau đó, tôi hướng dẫn cho Fran chơi Beyblades và minh họa cho bọn trẻ. Fran chỉ chớp mắt là đã thuần thục với con quay của mình. Em ấy kéo dây rất dứt khoát, điêu luyện và phóng con quay xuống chiếc hộp có lót da bên trong một cách hoàn hảo.
"Ô!"
"Thật tuyệt vời!"
"Ngầu quá!"
Bọn trẻ hò reo rất khí thế trước Fran và con quay của con bé. Có lẽ, trò chơi này có sức hấp dẫn với bọn trẻ vượt dự tính của tôi, bởi chẳng lâu sau, gần như toàn bộ trẻ con trong làng đã tụ tập lại và bắt đầu chiến đấu Beyblades với nhau.
Chưa có đứa nào giỏi như Fran hết, nhưng sớm muộn gì cũng có đứa đạt đến trình độ chuyên nghiệp cho xem. Bọn trẻ chơi với nhau nghiêm túc thế mà.
Trong khi ấy, chúng tôi bỗng nhận ra có một cô bé đang đứng núp đằng sau một thân cây, và chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tham gia với những đứa trẻ khác.
"Cậu ấy là ai?"
"Ồ, đó là Mimi!"
"Cậu ấy hơi nhút nhát một chút!"
Cô bé chỉ e ngại người lạ chứ không phải đang lảng tránh chúng tôi. Nếu Fran và em ấy quen biết với nhau hơn, có lẽ cô bé sẽ cởi mở hơn một chút với chúng tôi.
Sau khi lặng lẽ quan sát cô bé được một lúc, Fran quyết định đến gần em ấy. Fran giảm thiểu khí tức của mình lại và cẩn trọng rút ngắn khoảng cách với cô như đang đến gần một con thú nhỏ vậy.
『Fran, đừng quên cô bé chỉ là một đứa trẻ nhé.』
(Nn.)
Ban đầu tôi hơi sợ là Fran sẽ vồ tới bắt giữ con bé, nhưng ngay cả Fran cũng không quá đáng tới mức ấy.
Tuy trở nên run rẩy khi thấy Fran đến gần, cô bé có vẻ cũng không định bỏ chạy. Là nhờ Fran đang xóa đi hiện diện của mình, hay là vì em ấy cũng là một đứa trẻ?
Một lúc sau, cuối cùng thì Fran đã đứng trước mặt cô bé.
"Chơi cùng không?"
"......"
"......Nn."
Thấy Mimi nhìn xuống dưới đất, Fran gật đầu như vừa hiểu được gì đó. Rồi em ấy nhẹ nhàng cúi người xuống ngang tầm mắt với cô bé.
"Tớ là Fran."
"......Tớ là Mimi."
"Mimi, cậu muốn chơi với tớ không?"
"......Okay."
Mimi gật đầu dễ dàng hơn tôi tưởng. Có lẽ điều mà Fran vừa mới nhận ra là cô bé chỉ là một đứa trẻ như mình mà thôi. Được rồi, đây là lúc mà tôi sẽ sử dụng lá bài át chủ của mình!
『Urushi, thu nhỏ lại và xuất hiện đi! Nhờ nhóc sử dụng sự dễ thương siêu cấp của mình để giúp Fran chiếm được thiện cảm của cô bé đó!』
"Gâu!"
"A! Dễ thương quá!"
Tất cả đều đúng theo keikaku! Sự đáng yêu của Urushi đã chinh phục được cô bé!
"Nn. Urushi, quyến thuộc của tớ."
"Tớ nựng cậu ta được không?"
"Gâu gâu!"
"Được."
"Cảm ơn cậu!"
Mimi liền ngồi xổm xuống và vuốt ve Urushi đang ở kích thước cún con. Ban đầu cô bé chỉ cẩn thận vuốt lưng cậu ta thôi, nhưng rồi tay của em ấy dần trở nên bạo dạng hơn rồi chuyển lên phần đầu và bụng cậu ta.
"Gâu!"
Urushi trông rất cao hứng. Kĩ năng vuốt ve của cô bé có vẻ khá hơn tôi tưởng.
Chẳng mấy chốc, những đứa trẻ khác cũng để ý tới Urushi và xúm lại quanh cậu ta.
"G-Gâu?"
Ối trời, đám trẻ có hơi mạnh tay rồi! Có đứa thậm chí còn dựt lông và kéo đuôi cậu bé nữa!
Nhưng tôi quyết định không cản.
(Ẳ-Ẳng!)
『Xin lỗi Urushi, nhưng nhờ nhóc chịu đựng một chút! Tất cả là vì sự nổi tiếng của Fran!』
(Ẳng!)