“Dias.”
“Ồ, là Fran sao.”
Sau khi ngồi dậy từ giường bệnh của mình, Dias chào Fran với một nụ cười. Tuy trông lão có vẻ thản nhiên đấy, nhưng ông ta sẽ không ôm thù Fran sau chuyện này chứ.
“Những vết thương sao rồi?”
“Nn. Đã hoàn toàn bình phục.”
“Ra thế, vậy là tốt rồi.”
Bên thua cuộc Dias lại đang lo lắng cho tình trạng thể chất của bên chiến thắng là Fran.
Tuy hiếm thấy, nhưng cũng không quá kì lạ với giải đấu này khi mà bên thua cuộc mới là bên được hồi phục hoàn toàn nhờ vào Cái Nôi Thời Gian.
Không, Fran cũng đã được chữa trị hoàn hảo. Có vẻ như khả năng gián đoạn chữa trị của thanh kiếm trong tay Dias chỉ tồn tại trong vài phút ngắn ngủi, khi mà trận chiến vừa kết thúc là khả năng tự tái tạo của Fran đã được kích hoạt ngay.
Tôi đặc biệt mừng khi thấy mũi của em ấy đã trở về nguyên vẹn. Trong tương lai, tôi nên để ý sưu tầm cho được năng lực có thể đối phó với ma pháp sinh mệnh thì hơn.
Theo như Hệ Thống Thông Báo, nếu tôi lên cấp cho ma thuật sinh mệnh, tôi có thể giúp Fran vô hiệu hóa năng lực đó. Tôi phải nghiêm túc cân nhắc lựa chọn này.
Bên cạnh đó, có một thứ mà tôi muốn biết.
『Làm sao mà Dias có thể vượt qua được Bước Nhảy Không Gian và gây sát thương lên chúng tôi được vậy? Mà nếu ông không muốn nói thì......』
“Không sao đâu, Master. Đó là nhờ kĩ năng của tôi.”
『Kĩ năng?』
Dias có kĩ năng không-thời gian sao?
“Thẩm định tôi đi.”
『À, được.』
Tôi thử thẩm định Dias theo ý muốn của ông ấy, nhưng chẳng nhận ra được kĩ năng gì đặc biệt cả.
『Ông đang giấu nó khỏi Thẩm Định sao?』
“Không, không phải vậy đâu. Là nhờ kĩ năng Kì Thuật đó.”
『Hể? Kì Thuật?』
“Phải. Nhờ nâng kĩ năng này đến một mức độ nhất định, tôi đã nhận được một chút khả năng không-thời gian. Tuy nhiên, hiệu quả của nó chỉ cỡ dịch chuyển trong tầm tay và làm xuyên thấu một phần cơ thể là cùng.”
Kì Thuật là như thế sao? Đó không hẳn là một kĩ năng bổ trợ ma pháp, mà nó giống như là sử dụng ma lực để tạo ra phép màu hơn. Bằng cách sử dụng ma thuật ấy một cách khéo léo, ông lão đã có thể tấn công những địch thủ đang bảo vệ bản thân với ma pháp không-thời gian.
Trong lúc tôi và Dias đang trao đổi với nhau như vậy, Fran chỉ giữ im lặng và lắng nghe, gương mặt có hơi buồn.
Và rồi, sau khi cuộc trò chuyện giữa chúng tôi hạ nhiệt, Fran ngẩn mặt lên như vừa xác định được gì đó, và nhìn thẳng vào mắt của Dias trước khi hỏi.
“......Giận?”
“Haha, không hề. Tuy bản thân tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi lại thấy khá tốt.”
“......Vậy sao.”
Sau khi nói vậy với em ấy bằng một tông giọng dịu dàng, Dias ngồi thẳng dậy với một biểu cảm bí ẩn.
“Cô bé đã thắng cược. Và như vậy, tôi sẽ không trả thù Zelosreed.”
Và rồi, ông lão cúi đầu với con bé.
“Cảm ơn, Fran, vì đã chiến thắng.”
Sau một vài giây giữ nguyên tư thế như vậy, ông lão ngẩn mặt lên. Giờ đây, khóe môi của ông lão hiện rõ một nụ cười thật sự.
“Tôi đã chiến đấu với tất cả những gì mình có, và thất bại.”
“Nn.”
Đúng là thế. Dias đã không hề giỡn chơi chút nào.
“Có lẽ tôi nên cảm thấy tiếc nuối hơn, nhưng vì một lý do nào đó, tôi lại không hề cảm thấy vậy......”
“Tại sao?”
“Tại sao à? Bản thân tôi cũng không biết... Nhưng có lẽ, cảm giác này là giải phóng?”
Trong suốt hàng chục năm, ông ấy đã sống trong sự thù hận với cựu Thú Nhân Vương, rồi kế đến là sự thù hận vì không thể bảo vệ Kiara. Nếu đám mây đen ấy bỗng trở nên quang đãng hơn, chẳng có gì lạ mà Dias cảm thấy như vừa được giải phóng.
Cứ như trút khỏi vai mình một tảng đá nặng vậy.
“Kiara trong kí ức của tôi luôn cau có, vì cô ấy luôn phải chiến đấu. Tuy nhiên, giờ đây, tôi như có thể cảm nhận được nụ cười của cô ấy. Một nụ cười dịu dàng.”
Dias nói vậy, khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười.
“......Thôi nào, đi đi, kẻo trận đấu tiếp theo bắt đầu giờ. Người chiến thắng của trận đấu tiếp theo sẽ là đối thủ của cháu. Cháu không nên bỏ lỡ nó đâu.”
“Okay, nhưng Dias thì sao? Người thua cuộc sẽ là đối thủ của ông.”
“Không sao, vì ta còn có công việc khác như là chủ hội nữa.”
Dias tiễn Fran đi với một nụ cười. Biết rằng công hội đang rất thiếu người, nhưng tôi vẫn phần nào hy vọng rằng Dias sẽ có nhiều thời gian để thong thả hơn.
Vừa bước đến hàng ghế khán đài, Fran vừa lẩm nhẩm.
“Dias đã mỉm cười.”
『Phải nhỉ.』
“......Thật tuyệt.”
『Đúng vậy.』
“Tuyệt” của em ấy có thể dùng cho nhiều thứ. Như không bị Dias ghét, Dias được giải phóng, thắng cược với Dias, hay Dias đã mỉm cười.
Riêng tôi, tôi thấy thật tuyệt vì Fran đã có được một kết thúc tốt đẹp.
『Chúng ta cần nhanh chóng quay trở lại khán đài thôi. Không thể đến muộn trận đấu này được.』
“Nn.”
『Hy vọng là còn chỗ ngồi......』
Hilt đấu với Neithardt. Nếu không có Fran và Dias, trận đấu giữa hai người họ vẫn có thể sánh ngang với bất cứ trận đấu chung kết nào.
Ngay khi chúng tôi xuất hiện tại khán đài, tất cả ánh mắt xung quanh đều tập trung vào Fran. Họ như đang giữ nhau lại, không để ai bắt chuyện với em ấy cả.
Như phá tan bầu không khí ấy, bỗng có ai đó cất tiếng gọi vang.
“Oneesama! Phía này!”
“Katley.”
Ồ, Katley đã để dành một chỗ ở hàng ghế đầu cho Fran. Em ấy để thuộc hạ của mình đang ngồi bên cạnh đứng dậy và nhường chỗ cho Fran.
Tôi thầm cảm ơn họ trong lòng. Nếu không có cô bé, Fran sẽ phải đứng xem mất.
Trận chiến vẫn chưa bắt đầu. Họ vẫn còn đang bận rộn sửa lại bãi chiến trường mà chúng tôi gây ra.
Hilt cũng vừa mới bước ra đấu trường. Thật đúng lúc làm sao.
『Sắp bắt đầu rồi.』
“Nn!”