Góc nhìn của nhóm ba người nhất định.
“Thật là một trận đấu khủng khiếp. Mạo hiểm giả quả nhiên toàn quái vật.”
“Chị đại nói phải. Em xin lỗi, nhưng lão già đó... em chẳng thấy được gì cả......”
“Phải. Nếu con dao găm của lão tìm đến chúng ta trong bóng tối, bao nhiêu người ở vương quốc ta có thể an toàn đây? Tuy nhiên, nếu chiến đấu trực diện thì... Cricca, cậu thấy sao?”
“Ngay cả khi em có thể nhận thấy được chân dạng của lão, chiến thắng vẫn là không thể. Lão đáng sợ ở điểm tuy lão có rất nhiều kĩ năng ám sát, lão không hề yếu trong đối kháng chút nào.”
“Hà, lối đánh của mạo hiểm giả thật chẳng rõ ràng chút nào... Sau cùng thì chúng ta cần phải gây áp lực ép Công Tước Phía Nam và Đông giữ yên lặng nhỉ?”
“Vâng. Nếu mối quan hệ giữa hai quốc gia đi vào chiều hướng xấu đến nỗi bùng nổ thành một cuộc chiến tổng lực, thiệt hại cho vương quốc chúng ta sẽ không thể mà đùa được.”
“Nhưng liệu bọn công tước có chịu bỏ cuộc không chứ? Nếu không khéo xoay sở, vương quốc chúng ta sẽ chìm trong nội chiến mất.”
“Như thế còn hơn là bị xâm lược. Đây là lúc mà vương quốc chúng ta phải thay đổi.”
“Nhưng......”
“Biscotto. Tôi biết cậu yêu mến vương quốc như thế nào. Tình yêu mà cựu đoàn trưởng dành cho cậu là không bờ bến, nhưng chẳng phải Reidos cũng có những mặt trái của nó sao?”
“Quả thật... Dù sao thì bản thân em cũng được sinh ra trong viện nghiên cứu mà. Nhưng không phải chúng ta đã tích cực nghiền nát hết bọn chúng rồi sao?”
“Trung tâm thì rất khó có khả năng, nhưng có thể phía đông và nam vẫn còn một số cơ sở, thậm chí phía tây và bắc cũng không hoàn toàn trong sạch. Chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ khả năng đó được.”
“......Gư”
‘Tôi muốn trở về càng sớm càng tốt... Bọn bám đuôi sao rồi?”
“Vẫn còn, nhưng chúng vẫn còn đang giữ khoảng cách. Dưới kết giới phong thuật của em, bọn chúng sẽ không thể nghe được chúng ta nói gì đâu.”
“Vậy là được. Theo tôi thấy, thời điểm tốt nhất để tẩu thoát là ngay khi trận chung kết kết thúc. Đó là thời điểm mà bọn chúng bận rộn nhất, đúng không?”
“Thật ra có một thứ mà em muốn chị biết.”
“Gì vậy?”
“Có vẻ như có một thế lực khác không phải chúng ta đang bí mật trà trộn vào thị trấn này.”
“Thật ư? Sao cậu biết hay vậy? Vì chúng ta đang bị theo dõi, ngay cả đi đến quán bar cậu cũng cấm cửa tôi. Thế mà cậu có thể thong thả đi nghe ngóng sao?”
“Riêng cậu, cậu mới biết đến cồn gần đây mà đã trở thành một con sâu rượu rồi.”
“Này, tôi là đồ cổ rồi nhé. Tôi chỉ đơn giản là một ông chú cuối cùng cũng biết thế nào là thú vui của chút rượu sau công việc thôi mà.”
“Riêng ở thị trấn này thì không được phép nhậu nhẹt gì cả. Dù sao thì Cricca, đúng như Biscotto nói, cậu có được thông tin này từ đâu vậy?”
“Từ anh ta là một ví dụ. Theo em ấy, đó là một mẩu thông tin có giá trị khi mà anh ta không có lý do gì để phản bội chúng ta vào thời điểm này cả.”
“Ra vậy. Là từ anh ta sao? Có đáng tin không nhỉ...... Dù sao thì tùy thuộc vào hành tung tiếp theo của chúng, chúng ta có thể điều chỉnh lại thời gian chạy trốn của mình.”
“Vâng. Trong trường hợp tệ nhất, chúng ta phải mở đường máu trốn lên phía bắc và bí mật vượt biên thay vì qua Barbra và theo đường biển.”
“Mà đường biển có thực sự an toàn không? Hải quân của vương quốc Phillias rất đáng gờm mà.”
“Dưới sự giúp đỡ của một thương nhân phục vụ cho gia tộc của phụ thân, chúng ta có thể xoay sở. Dù sao thì họ là một trong số ít những người hoạt động bên ngoài vương quốc.”
“Không, tôi không muốn làm phiền gia tộc của cậu nếu tình thế không quá cấp thiết. Dù sao họ vẫn là một trong những cánh tay đắc lực của chúng ta.”
“Nhưng nếu phụ thân và mẫu thân thật lòng muốn giúp Sibyl, họ ít nhất cũng nên sẵn sàng từ bỏ một hoặc hai tuyến đường kinh doanh của mình.”
“Thôi nào, dẫu sau nhiều năm mất tích, họ là những người đã ngay lập tức nhận ra cậu là cô con gái thất lạc năm nào và sẵn sàng nhận cậu trở lại vào gia đình đấy?”
“Phải. Không như bọn tôi, những con chuột được sinh ra trong phòng thí nghiệm, ít nhất thì cậu có một bậc sinh thành tử tế. Cậu nên biết quý trọng họ hơn đó.”
“Bị một tên đần độn như cậu......”
“Kuku, Biscotto tự nhiên ra dáng ghê.”
“Gì vậy chị đại!?”
“......Cảm ơn.”
“Trong trường hợp tệ nhất, tôi sẽ phá vỡ phong ấn của Xích Gươm. Sau đó tôi có thể để hai người cậu và anh ta trên lưng và tẩu thoát.”
“Hô! Nghe vui thật!”
“Thật ư?”
“......Đó chỉ là giải pháp cuối cùng thôi. Tuyệt đối đừng hành động liều lĩnh.”
“Em biết mà.”
“Bao nhiêu lần chúng ta đã bị ‘biết mà’ của Biscotto lừa rồi nhỉ......”
“Aa, lần này là thật đó.”
“......Thật nhé?”
***
Góc nhìn: ???
“Hihihihi. Đại hội có vẻ cuối cùng đã sắp kết thúc... Tình hình thế nào rồi?”
“Umu. Mục tiêu tiềm năng là Dias Quản Lý Công Hội, Aurel Widget Thủ Hộ Giả của Thú Nhân Tộc, Fermus cựu mạo hiểm giả hạng A, và Dimitris mạo hiểm giả hạng S. Nhưng......”
“Có được gì giá trị không?”
“Là về Aurel và Dimitris.”
“Tuyệt vời! Ngươi có cách để tiếp cận mạo hiểm giả hạng S sao!?”
“Phải. Hai bọn chúng mỗi người có một đứa cháu.”
“Ngươi có thể bắt chúng làm con tin không?”
“Có. Không chỉ ở sức chiến đấu, kiến thức của Aurel cũng là một tài sản rất có giá trị. Về phần Dimitris, kiểm soát được hắn ta là coi như kiểm soát được sức chiến đấu của cả một vương quốc.”
“Nhưng ta không biết đấy. Thân là cháu gái của Dimitris, nó sẽ không chỉ được bảo vệ bởi thủ vệ mạnh mẽ, mà còn sở hữu sức chiến đấu đáng gờm nữa, không phải sao?”
“Tất nhiên. Ta đã tính trước chuyện đó rồi.”
“A, ta khá lo ngại về khả năng của bọn vương quốc Charce. Ngươi có kế hoạch gì khác không?”
“Ta đã mượn thêm lực lượng từ chúa tể. Bên cạnh đó, thị trấn này còn một lực lượng khác ta có thể sử dụng.”
“Ồ? Ta có thể biết bọn chúng là ai không?”
“Bọn lính hỗ trợ bắt cóc và kết liễu bọn mạo hiểm giả. Nhân tiện thì potion của ngươi có hiệu quả cao đấy.”
“Ồ, loại potion đó sao? Loại potion tử linh mà các ngươi đòi hỏi phải nói là hiếm lắm đấy...... Mà các ngươi có thể biến người sống thành undead thật à?”
“Bằng một nghi lễ đơn giản. Tuy khả năng chiến đấu của chúng sẽ thấp hơn với khi còn sống.”
“Ít nhất thì chúng vẫn sẽ hữu ích như là tường thịt chứ?”
“Phải. Lực lượng chính là đám ngạ quỷ từng là mạo hiểm giả hạng C. Tuy lý trí của chúng không được như ta, sức chiến đấu của chúng vẫn rất khá khẩm nhờ được chính tay chúa tể tạo ra.”
“Hihihi. Thật thú vị. Cơ mà nói chuyện với ngươi, một undead có trí tuệ, như thế này quả thiệt quái lạ.”
“Lý trí của ta là món quà của chúa tể và Đức Mẹ. Cả Dimitris và Aurel sẽ trở thành thuộc hạ của chúng ta khi bọn chúng trở thành undead.”
“Hihihihihi! Undead mạo hiểm giả hạng S sẽ có sức mạnh như thế nào đây? Thật đáng mong chờ!”
“Ngày kia. Buổi lễ bế mạc do Aurel và Dimitris chủ trì. Đừng quên.”
“Biết rồi. Mà ngươi muốn điều chỉnh lại liều lượng cho bọn vương quốc Charce sao?”
“Bọn chúng còn nhiều công dụng khác chứ không chỉ gây rối thôi đâu.”
“Ta biết mà. Vương quốc Charce có vị trí chiến lược cho vương quốc các ngươi. Nếu các ngươi có thể tạo ra thế gọng kìm với vương quốc Kranzel từ phía bắc và nam, các ngươi sẽ có một bệ đỡ vững chắc cho kế hoạch tiếp theo.”
“Đúng vậy. Tên vua của bọn chúng hiện đang nằm dưới sự nhân từ của chúng ta. Hắn vâng lệnh chúng ta răm rắp, thậm chí sẵn sàng ném vương quốc của hắn vào chảo lửa. Tuy âm mưu ở vương quốc Phillas và Seedran đã thất bại, kéo được vương quốc Charce về chúng ta là đủ rồi.”
“Cơ mà hình như bọn quý tộc của vương quốc Charce chưa thoải mái với sợi dây cương của các ngươi nhỉ? Không ít kẻ đang bắt đầu hoài nghi những mệnh lệnh thốt lên từ con rối mà chúng nghĩ là điện hạ rồi đấy. Một số tên cũng có tương đối thế lực nữa.”
“Nhiệm vụ của ngươi là trừ khử chúng tại đây.”
“Ta biết mà.”
“Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ôi, trong tay ta nhiều loại độc dược quá đi mất. Phải dùng loại nào đây?”
“Đừng quên sử dụng bọn vương quốc Charce để đánh lạc hướng đấy.”
“Cái đó ta cũng biết rồi. Mọi chuyện quả nhiên đang trở nên thú vị làm sao... Hihihihi!”