Sau khi được Fran chỉ cho tầm quan trọng của tính cẩn thận, Katley dường như đã lấy lại được lòng hăng hái của mình và sẵn sàng để thử thách hầm ngục một lần nữa.
Giờ đây, cô bé còn chú ý đến môi trường xung quanh còn hơn trước nữa.
Tuy nhiên, hầm ngục không phải là thứ sẽ dễ dàng bị chút cố gắng cỏn con của một tân binh đánh bại. Ngay lúc này, cô bé vừa vặn vướng phải một cái bẫy.
Ngay cả thế, Katley vẫn không than vãn lấy một lời. Con bé quệt đi những giọt mồ hôi nặng trĩu trên trán và tiếp tục cất bước. Rồi đột nhiên, một thử thách mới xuất hiện.
“K-Kia là!”
“Nn. Ma Thú. Thỏ Ẩn Nấp.”
“Vậy đó là ma thú......”
Thỏ Ẩn Nấp là ma thú hạ đẳng, đe dọa hạng G. Nó là ma thú yếu nhất con người biết đến, nói thế mới thấy nó yếu tới cỡ nào.
Biệt tài của bọn chúng là đào hang và chạy trốn, tuy nhiên, trong hầm ngục đá như nơi này, bọn chúng chỉ là một đám thỏ đần độn, chậm chạp mà thôi.
Chó hoang còn hạ được nó như bỡn chứ đừng nói đến Katley. Nó là ma thú hoàn hảo cho tầng đầu tiên của hầm ngục tân binh.
Tuyệt đối không có mạo hiểm giả nào có thể bị nó đánh bại cả. Nó ở đó để tân binh quen với việc giết chóc.
“Hạ nó với thanh kiếm.”
“Vâng!”
Katley lập tức tước kiếm ra khỏi vỏ và đáp lại Fran đầy hào hứng. Hẳn cô bé đang vô cùng mừng rỡ vì đã được tạm gác lại khoảng thời gian liên tục bị bẫy quấy nhiễu và thực sự chiến đấu như một mạo hiểm giả.
Và rồi, Katley giáng xuống Thỏ Ẩn Nấp một nhát chém.
“Haa!”
“Pigy—!”
“Đ-Được rồi!”
Dù có là một tiểu thư đài các đi nữa, cô bé vẫn là người của thế giới khắc nghiệt này và có mong muốn trở thành mạo hiểm giả. Cô bé ngay lập tức tiêu diệt con thỏ mà không than vãn như “nhưng con thỏ dễ thương” hay “em sợ máu”.
“Nn. Tốt lắm.”
“Vâng!”
Fran gật thỏa mãn. Chỉ chừng này thì chưa biết được liệu cô bé có tài năng hay không, nhưng nhát chém vừa rồi bám vững căn bản như trong sách giáo khoa vậy. Thiên khiếu có lẽ cũng có.
Sau đó, theo sự hướng dẫn của Fran, Katley bắt đầu mổ xẻ con thỏ và cho viên ma thạch của nó vào túi của mình. Fran không có ý định chiều hư cô bé bằng cách để nó vào rương đa chiều của mình.
Khi mang lại cái balo nay đã trở nên nặng hơn trước, Katley nở một nụ cười rạng rỡ. Đó là cảm giác mãn nguyện khi thấy mình vừa hoàn tất một chiến công thực sự.
Tuy nhiên như đã nói, đây chỉ mới là màn dạo đầu mà thôi. Giai đoạn sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.
“Tầng một như vậy là đủ rồi. Tiến đến tầng tiếp theo thôi.
“V-Vâng, em hiểu rồi.”
“Phải nhanh chân lên. Để chị cõng em.”
“Hể?”
Fran quỳ xuống và xoay lưng lại với Katley. Về phía Katley, cô bé chỉ đứng nguyên tại chỗ vì bối rối và lưỡng lự.
“Katley?”
“N-Nhưng......”
“Hmm.”
Khi thấy Katley không có ý định để Fran cõng, con bé cũng từ bỏ ý định ấy. Vậy Fran sẽ làm gì?
“Kyaa!”
“Cẩn thận kẻo cắn phải lưỡi.”
Fran nhấc bổng Katley lên bằng một tay và bắt đầu chạy mà không hỏi ý kiến của cô bé trước.
“Kyaaaaa!”
“Ở đây thì ổn, nhưng khi đã xuống tầng dưới, tiếng hét của em sẽ thu hút sự chú ý của ma thú đấy. Vì thế đến lúc đó hãy giữ im lặng.”
“......!”
Ồ, khi nghe thế, cô bé liền nghe lời Fran mà lập tức giữ im lặng. Hẳn là cô bé không muốn Fran nghĩ rằng giấc mơ trở thành mạo hiểm giả của mình chỉ là mơ mộng hời hợt mà thôi.
Vừa chạy, Fran vừa giảng cho Katley những gì mình biết về bẫy.
Đôi khi, Fran lại chạy trên tường hoặc trần nhà để tránh bẫy, đôi lúc lại tiện chân đá bay ma thú cản đường. Nhưng con bé không hề dừng lại.
“...Fuee——”
Giờ đây, Katley đã hoàn toàn mất đi cảm giác cân bằng khi khung cảnh trước mắt không ngừng thay đổi và trọng lực tưởng chừng đến từ mọi hướng.
Cô bé khẽ la lên và nhìn quanh quẩn với đôi mắt như chong chóng.
Ba mươi phút sau.
Fran đã đột phá xong tầng hai và ba của hầm ngục và đã tiến vào ngưỡng cửa của tầng bốn.
Với hầm ngục này mà nói, đây là tầng giữa. Khu vực sâu hơn khuyến nghị mạo hiểm giả tối thiểu phải là hạng F hoặc cao hơn đồng hành với một mạo hiểm giả hạng E.
Không như từ tầng 1 tới tầng 3, từ đây bắt đầu những thử thách thực sự của hầm ngục. Nếu bất cẩn, tân binh hoàn toàn có thể bị giết chết.
Hung thủ chính gây ra các cái chết của tân binh là con ma thú đang ở ngay trước mặt Fran và Katley.
“N-Nó là......”
“Nn. Ogre Hạ Cấp.”
Trước mắt chúng tôi là một con ma thú có nước da màu nâu đỏ, trên người chỉ mặc một cái khố và đeo bên hông một cây gậy gỗ. Nó cao chưa đến một mét năm. Như cái tên gợi ý, nó là một nhánh của tộc Ogre, tuy nhiên lại là một nhánh gầy và nhỏ hơn.
Lumina vốn có mong muốn biến nơi này thành nơi cư ngụ của vô số goblin được điều chỉnh sao cho còn yếu hơn cả bình thường. Tuy nhiên, Hỗn Thần đã nhúng tay mình vào, khiến cho lượng sức mạnh cần thiết Lumina cần để tạo ra quỷ tộc tăng mạnh.
Kế hoạch tạo ra một hầm ngục lúc nhúc quỷ tộc hạ cấp nơi tộc hắc miêu có cơ hội để tiến hóa đã bị thất bại ngay từ lúc còn chưa được triển khai.
Con ma thú đứng chắn giữa dãy hành lang và lườm chúng tôi.
“Gugaaa!”
“Hii!”
Katley khẽ thét lên trước con Ogre Hạ Cấp.
Chắn chắn là nó rất đáng sợ với một đứa trẻ. Tuy kích thước giữa cả hai không có sự khác biệt nhiều, ánh nhìn của nó là rất dữ tợn. Không chỉ vậy, nó có vũ khí, và lộ rõ ý định sẽ sử dụng nó.
Dù có là Khỉ Nhật Bản thì chúng cũng có thể gây ra những vết thương nghiêm trọng lên người. Và một con Ogre Hạ Cấp thì nguy hiểm hơn như thế rất nhiều.
Fran đã đương đầu với những ma thú với sát khí khủng khiếp ngay từ khi còn rất nhỏ rồi nên nghĩ rằng đây là chuyện bình thường. Trong khi ấy, dù thế giới này có tàn nhẫn đến thế nào đi nữa, bất cứ đứa trẻ nào khi đối diện với nó cũng đều sẽ có phản ứng giống như Katley.
“Thứ đó rất yếu.”
“V-Vậy ư?”
“Nn. Tân binh— cũng có thể hạ được nó. Hãy cố hết sức.”
“Hể?”
“Không sao đâu. Miễn là em không chết, chị hoàn toàn có thể hồi phục cho em lành lặn.”
“Hể? Hểểể—!?”
“Gugagaga!”
Khi cả hai đang nói chuyện như vậy, con Ogre đã hoàn toàn coi Fran và Katley là con mồi. Tất nhiên một con ma thú yếu ớt như thế sẽ không nhận ra thực lực của Fran rồi.
Nó chỉ thấy hai thớ thịt mềm mại mà thôi.
“Nó đến kìa.”
“Gugagaoooo!”
“Kyaaaa!”