Fran và tôi đều háo hức bắt đầu ngày mới, nên chúng tôi hướng về Công hội ngay khi cả hai thực hiện xong các công việc hàng ngày buổi sáng.
「Chào buổi sáng, Fran.」
Người tiếp tân mở lời.
「Chào.」
「Cô dự định đi về phía lâu đài luôn sao?」
「Nn.」
「Tôi hiểu rồi. Xin vui lòng đợi một chút trong khi tôi tìm người dẫn đường.」
「Nn.」
Chúng tôi tìm một cái ghế trong sảnh của Công hội trong khi chờ. Không có nhiều việc để làm trừ việc quan sát những người nhân viên trong khi họ thực hiện những công việc hàng ngày, nên chúng tôi quyết định thả lỏng người quan sát họ.
「Nè em yêu! Sao tối nay chúng ta không dùng bữa với nhau nhỉ.」
「Hmph. Nghe như là anh nói điều này với mọi người con gái mình gặp vậy.」
「Ê! Tại sao những nguyên liệu này rẻ vậy?」
「Nah, tình trạng chúng tệ quá nên chúng chẳng đáng giá bao nhiêu cả.」
Phần lớn những người tiếp tân đều thực hiện công việc khá là thiếu chuyên nghiệp. Cách nói chuyện thông thường của họ với các mạo hiểm gia là như với bạn bè của họ. Fran là người duy nhất họ đối xử với sự kính trọng và lễ phép.
Chúng tôi hiện đang là tâm điểm của sự chú ý và nhân jdudocjw nhiều cái nhìn tò mò từ các mạo hiểm gia xung quanh. Dẫu vậy, chúng tôi không hề bị làm phiền. Bất kì ai có ý định tiếp cận sẽ lập tức bị các nhân viên Công hội ngăn cản. Chúng tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện của họ và nghe được rằng có lệnh đảm bảo rằng Fran không bị làm phiền.
Chúng tôi không thể không tự hỏi tại sao Công hội ngăn cản người khác tiếp cận chúng tôi, nhưng chúng tôi muốn làm phiền các nhân viên Công hội trong khi họ đang bận, nên câu hỏi này vẫn không có lời giải cho tới khi một người nhân viên tới gần và mời Fran một tách trà.
「Chủ hội ra lệnh cho chúng tôi không để ai làm phiền cô. Cô là Hắc Miêu đã tiến hóa duy nhất, và các mạo hiểm gia đều rất tò mò, nên ông ấy lo rằng cô sẽ gặp điều khó chịu khi trở thành tâm điểm chú ý của đám đông này.」
Ngăn những kẻ lai vãng hóng hớt tò mò khỏi làm phiền đã loại bỏ nguy cơ về một cuộc đối đầu không mong muốn nảy ra giữa Fran và vài đám tân binh ngu đần không biết tới sức mạnh của em ấy. Đây là một biện phát đề phòng không chỉ cho phép Công hội ngăn các mạo hiểm gia khỏi bị thương mà còn giúp chúng tôi giữ đám vô lại ở xa. Đây là một tình huống có lợi cho cả đôi bên.
Chủ hội thực sự đã giúp chúng tôi rồi, chắc sẽ phải cảm ơn ông ta sau. Dẫu vậy, dường như có một mình khiến cho Fran thấy rất chán.
Người tiếp tấn mà chúng tôi gặp lúc đầu quay trở lại sau khi Fran uống xong tách trà với người dẫn đường của chúng tôi phía sau.
「Guendalfa?」
Fran cực kỳ tệ trong việc nhớ tên người nhưng em ấy cũng không đến mức quên ngay người mà mình vừa mới gặp hôm trước.
「Phải, tôi đã nghe về chút xích mích giữa cô và anh ta ngày hôm qua. Nếu cô muốn, tôi có thể tìm một người dẫn đường khác thay thế. Cô thấy sao?」
Nếu như họ biết được về trận đánh hôm qua, thì họ còn đưa hắn tới đây làm gì chứ?
Suy nghĩ của tôi bị giái đoạn khi mà Guendalfa lập tức quỳ xuống trước mặt Fran. Nhìn thấy hắn ta cả tay, chân, đầu gối quỳ rạp xuống sàn thực sự khiến cho kích cỡ của hắn ta càng lớn hơn. Hắn ta to lớn đến nỗi hắn vẫn cao hơn Fran ngay cả khi đang quỳ rạp xuống.
「Tôi thực sự chân thành xin lỗi, thưa Hắc Lôi Công Chúa! Hành động ngu xuẩn của tôi ngày hôm qua thật không thể tha thứ được.」
Hắn ta hét lên, đầu đập xuống mặt đất. Thái độ của hắn đã quay ngoắt 180 độ.
「Tôi không chắc rằng liệu điều này có đủ đền bù cho cô không nhưng tôi xin đề nghị sự dẫn đường của tôi trong suốt quãng thời gian cô ở thủ đô.」
Tôi thực sự nghi ngờ liệu hắn ta có cố gắng tiếp cận Fran lần nữa vì một âm mưu trả thù bẩn thỉu nào đó không, nhưng ánh mắt hắn rất chân thật. Một cái nhìn qua là đủ thuyết phục tôi rằng hành động của hắn là do thực tâm của hắn và chỉ thực tâm mà thôi.
「Ăn phải bả hả?」
Fran hỏi, giọng dọa nạt.
「Sau khi bị cô đánh bay và bị bạn tôi, Brass, thuyết giáo, tôi đã nhận ra rằng mình đã hành xử ngu xuẩn đến nhường nào.」
「Brass?」
「Brass là người lính canh cổng mang tôi đi ngày hôm qua.」
「Anh chàng bò hả?」
「Vâng, thưa Hắc Lôi Công Chúa! Tôi dự định nhân dịp này để thay đổi cuộc đời mình. Nhưng trước hết, tôi phải thể hiện sự biết ơn của mình cho người đã khiến tôi sáng mắt ra. Xin hãy để tôi phục vụ cô.」
『Ta làm sao đây Fran?』
Tôi hỏi Fran qua thần giao cách cảm. Sự thay đổi đột ngột của hắn khiến cho tôi thấy bối rối.
(Nn. Không quan tâm.)
Dường như cô bé không còn vấn đề gì với Guendalfa. Một tối ngủ ngon là đủ để cô bé tha thứ cho hắn. Trong khi chúng tôi trao đổi ngầm với nhau, người tiếp tân thì thầm vào tai Fran.
「Tộc Giác Nhân là tộc chiến binh. Thông thường họ tôn trọng những người đã đánh bại họ trong chiến đấu. Hơn hết, cô là một người thú đã tiến hóa còn anh ta thì không. Thái độ tôn trọng này hoàn toàn bình thường.」
Vậy đơn giản là tên tứ chi phát triển này tin rằng quyền lực và sức mạnh là mọi thứ sao?
「Hơn nữa, anh ta là con của trường tộc Giác Nhân. Gương mặt của anh ta được biết đến khá nhiều, anh ta có vị thế, và một chút quyền hạn. Anh ta chắc hẳn sẽ là người dẫn đường tốt nhất cô có thể kiếm được.」
Cuối cùng, chúng tôi quyết định nhận Guendalfa làm người dẫn đường. Tên này dường như thực sự nghiêm túc suy nghĩ về hành động của mình. Đuổi tên này đi và tìm một người dẫn đường mới có vẻ là sẽ chỉ tốn thời gian mà thôi.
「Vui khi được làm việc cùng.」
「Không, là niềm vinh hạnh của tôi khi được cô sử dụng.」
「Nn.」
「Tôi biết là cô muốn tới lâu đài, nhưng tôi có thể nào được dẫn cô đi một vòng quanh thủ đô không? Tôi được sinh ra và lớn lên tại Vestia và có thể đưa cô tới những nơi đẹp nhất trong thành phố.」
「Cảm ơn nhưng không cần. Có người cần gặp càng nhanh càng tốt.」
「Tôi hiểu rồi. Người đó ở trong hoàng cung sao?」
「Nn. Hắc Miêu, tên Kiara.」
「Sư phụ Kiara ư? Hiểu rồi.」
「Quen à?」
「Vâng. Tôi được người dạy dỗ từ khi còn nhỏ.」
Khi mà cậu ta từng là người bám lấy Goldalfa, một trong những học trò của Kiara, mối quan hệ của cậu ta và Kiara cũng không có gì bất ngờ.
「Đã rõ, tôi sẽ giới thiệu cô với người.」
「Xin làm vậy.」
「Hãy để đó cho tôi.」
Guendalfa vỗ ngực đầy tự hào trong khi gật đầu. Cậu ta dường như khá tự tin. Tôi gần như tin chắc rằng chúng tôi có thể thực sự tin tưởng cậu ta thực hiện việc này.