Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chapter 281: Tìm hiểu về nỗ lực thất bại trong việc lấy mạng Hắc Lôi Công Chúa

Chúng tôi quay trở về Greengoat với hai tên mạo hiểm gia còn lại trong miệng của Urushi. Chúng tôi được những người lính gác chào đón khi tụi tôi tới gần cổng thành phố.

「Chẳng phải cô vừa rời khỏi đây sao?」

「Nn. Giải quyết vài việc.」

「Khoan… Hai người bị con sói của cô lôi theo là sao?」

「Việc. Chúng tấn công tôi. Tới giao lại chúng.」

「C-cô bị tấn công sao? Cô có bị thương không?」

「Không.」

Người lính gác thở dài nhẹ nhõm.

「Tạ ơn trời! Đây thực sự là kì lạ. Lẽ ra không còn đám đạo tặc nào quanh đây nữa. Vua Thú đã xử sạch chúng từ năm ngoái rồi.」

「Không phải đạo tặc. Sát thủ. Nhắm tới riêng tôi.」

「Sát thủ ư!? X-xin đợi một lát. Tôi sẽ thông báo cho cấp trên ngay lập tức. Đi gọi đội trường ngay!」

「Tuân lệnh!」

Người lính gác thứ hai rời đi. Chúng tôi giao lại hai tên mạo hiểm gia cho người lính gác còn lại, anh ta trói chúng lại, và lôi chúng vào tòa tháp canh để rồi ném chúng vào buồng giam trong đó. Khi anh ta trở lại, người đồng đội, cùng sếp của anh ta đã tới.

「Hắc Lôi Công Chúa! Cô vẫn ổn chứ?」

「Nn. Ổn」

「Thật là tốt. Anh kia! Báo cáo tình hình đi!」

Người lính gác khi nãy ở lại báo cáo lại cho đội trường mọi thứ chúng tôi kể cho anh ta và nói thêm rằng anh ta đã ném những tên sát thủ vào ngục.

「Ta hiểu rồi. Xin hãy an tâm, chúng tôi sẽ truy tìm kẻ chịu trách nhiệm cho kế hoạch tấn công hèn hạ này ngay. Tôi cũng sẽ đề cập vấn đề này cho lãnh chúa tại đây ngay. Trong khi chờ đợi, tôi có thể mời cô một tách trà không?」

「Nn.」

Anh ta dẫn chúng tôi vào trong tòa tháp canh và đưa chúng tôi qua cổng vào. Sau khi leo qua một loạt cầu thang, chúng tôi ngồi trong phòng tiếp khách. So sánh với phòng tiếp khách của biệt thự tại thủ đô, căn phòng này trông khá tồi tàn, nhưng chắc hẳn là căn phòng tốt nhất mà họ có.

「Này mấy anh kia! Đi kiếm loại trà tốt nhất mà chúng ta có đi! Và vài thứ cho cô ấy ăn nữa!」

「Tuân lệnh!」

Một trong số những người lính gác ở cửa vào chạy xuống dưới tầng. Sau vài phút, anh ta trở lại với một cái khay với ấm trà, tách trà, một chút trà đã qua một lần nữa, và một chút mứt kèm mật ong. Người lính gác rót ra một tách trà và đưa nó cho Fran cùng với mật ong và một cái thìa.

Người đội trưởng hỏi:

「Liệu nó có vừa miệng cô không?」

「Nn. Không tệ.」

「Cảm ơn rất nhiều!」

Hai người lính khác bước vào phòng với một cái đĩa lớn cùng một cái nắp bằng bạc ngay khi Fran dùng xong tách trà đầu tiên. Họ nhẹ nhàng đặt cái đĩa trước mặt Fran và nhấc cái nắp lên.

Cái gì vậy? Cái miếng steak to tổ chảng vậy là sao? Họ thực sự ăn nó với trà sao?

Chẳng có ai trong căn phòng này có chung thắc mắc với tôi cả. Fran vui vẻ xử miếng steak khi mà những người lính gác người thú khác đừng gần đó để phòng khi em ấy có yêu cầu gì. Dường như với người thú, steak và trà là một combo thường thấy.

Tôi nghĩ háu ăn là một đặc điểm của người thú nói chung, chứ không phải riêng Fran. Khoan, Fran chắc có thể xử đẹp hai đến ba miếng đó nên chắc em ấy hẳn được coi là phàm ăn ngay cả giữa những người thú.

Fran gần xử xong miếng cuối cùng thì chúng tôi có thể nghe được tiếng chân gấp gáp chạy lên cầu thang. Tiếng chân đó dừng lại ngay trước cửa, và rồi người đó nhẹ nhàng gõ cửa, như thể họ nhớ ra phải giữ phong thái ngay phút cuối cùng.

「Vào đi.」

Fran cất lời.

「Xin thứ lỗi cho tôi. Cô có phải là Hắc Lôi Công Chúa không?」

「Nn.」

「Tôi là Marmanno, lãnh chúa của thành phố Greengoat.」

Người này nói với giọng nói lớn vang cả căn phòng. Ông ta là một người đàn ông đô con với cơ bắp cuộn cuộn và một thanh kiếm lớn đeo bên hông. Tôi nhanh chóng thẩm định ông ta và phát hiện ra rằng ông ta thuộc loài Lục Dương (Dê xanh)

Cái quái gì vậy!? Ông ta trông không giống với dê một chút nào. Và ông ta đặt tên thành phố này theo bản thân mình đấy à!?

「Tôi vừa nhận được tin về những gì đã xảy ra và quyết định trực tiếp tới xem xét tình hình. Đội trường, cho ta báo cáo tình hình mới nhất đi?」

「Thưa ngài! Cấp dưới của tôi đã báo cáo rằng họ đang thẩm vấn các nghi phạm.」

「Đám Bashar khốn nạn. Ta dám chắc là chúng.」

「Tôi cũng đồng tình.」

「Hãy ép chúng khai ra ngay cả khi anh phải nhổ từng cái móng tay của chúng! Đừng có để tên đầu xỏ chạy thoát. Bắt hắn bằng mọi giá. Hắn ta đã dám cả gan tấn công Hắc Lôi Công Chúa, một anh hùng đích thực, nên hãy đảm bảo hắn phải trả cái giá thích đáng!!」

Wow, gã đô con này coi Fran là một anh hùng ư? Người này thậm chí còn không phải là Hắc Miêu mà.

「Tuân lệnh thưa ngài. Tôi đã gửi vài binh lính tới hiện trường rồi.」

「Tốt lắm. Còn việc tìm kiếm những kẻ khả nghi trong thành phố thì sao?」

「Điều đó… Tôi đã gửi hai đội tới các địa điểm nơi đám đầu đường xó chợ hay tụ tập, nhưng chúng tôi không có đủ nhân lực để lục soát cả thành phố. Phần lớn binh sĩ đã được triển khai tới biên giới với Bashar.」

「Đám Bashar chết dẫm đó!」

Người lãnh chúa người dê thốt lên trong khi đấm xuống mặt bàn.

「Gọi cả các kị sĩ đi. Hãy để họ lục soát từ đầu tới cuối thành phố!」

「này có ổn không ngài? Liệu nó có ảnh hưởng tới an ninh của lâu đài không?」

「Điều đó không phải điều ta quan tâm! Chúng đã làm hại Hắc Lôi Công Chúa! Ta sẽ khiến đám Bashar đó phải trả giá! Bằng mọi giá!」

Tôi nghi ngờ việc lục soát thành phố có thể tìm ra được thêm manh mối gì. Nếu như tất cả những gì tên đầu xỏ muốn làm là gây rối với Fran, thì giờ này hắn đã rời khỏi thành phố rồi. Dẫu vậy, có vẻ là người lãnh chúa cùng binh sĩ của mình đang hừng hực khí thế, nên tốt nhất là tôi cứ để nguyên như vậy đi. Sẽ không lịch sự chút nào khi chen ngang quyết tâm của họ.

「Vậy thì, Hắc Lôi Công Chúa. Cô có muốn ở lại với chúng tôi cho tới khi chúng tôi hoàn thành việc thẩm vấn đám sát thủ không? Tôi sẽ tiếp đón cô trong dinh thự của mình và cung cấp cho cô những tiện nghi sang trọng nhất có thể. Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau và cùng bàn bạc về những trận chiến. Cô thấy sao?」

(Master, làm gì?)

『Anh nghĩ ta phải từ chối ổng thôi. Ông ta dường như là một người thật thà nhưng chúng ta không có thời gian để ngồi chơi và chờ họ bắt được tên tội phạm có khả năng không còn ở đây nữa.』

(Nn. Okay.)

Fran nhẹ nhàng từ chối và chúng tôi ra khỏi tòa tháp canh cùng với cánh cổng thành phố. Một khi ra được bên ngoài, Fran đưa Urushi ra và cưỡi lên lưng cậu nhóc.

『Có vẻ là chúng ta bị chậm hơn dự kiến rồi. Giờ đi thôi!』

「Ohh!」

Urushi bắt đầu phóng về hướng Bắc từ Greengoat. Cậu nhóc chạy nhanh hơn bình thường để bù lại thời gian bị chậm trễ. Sau khi di chuyển vài giờ đồng hồ, chúng tôi thấy một dòng sông ở chân một dãy nũi.

「Master. Phía kia. Con sông.」

『Phải. Ngay bên kia dòng sông là Schwatzekatze. Nhưng chúng ta chưa nên vượt qua nó.』

「Tại sao?」

『Chỉ là để đề phòng trường hợp ta bị theo dấu bởi gã đã gửi những tên sát thủ kia đến. Hãy xóa dấu vết của chúng ta đã.』

Tôi để Urushi chạy ngược trở lại và hướng về phía nam một chút trước khi quay sang phía Đông và rồi cua một vòng rộng về phía ngôi làng. Mội khi chúng tôi ở phía Bắc ngôi làng, chúng tôi có thể tiến về phía trước chút một chút một trước khi trốn vào trong bụi rậm. Sau đó tôi dịch chuyển cả ba về nơi chúng tôi lần đầu thấy con sông.

『Được rồi. Vậy chắc là ổn. Hãy vượt qua con sông đi.』

Phía bên kia con sông, chúng tôi thấy một ngã ba với hai hướng đi khác nhau. Chúng tôi đi theo con đường phía tây và xuôi theo nó cho tới khi thấy được mục tiêu của mình.

「Master! Thấy Hắc Miêu!」