Urushi, đang tràn đầy khí thế, chạy không ngưng nghỉ dọc con đường cao tốc nối giữa Rosserraccoon và Vestia. Sau khoảng gần tám tiếng đồng hồ di chuyển, chúng tôi thấy được thủ đô ẩn hiện ở phía đường trân chời. Đây là lần đầu tiên tôi tới một thành phố thủ đô kể từ khi được tái sinh thành kiếm, nên tôi hoàng toàng ấn tượng với cảnh tượng mình thấy. Barbra là thành phố lớn nhất mà chúng tôi tới từ trước tới giờ và nó hoàn toàn bị lu mờ khi so sánh với Vestia. Giờ là buổi đêm, nên toàn bộ thành phố được thắp sáng bởi những ngọn đuốc và ánh sáng ma thuật. Những ánh sáng lập lòe nhảy múa trên một dãy tường thành cao tới 20 mét to lớn sừng sững. Kinh thành cao vượt lên những bức tường thành đó và những tòa tháp như đang dõi theo cả thành phố. Tòa tháp cao nhất, có lẽ là tòa nhà cao nhất mà tôi từng thấy tới giờ, có thể dễ dàng nhìn thấy từ xa.
『Em có nghĩ là họ sẽ cho chúng ta vào khi trời về đêm thế này không?』
(Nnn… Không ngại cắm trại ở ngoài.)
『Ừm nhưng ta vẫn không nên vậy. Hãy cứ để việc đó làm kế hoạch dự phòng đi.』
Vài thành phố đóng các cổng của mình khi trời tối như là một biện pháp để ngăn chặn trộm cắp và ma thú. Tôi không chắc rằng thủ đô này có giống vậy không. Khi chúng tôi tới gần, may mắn là chúng tôi thấy rằng những cánh cổng vẫn đang mở. Thương nhân và các mạo hiểm gia xếp hàng dài ngoài các cánh cổng thành một hàng dài ngay ngắn. Dường như có một vài thủ tục nào đó cần phải thực hiện trước khi được phép vào trong. Đúng như mong đợi của một thủ đô, an ninh được thắt chặt hơn nhiều.
Chúng tôi đứng vào hàng với khoảng hai chục người cùng với Urushi, một lần nữa, trong hình dạng nhỏ ucar mình. Những người ở đây khá là lo lắng bởi vì trời đã tốt và chúng tôi không muốn kích động mọi người với việc có một con sói khổng lồ đột ngột xuất hiện trước mặt họ.
Tôi muốn bình thường đứng vào hàng mà không gây ra bất kỳ sự chú ý nào nhưng có vẻ là Fran đã quá nổi bật cho việc này. Chúng tôi nhận được nhiều cái liếc mắt.
Dường như mọi người ngạc nhiên khi thấy một cô bé ở tuổi này đi du hành chỉ với một con sói bên mình. Hơn nữa là cô bé lại là một Hắc Miêu, tộc được cho là yếu nhất trong số các tộc người thú. Những người ở đó tò mò quan sát cô bé và nhận ra rằng em ấy đã tiến hóa, điều khiến cho họ lui lại một chút.
「Hở, cái g-?」
「Mắt tôi không nhìn lầm đấy chứ?」
「Không đời nào! Là cô ấy, là…」
「Trời, là Hắc Lôi Công Chúa đó.」
「Hắc Lôi Công Chúa? Ai vậy?」
Thương nhân và mạo hiểm gia quanh chúng tôi thì thầm to nhỏ. Nhưng từ khi chúng tôi đã quá quen với điều đó, Fran, Urushi và tôi không để tâm tới. Sau khi chờ đợi trong hàng khoảng vài phút, có ba người tộc mèo tới gần chúng tôi.
「Ờm… xin thứ lỗi vì làm phiền. Cô có phải là Hắc Lôi Công Chúa không?」
「Nn?」
「Chúng tôi là nhóm The Six Whiskers (6 bộ ria). Chúng tôi là một nhóm gồm các Miêu nhân. Chúng tôi là fan lớn của cô và các thành tựu của cô.」
Người cất lời này là một Xích Miêu trẻ tuổi. Đứng đằng sau cậu ta là những người bạn đồng hành của mình, một Xích Miêu khác khoảng hai chục tuổi và một Lam Miêu già hơn tầm khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
「Ghê thật… Cô ấy thực sự tiến hóa rồi.」
「Có vẻ là những lời đồn là thật.」
Hai người họ thì thầm to nhỏ với nhau. Tôi cảnh giác với tên Lam Miêu. Tôi nghĩ rằng hắn ta sẽ nói xấu Fran, nhưng tên đó không làm điều gì như vậy, gương mặt của người đó chỉ có một vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Hở, tôi ngạc nhiên khi thấy một Lam Miêu mà không phải là một tên khốn nạn. Dẫu vậy, tôi chắc không nên như vậy, dựa trên những cải cách của Vua Thú hiện tại liên quan tới Hắc Miêu.
Cuối cùng thì, nhóm Six Whiskers không có việc gì đặc biệt với Fran cả ngoài việc muốn chào em ấy một câu. Họ phần nhiều để ý đến cô bé vì cô bé đã tiến hóa. Lúc đầu, tôi có chút lo lắng về những câu hỏi có khả năng làm lộ tẩy cách mà chúng tôi sử dụng để cho em ấy tiến hóa, nhưng may là điều đó không xảy ra. Cuộc trò chuyện ngược lại nói về các điều kiện cần thiết để Hắc Miêu tiến hóa. Chúng tôi giải thích rằng một Hắc Miêu cần hoặc giết một ngàn Sinh vật Quỷ hoặc đánh bại một Sinh vật Quỷ hạng A trong một trận chiến một chọi một để tiến hóa. Đây là một cách tốt để giết thời gian trong khi chờ đợi.
Thêm người tới gần chúng tôi, một hình dáng lớn đột ngột cắt ngang qua đám đông. Tên đàn ông đó cao tới hai mét và tỏa ra một vầng hào quang thù địch.
「Ê mi. Mi là con nhãi mà họ gọi là Hắc Lôi Công Chúa sao?」
「Nn? Mhm.」
「Gwahaha! Ông bác đáng thương của ta đáng thua lắm nếu như ông ta thua một con nhãi như mi!」
Tôi chứa đầy cảm giác không thoải mái khi hắn ta bật cười lớn. Tôi thẩm định hắn ta và thấy rằng hắn ta thuộc tộc Bạch Giác, vẫn chưa tiến hóa. Tên của hắn ta là Guendalfa. Dựa trên tộc và sự tương đồng trong tên, tôi chỉ có thể nghĩ tới một người quen của mình mà hắn ta có thể dính líu tới: Goldalfa, người tộc Bạch Giác và là hộ vệ của Vua Thú, người đã đấu với Fran trong giải đấu ở Ulmutt và thua.
『Nè Fran. Anh nghĩ tên này có họ hàng với Goldalfa.』
「Người quen của Goldalfa?」
「Hah! Một con nhãi đang nói trống không về ông bác kìa. Hãy xem ông đã sa ngã đến mức nào đi ông già. Ta là Guendalfa. Người mà mi vừa nói tới, Goldalfa, là một kẻ hèn. Dù ta rất ghét phải thừa nhận điều này, ông ta là anh trai của cha ta.」
Hắn ta vừa khụt khịt vừa nói, trong khi cũng tự vỗ ngực mình.
「Hèn nhát ư?」
Mặt của Fran méo đi vì khó chịu. Goldalfa là một chiến binh mà Fran tôn trọng trong suốt trận chiến nảy lửa đó. Cô bé không thích tên con cháu hỗn láo xấc xược về người đó.
「Tên đó là một tên khốn hèn hạ. Lão già đó vứt bỏ vị trí tộc trưởng trong tộc của chúng ta chỉ để trở thành một tên xun xoe với Vua Thú.」
「Không hèn nhát. Chiến binh mạnh mẽ, dũng cảm!」
「Mạnh ư? Sau khi thua một con nhãi ăn hại như mi sao? Thật nực cười. Vậy để ta cho mi vài đòn để chứng tỏ xem lão ta ăn hại đến đâu nhé?」
『Em cứ thoải mái hạ hắn nhưng để ý tới xung quanh nhé. Chúng ta không muốn bị từ chối vào thành bởi vì gây lộn đâu.』
Tôi cố gắng khiến Fran bình tĩnh lại.
「Nn. Đổi vị trí.」
「Haaaaah? Tại sao? Sợ rồi sao? Tới đây xem nào con nhãi!」
「Không muốn gây rối ở đây.」
「Im cái miệng của mi lại đi và tới đây con điếm.」
Fran không trả lời.
『Nè Fran. Bình tĩnh lại chút đi. Ờ mà, em chắc chắn đã sẵn sàng đấu rồi phải không?』
(Không vấn đề. Chiến thắng ngay thôi.)
Hây dà, chúng tôi đã không thể chọn biện pháp hòa bình nữa rồi.
Đám đông bắt đầu hét lên.
「Đừng lo Hắc Lôi Công Chúa!」
「Chúng tôi sẽ làm chứng là hắn ta gây chuyện trước!」
「Đánh cho hắn một trận đi.」
Ê! Đám cười góp vỗ tay thuê kia! Đừng có xúi em ấy chứ, chết tiệt!
Tôi nhanh chóng sử dụng Stonewall để cách ly Guendalfa và Fran, ngăn chọ khỏi đám đông xung quanh.
「Nhận lấy đi. Awakening. Brilliant Lightning Rush. Đấm nghiêm túc.」
「Guboh-!」
Những tia sét của Fran đánh thẳng vào ngực của Guendalfa.
「-GWUAAAAHHHHHHHHHHH!」
ONE PUNCH FRAN!
Guendalfa bay vút đi, đâm thẳng vào bức tường đá mà tôi tạo ra. Bộ giáp của hắn ta hoàn toàn nhuộm một màu đỏ của máu phụt ra từ miệng.
Fran xoay xoay nắm đấm.
「Hmph. Thùng rỗng kêu to thôi sao?」