(Master, chuyện gì vậy ạ?)
Fran nghiên đầu rồi nhìn tôi. Có vẻ như em ấy đã để ý tôi đang bận tâm gì đó.
『Không có gì đâu, chỉ là cô gái tóc vàng đằng kia.』
(Nn.)
『Cô ta có vẻ định ăn quỵt.』
(!)
Nghe vậy, Fran trông cực kì kinh ngạc.
Ở phía bên kia, cô gái tóc vàng vẫn đang dằn vặt với bản thân mình.
Dù có nhìn kiểu gì đi nữa, rõ ràng là quá đáng ngờ. Không chỉ đôi khi nhấc hông ra khỏi chỗ ngồi mà còn gãi gãi đầu nữa. Chỉ cần tôi báo cho nhân viên một tiếng, họ sẽ lập tức hiểu ý định của cô gái đó ngay.
(Không được chạy.)
Fran lẩm nhẩm như thế, trông rất nghiêm túc.
(Nếu cô ta đã được thưởng thức một bữa ăn ngon lành ở đây, cô ta phải trả tiền xứng đáng.)
『T-Thật vậy nhỉ.』
(Nn! Cô ta không được phép chạy. Tuyệt đối.)
Bầu không khí em ấy đang tỏ ra có phần hơi dữ dội. Dám nói bấy giờ con bé còn hừng hực hơn cả khi đánh với bọn côn đồ gây sự nữa.
Trong lúc chúng tôi đang quan sát, cô gái chợt đột nhiên đứng dậy, rồi cũng sớm ngồi xuống.
Chắc là bản thân cô cũng đang đấu tranh với chính lương tâm của mình.
“Ku...... Chẳng lẽ mình phải tiết lộ danh tính của bản thân thật sao...... nhưng......”
Chẳng lẽ cô gái ta đang chạy trốn khỏi ai đó? Cô rõ ràng là không hề muốn để cho người khác biết mình là ai ở đây. Nhưng mặc khác, cô cũng không muốn đắc tội với nhà hàng.
Tuy nhiên, cuối cùng thì cảm xúc không muốn bị bắt đã thắng thế.
Sau khi đứng dậy, cô đi đến và đặt tay lên hàng rào thấp ngăn cách nhà hàng ngoài trời này với con đường phía bên kia. Cô ta đã quyết định ăn quỵt rồi à?
Thế nhưng, có một người đã đứng ra ngăn cô gái lại.
“Nè.”
“!”
Từ khi nào, Fran đã đi đến bên cạnh cô. Trong khi đó, cô gái để lộ một gương mặt kinh ngạc.
Tuy nhiên, cá nhân tôi cũng kinh ngạc không kém.
Cô gái này không hề tầm thường. Cô không chỉ nhận ra Fran tiếp cận với tốc độ tức thời trong lúc tuyệt nhiên không để lại âm thanh hay khí tức, mà còn đủ nhanh nhạy để sẵn sàng thủ thế nữa.
Ngay từ đầu thì tốc độ trốn thoát của cô cũng rất nhanh.
Nếu Fran không đứng ra cản, cô đã nhảy qua hàng rào với tốc độ cực nhanh và biến mất vào dòng người chỉ trong chớp mắt rồi.
Quả là đáng tò mò. Tôi quyết định sử dụng thẩm định coi sao, nhưng kết quả thu về lại rất lạ.
Cô chỉ có những kĩ năng đơn giản như Diễn Kịch. Một người có thực lực như vậy không đời nào có cấp độ kĩ năng chỉ như thế được.
Thẩm định của tôi bị quấy nhiễu bởi một ma đạo cụ nào đó sao?
Bọn Kouma luôn bọc bản thân trong tà khí, và kể từ khi đặt chân đến lục địa này, Thẩm Định của tôi hầu như không có đất dụng võ. Kể ra dạo gần đây, chúng tôi toàn đụng độ những kẻ địch mạnh mẽ, đủ mạnh để khiến Thẩm Định của tôi trở nên vô nghĩa.
Xét đến tương lai phía trước, đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Liệu tôi có sử dụng Thẩm Định lên địch thủ lần đầu tiên chúng tôi đụng độ hay không, đó có thể trở thành chìa khóa sống còn.
Vì thế mà việc cải thiện Thẩm Định càng sớm càng tốt là cực kì thiết yếu. Tuy nhiên, đây không còn là vấn đề thiếu điểm tiến hóa nữa. Tôi không thể cộng thêm điểm nào thêm vào Thẩm Định hay Thiên Nhãn.
Do đó, bản thân kĩ thuật sử dụng Thẩm Định của tôi mới là thứ cần cải thiện. Làm cách nào để sử dụng một kĩ năng hiệu quả hơn? Nếu trả lời được câu hỏi ấy, tôi có thể tái hiện lại cái lúc mà Fran tự mình học được kĩ năng Thẩm Thấu Kình.
Thay vì tìm kiếm sức mạnh mới từ bên ngoài, quay trở lại và mài dũa với chính những thứ mà ta đã có. Cảm nhận da và thịt, ma lực, và bản thân sự tồn tại của kĩ năng.
Rồi sau đó, tôi tắt tất cả những kĩ năng mà tôi vẫn thường vô thức sử dụng. Kế đến, tôi tập trung toàn bộ ma lực của mình vào Thiên Nhãn. Tôi không có mắt, nhưng cũng nhờ thế mà tôi có thể thấy những thứ mắt thường không thể.
『Được rồi......』
Cuối cùng thì tôi đã có thể thấy được bảng trạng thái của cô gái— Sophilia này. Tuy nhiên, kết quả vẫn chưa hoàn hảo. Có một số phần bị che lấp bởi ■■■.
Sâu nữa, tiến vào sâu hơn nữa.
Sau khi tôi tập trung vào Thiên Nhãn của mình hơn bao giờ hết, tôi cảm nhận được một cơn đau mắt, thứ tưởng chừng bất khả thi với một tồn tại như tôi.
『G...ư...』
N-Nguy hiểm quá, nếu là tôi của quá khứ, chắc chắn tôi đã không thể chịu nổi được áp lực này rồi.
Tuy nhiên, giờ đây cùng với khả năng thao tác ma thuật của tôi đã được cải thiện đáng kể, tôi đã xoay sở giảm tải và chịu đựng được nó.
___
Tên: Sophilia
Tuổi: 19
Tộc: Con người
Chức Nghiệp: Thần Ca Nhạc Thánh (Thánh nhạc sĩ của các bài ca thần thánh)
Cấp độ: 50/99
HP: 202
MP: 1597
STR: 49
VIT: 69
AGI: 168
INT: 714
MGC: 608
DEX: 819
Kĩ năng:
Giao Thiệp Lv.8; Diễn Tấu (Nhạc cụ dây) Lv.Max; Diễn Tấu (Đàn phím) Lv.Max; Diễn Tấu (Nhạc cụ gõ) Lv.8; Diễn Tấu (Sáo) Lv.8; Lẩn Tránh Lv.6; Hồi Phục Ma Thuật Lv.Max; Phối Nhạc Lv.8; Ca Hát Lv.Max; Phong Thuật Lv.6; Quan Sát Lv.4; Nguy Hiểm Cảm Tri Lv.2; Đồng Cảm Lv.7; Khí Tức Ẩn Dấu Lv.3; Khí Tức Phát Tán Lv.7; Cương Mịch Kĩ (Thuật Chỉ Cứng Kĩ) Lv.2; Cương Mịch Thuật Lv.3; Gia Tốc Lv.2; Chấn Động Cảm Tri Lv.Max; Chấn Động Xung Phong Lv.8; Đề Kháng Trạng Thái Tinh Thần Bất Thường Lv.9; Bệnh Trị Ma Thuật Lv.3; Đồng Ca Diễn Tấu Lv.8; Định Vị Tiếng Vang Lv.8; Nhảy Múa Lv.5; Bổng Thuật Lv.4; Ma Khúc Lv.Max; Ma Tấu Lv.Max; Ma Mịch Chế Tác Lv.2; Đề Kháng Ma Pháp Lv.7; Ma Lực Cảm Tri Lv.3; Ma Lực Chướng Bích Lv.5; Giải Phóng Ma Lực Lv.3; Phóng Thanh, Âm Cảm; Khí Lực Thao Tác; Thính Lực Cường Hóa; Bất Khuất; Không Mệt Mỏi; Tư Duy Song Song
Kĩ năng độc nhất:
Nhạc Thần Chúc Phúc, Ma Thanh, Ma Lực Thống Chế
Kĩ năng Extra
■■■■ , Sáng Phổ Chân Lý (Chân lý sáng tác nhạc)
Kỹ năng độc nhất
Thân Hòa Ca Xướng; Truyền Thừa Diễn Tấu
Danh hiệu
Ca Sĩ; Hồi Phục Thuật Sư; Nghệ Sĩ; Nữ Danh Ca của Tuyệt Vọng; Nghệ Sĩ của Bi Ai; Tử Địa Chinh Phục Dũng Giả; Nghệ Sĩ Thần Thoại; Nhạc Phổ Sáng Tạo Giả
Trang bị
Ma Huyền Lauda; Áo Choàng Ẩn Sĩ; Trang Phục Ẩn Sĩ; Khuyên Tai Bế Âm; Vòng Tay Ẩn Tế
___
Cô gái này có vẻ là một ca sĩ, nhưng cô không giống như một thi sĩ tình cờ đang chu du chút nào. Dựa trên chức nghiệp của cô, cô có thực sự còn là một ca sĩ bình thường nữa không?
Các kĩ năng ca hát của cô thực sự tuyệt vời. Chúng không chỉ ở cấp độ rất cao, mà cô còn nhận được chúc phúc của thần linh nữa. Đây có lẽ là người mà ta hay gọi là thiên tài.
Riêng khoảng âm nhạc, cô gái tưởng chừng có thể diễn xuất được tất cả.
Rất tập trung vào âm nhạc, nhưng khả năng chiến đấu của cô cũng không hề yếu. Cô có thể chiến đấu sử dụng thuật chỉ và phong thuật. Bên cạnh đó, kĩ năng như Ma Khúc trông như có thể được sử dụng trong chiến đấu. Có lẽ vai trò của cô giống như nghề hát rong trong trò chơi điện tử vậy.
Hỗ trợ đồng đội với các ma pháp chúc phúc và chữa trị. Cô thuộc về hậu tuyến của đội hình. Chỉ xét về cấp độ, cô có thể tương đương với mạo hiểm giả hạng B. Không, tùy thuộc vào khả năng của các kĩ năng Extra mà cô có, năng lực của cô thậm chí có thể ở hạng A ấy chứ.
Tuy nhiên, chỉ một kĩ năng là tôi không nhìn ra được. Có lẽ ma đạo cụ ẩn dấu thông tin cô có tập trung che đậy kĩ năng ấy kĩ càng hơn.
Một người như thế mà ăn quỵt...... Có vô số cách để cô ta kiếm được tiền mà!
“C-Chuyện gì vậy......”
“Đừng làm vậy. Đại tội.”
“......”
Cơ mà, đến nỗi coi ăn quỵt là đại tội thì......
“Một đại tội không bao giờ có thể tha thứ.”
“......”
“Các món ăn của nhà hàng này đều rất tuyệt vời. Đáng với giá tiền.”
Sau khi nhận ra Fran đã nhìn thấu ý định của mình, cô gái ấy thẫn thờ ngồi lại ghế.
Cô ta cũng không có ý định tấn công chúng tôi và cố tạo đường trốn hay gì cả.
“......Đó là vì...... tôi không còn lựa chọn nào khác...... Tôi không thể trả nổi......”
“Nếu có người quen nào thì gọi đến đây.”
“Tôi không có ai cả. Mà dù có, thì tôi cũng không tìm được người ta ở đâu.......”
Đúng như tôi nghĩ. Bây giờ chúng tôi nên làm gì đây? Dù chỉ mới là có ý định thôi, nhưng ăn quỵt là ăn quỵt.
Hay là tôi bảo cô gái này bán một trang bị nào đó của mình? Tôi không biết giá trị của nó là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là nó không thể nào rẻ hơn một bữa ăn được.
『Fran, em định tính như thế nào?』
“......”
『Fran?』
Fran, sau khi quan sát cô gái đang gục đầu xuống buồn bã, bất ngờ quay gót và rời đi.
“N-Này!”
『Em định làm gì vậy Fran?』
(Để đó cho em.)
『Anh hy vọng là em sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.』
Fran rời đi để đến quầy lễ tân, nhưng em ấy cũng kéo theo cả cô gái ca sĩ nữa.
“Thanh toán.”
“Vâng, tính tiền của bàn ăn số 3, đúng không?”
“Tính cho tôi cả tiền của người phụ nữ này nữa.”
“Hai người cùng chung một hóa đơn sao?”
“Nn. Tôi sẽ trả.”
Hóa ra là con bé muốn bao tiền ăn cho Sophilia ư?
『Như vậy có ổn không thế?』
“Nn.”
Sau khi rời nhà hàng, Fran quay mặt lại nhìn Sophilia. Và chúng tôi thấy cô gái ấy đang nhìn chằm chằm Fran với một gương mặt ngạc nhiên.
“Tại sao......?”
“Cho mắc nợ lần này. Lần tới gặp lại nhau, hãy trả lại tôi.”
Rồi Fran rời đi mà không đợi câu trả lời của Sophilia.
『Chúng ta không chắc là sẽ gặp lại cô ta đâu đó.』
(Không sao hết, nhưng em nghĩ rằng mình nên làm vậy.)
『Thật ư......』
(Nn.)
Thay vì hành động vì thiện cảm, có lẽ Fran không muốn bỏ mặc cô gái đó hơn? Hay là trực giác hoang dã của thú nhân mách bảo em ấy rằng mình nên cho người phụ nữ ấy một ân huệ?
Tôi chỉ sợ rằng cách mà Fran tạo ân huệ chỉ có hơi cưỡng ép mà thôi......
Rồi tôi thấy Sophilia lẩm nhẩm, nói lên một tiếng dễ nghe đến kì lạ, thoang thoảng đuổi theo lưng Fran.
“Cảm ơn.”