Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 519 Lý do thiện cảm với Kahna

Sau khi chúng tôi chia tay Kahna và nhóm của cô bé, tôi hỏi Fran câu hỏi đã làm tôi bận tâm được một lúc rồi.

『Này, Fran.』

“Nn?”

『Điều gì ở Kahna đã làm em cảm thấy thiện cảm như vậy?』

Mặc dù cô bé có thể không phải là người xấu, nhưng cô cũng là một đứa trẻ mưu mô với một ý chí mạnh mẽ. Vừa rồi, cô bé đã lợi dụng uy tín của Fran để nhập cảnh còn gì. Kahna còn có điều gì khác nữa đã khiến Fran vẫn cảm thấy hài lòng?

Giờ ngẫm lại thì có lý do gì mà cô bé không thực sự mạnh mẽ phản đối lời lẽ của Dianne ngay từ ban đầu không?

Dù sao thì Kahna và nhóm của mình có định làm gì trong tương lai đi nữa thì cũng khó có khả năng mà Fran bị cuốn vào tình huống khó dễ. Chúng tôi chỉ tình cờ gặp nhau, bảo vệ bọn họ khỏi ma thú, và tiện cùng đường trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Đúng là chúng tôi có giấu chốt kiểm soát một số chuyện, nhưng chúng tôi không nói dối.

Bản thân chúng tôi cũng chẳng tích cực tìm mọi biện pháp để vượt biên. Chính chốt kiểm soát đã xác nhận thẻ nhận dạng của Kahna rồi còn gì. Nếu có chuyện gì xảy ra thì đó là trách nhiệm của họ.

Hơn nữa, hồ sơ xuất nhập cảnh của chúng tôi chắc chắn có đề cập rõ rằng khi rời vương quốc Kranzel, Fran chỉ có mỗi một mình. Nói cách khác, chúng tôi có cơ sở để khẳng định rằng hai bên tình cờ gặp nhau trên cung đường đèo. Họ sẽ sớm nhận ra chúng tôi chẳng liên can gì tới Kahna và công việc của cô bé hết.

Nhưng sau tất cả, Fran đã phải gánh một phần trách nhiệm như là một người đã xuất hiện bên cạnh Kahna khi cô bé đến chốt kiểm soát.

『Chắc Fran cũng biết rằng mình vừa bị Kahna lợi dụng mà, đúng không?』

“Nn, nhưng cậu ấy không nói dối.”

『Cũng không sai...』

“Kahna, bằng tuổi em.”

『Ừm, thật vậy.』

Chỉ vậy thôi sao?

“Và cậu ấy không coi thường tộc hắc miêu.”

『Ồ, là thế ư.』

“Nn. Dianne cũng thế. Cô ta khinh miệt mạo hiểm giả, nhưng không coi thường tộc hắc miêu.”

Thực ra, ngay cả những người đã trở thành bạn của chúng tôi hầu hết đều cực kì ngạc nhiên khi thấy Fran là hắc miêu. Sự kinh ngạc ấy sẽ thường được chia thành hai loại.

Loại thông thường nhất chính là sự kinh ngạc khi một cô bé thuộc về một bộ tộc hạ đẳng như hắc miêu lại là mạo hiểm giả.

Loại kinh ngạc thứ hai là một cô bé mạnh mẽ như Fran lại là hắc miêu.

Cả hai đều xuất phát từ tâm lý khinh thường tộc hắc miêu. Không, không phải tất cả mọi người chúng tôi gặp đều có ác ý với hắc miêu. Tâm lý ấy cứ như thường thức vậy. Cá bơi dưới nước, chim bay trên trời, tộc hắc miêu không có trò trống gì trên chiến trường.

Fran luôn tức giận và buồn phiền trước chuyện đó.

Tuy nhiên, Kahna và ngay cả Dianne và Scherrer đều chưa hề một lần nghĩ rằng tộc hắc miêu là một bộ tộc tiểu nhược. Hiềm khích với chuyện con bé là mạo hiểm giả thì có, nhưng chỉ vậy mà thôi.

Đặc biệt là Kahna. Khi nói chuyện với Fran, cô bé đã không hề để ý đến điều gì từ chủng tộc, độ tuổi, đến danh hiệu của Fran. Thay vào đó, cô bé lại có phần kính trọng Fran nữa.

“Kahna rất thú vị. Em ước gì cậu ấy cũng là một mạo hiểm giả.”

『Thật à?』

Nhận được một lời khen như vậy từ Fran không phải chuyện dễ dàng. Điều đó cứ như một thường dân được một quý tộc khen ngợi rằng “nếu có cậu làm quý tộc thì lãnh thổ của chúng ta coi như bình yên” vậy.

“Nhưng Kahna rất yếu.”

『Nếu đặt cô bé vào hàng ngũ ma pháp sư thì đứa trẻ đó cũng ngồi ghế trên so với những pháp sư hạ cấp khác.』

“Nhưng không hề sợ em. Cậu ấy là một người đáng gờm.”

Đôi khi các mạo hiểm giả khi mới gặp nhau sẽ so găng một chút để thử lửa đối phương.

Người qua đường nhìn vào có thể tưởng như bọn họ đang cố gắng giết nhau. Nhưng nếu cả hai đều đã cùng đạt đến một trình độ nhất định, họ chẳng có gì phải sợ cả. Một khi họ đã công nhận thực lực của nhau rồi, họ sẽ sánh vai nhau như hai người bạn ngang hàng.

Khác với thông lệ, Fran đã công nhận Kahna như một người bạn đồng đẳng cấp. Em ấy thấy được một điều gì đó ở cô bé bên cạnh khả năng chiến đấu sao?

Để tóm lượt lại nào: Kahna không khinh miệt mạo hiểm giả cũng như tộc hắc miêu, và còn có thể vượt qua nỗi sợ hãi và tận dụng tối đa sức mạnh và uy tín của Fran. Ấn tượng, nhưng cũng đâu đặc biệt lắm nhỉ?

“Kahna rất thú vị.”

『Chà, nếu Fran đã tin như vậy.』

“Nn!”

Nếu Fran hứng thú với cô bé thì cứ thế thôi.

『Bình thường chúng ta sẽ cần tới năm ngày để đến được Học Viện Ma Thuật.』

“Với Urushi thì sẽ nhanh hơn.”

“Gâu!”

『Tuy nhiên, chúng ta vừa đặt chân tới một quốc gia hoàn toàn xa lạ đấy. Tại sao không ghé thăm một vài thị trấn trên đường trước?』

“Đặc sản thơm ngon!”

“Gâu gâu!”

『Ờ thì cả đồ ăn nữa.』

Tôi cũng muốn xuất hiện ở công hội mạo hiểm và nghe ngóng tình hình nội bộ của vương quốc. Đặc biệt là quan hệ chính trị bấy giờ giữa vương quốc Kranzel và vương quốc Reidos. Tôi không muốn Fran phải dính líu đến một trận chiến nào đó trong tương lai đâu.

“Còn gì thú vị nữa không ạ?”

“Gâu?”

『...Đợi em lớn hơn một chút nữa đã.』

“Ồ--, ra là vậy.”

Chúng tôi cũng không nên để bản thân mình quá nổi bật. Ai biết được chúng tôi sẽ để lại lời đồn thổi gì ở vương quốc này.

Cuối cùng thì chúng tôi để Urushi hóa nhỏ xuống như một chú ngựa lùn và hướng đến ngôi làng gần nhất. Từ nơi đó, chúng tôi sẽ tiến đến thị trấn lớn hơn.

Ngôi làng trước mắt chúng tôi không phải là một ngôi làng khang trang hay gì cả. Vì nó là ngôi làng gần với đường biên giới trước, ban đầu tôi hình dung nơi ấy sẽ được thiết kế như là một điểm dừng chân cho lữ khách. Tuy nhiên, dân cư của nó hoàn toàn đi theo hướng nông nghiệp.

Chi nhánh mạo hiểm giả ở đây chỉ có một ông bác cao tuổi, cựu mạo hiểm giả hạng E. Nếu chúng tôi đi tiếp, chúng tôi sẽ sớm đến được một cái hồ nước ngọt sau tầm một tiếng. Bên bờ của nó có một thị trấn lớn.

Hầu hết vãng khách đều bỏ qua ngôi làng này mà thẳng tiến đến thị trấn nọ.

『Một thị trấn bên hồ nhỉ?』

“Thú vị.”

『Bên cạnh đó, em đã có bao giờ thấy hồ nào lớn như vậy chưa?.』

“Dạ chưa.”

“Gâu.”

Hồ nước không phải là thứ gì đó quá đặc biệt với chúng tôi, tuy nhiên nơi chúng tôi đang định ghé đến nằm ở phạm trù hoàn toàn khác. Đứng một bờ bên này không thể thấy bờ bên kia mà. Ấn tượng ban đầu của tôi là nó giống với hồ Biwa, nhưng chắc có khi còn lớn hơn thế.

“Urushi, nhanh chân nào!”

“Gâu gâu!”

『Này này, cái hồ đâu thể mọc chân chạy trốn em đâu mà vội.』

“Cá.”

“Gâu!”

À phải, chúng tôi có nghe nói rằng đặc sản địa phương ở đó là cá nước ngọt khổng lồ. Cá chép chăng?

“Cà ri cá.”

Không biết hải sản nước ngọt có hợp với cà ri không nhỉ? Tôi nên làm cà ri lươn hay cà ri cá chép đây? Ngay cả khi chúng có là đặc sản địa phương đi nữa thì...

『Fran, anh phải nói với em điều này. Có một số thứ ăn kèm với cà ri không có ngon đâu.』

“Không sao hết. Cà ri là đỉnh nhứt, vẫn có thể ngon dù ăn với gì đi nữa.”

Không ổn rồi, thế thì bằng cách nào đó, tôi buộc phải biến món cà ri cá thành món ăn ngon nhất thế giới mới được!