Đám mạo hiểm giả yêu cầu được vào làng giờ đã bị lão Eihwaz gây áp lực đến mức cứng đờ cả lưỡi.
Bọn chúng thực sự đang trở nên đáng ngờ hơn bao giờ hết.
"C-Chúng tôi sẽ rời đi. N-Như thế là được chứ gì?"
"Hm. Biến khuất mắt cho ta."
Có vẻ bọn chúng cũng không có ý định mở đường máu xông vào làng. Mà có đánh nhau ở đây thì không chừng làng sẽ chịu thiệt hại mất. Thế nên, chúng tôi quyết định để chúng yên thân rút lui, trước khi bám đuôi chúng.
Tuy nhiên, trong số đám mạo hiểm giả đột nhiên có một người bước ra. Một người phụ nữ. Cô ta mang áo trùm che khuất mặt nên khó nhận diện, nhưng những đường nét cơ thể của cô ta chắc chắn là phụ nữ.
Hơn nữa, tôi không thể nào nhìn thấu được thực lực của cô ta. Mặc dù trông không mạnh lắm, cô ta có gì đó khiến tôi cảm kì lạ. Chắc chắn là cô ta đang che dấu sức mạnh thực sự của mình.
Ngay khi chạm mắt với cô ta, tôi hiểu ngay rằng cô ta chính là kẻ đã quan sát tôi cho đến thời điểm hiện tại.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có cảm giác như sự chú ý của cô ta vẫn dán chặt lên tôi. Tại sao không phải Fran mà là tôi?
"Bằng chứng đã ở ngay trước mắt. Chúng ta sẽ không rút lui."
Cô ta đột nhiên ra lệnh, và đám mạo hiểm giả xung quanh không một ai lên tiếng bất mãn. Trái lại, bọn chúng dừng chân như đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
"Kế hoạch sẽ được thay đổi. Tiếp tục với mục tiêu ban đầu."
Ngay khi người phụ nữ lên tiếng, bầu không khí xung quanh bọn chúng lập tức thay đổi.
Rõ ràng chúng đang chuẩn bị giao chiến.
Hóa ra người phụ nữ đó mới là thủ lĩnh của chúng. Cô ta đã cố tình che dấu sự hiện diện của mình, chắc hẳn là để chúng tôi lơ là cảnh giác.
Tưởng như không hề đoái hoài gì tới chiến khí của kẻ địch, lão Eihwaz vẫn tiếp tục thái độ bỡn cợt của mình.
"Mục tiêu sao? Nếu các ngươi sử dụng chiêu trò dối trá để vào làng như vậy, chắc mục tiêu của các ngươi cũng khốn nạn lắm ha?"
Về phía ngược lại, người phụ nữ đáp lại không chút cảm xúc.
"Giao con rồng đang trú ngụ trong làng ra."
"Ồ? Hiểu rồi, các ngươi là một lũ trộm."
"Trộm? Chúng tôi?"
Người phụ nữ nghiêng đầu, như thật sự không hiểu được ý của lão là gì.
"Một đám người không biết xấu hổ muốn lén lút thâm nhập vào làng để trộm lấy quyến thuộc của kẻ khác, nếu thế không phải là hành động của một lũ trộm thì là gì?"
"Đừng có thử thách sự khoan dung của tôi. Kế hoạch của tôi chi đơn giản là bí mật ám sát con rồng ấy... Nhưng nếu các người tiếp tục phản kháng thì đừng có trách. Các người sẽ phải hối hận đấy."
Người phụ nữ thở dài.
"Hành động chứa chấp một con tà long chỉ có thể gọi là phỉ báng trắng trợn. Có thể tôi là bên bạo ngược ở đây, nhưng nhân loại không thể nào sống chung với loài quỷ. Tôi sẽ để yên cho tất cả những người còn lại. Giao nó ra, trước khi tai họa giáng xuống đầu các người. Nó phải bị loại trừ bằng mọi giá."
Cô ta tiếp tục thuyết phục chúng tôi như thể đang đối phó với một đứa trẻ khờ dại.
Nhưng đôi mắt của cô ta không có chút gì là đùa giỡn cả. Cô ta thực sự tin rằng mình đang đứng về phía công lý tuyệt đối.
『Fran, coi bộ chúng ta không thể giải quyết mọi chuyện ở đây bằng đàm phán rồi.』
(Nn.)
Nói thật thì tôi không thấy chúng tôi có can dự gì ở đây lắm. Chúng tôi giống như là vệ sĩ, hoặc ít nhất là đang hỗ trợ cho dân làng và các Xích Hiệp Sĩ hơn.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của người phụ nữ đã khiến mọi thứ thay đổi.
"Và Hắc Lôi Công Chúa. Bên trong thanh kiếm của cô có tà khí, đúng không? Cô không thể đánh lừa đôi mắt của tôi đâu. Giao cho tôi con rồng và thanh kiếm ấy. Tôi sẽ phá hủy nó ngay tại đây."
"Hả?"
Thôi xong. Cô ta đạp phải ngay chính giữa bãi mìn của Fran rồi.
Đôi mắt của Fran lập tức bùng lên sát ý tột độ đến mức có thể thật sự làm cho tim của bất cứ người bình thường nào cũng ngừng đập.
Đám mạo hiểm giả xung quanh ngay lập tức trắng bệch mặt và lùi lại vì kinh hãi. Có kẻ còn rụng rời tới nỗi ngã bệch xuống mặt đất.
Thế nhưng, gương mặt của người phụ nữ vẫn không thay đổi.
"......Ngươi nói gì cơ?"
"Giao cho tôi thanh kiếm mang theo tà khí đó. Một thứ như thế không được phép tồn tại."
Người phụ nữ đó có một kĩ năng tên là Hiện Tà Lý, giúp cô ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của Quỷ Thần bên trong tôi.
"......Thanh kiếm này chỉ có thể hấp thụ và điều khiển tà khí mà thôi, không phải là quỷ tộc."
Ôi trời, Fran thật tuyệt vời! Mặc dù chưa thể hoàn toàn kiểm soát được sự phẫn nộ của mình, con bé vẫn sẵn sàng trao đổi với kẻ địch kìa!
Tuy nhiên, đáng tiếc là ở thế giới này, những kẻ cứng đầu lại thường thấy nhiều hơn.
"Chỉ nội khả năng thao túng tà khí thôi là quá đủ để nó phải bị phá hủy rồi. Quỷ Thần và tất cả các tông đồ của ả là kẻ địch của mọi sinh vật sống, phải bị loại trừ khỏi thế giới này."
"Không cho."
"Nếu cô kháng cự, tôi sẽ coi cô là tông đồ của Quỷ Thần."
"Nếu thế thì sao?"
"Nhân danh Thợ Săn Quỷ Potima, tôi tuyên cô án tử."
Người động thủ trước không phải là Fran, mà là người phụ nữ tự xưng mình là Potima.
Cô ta cởi bỏ chiếc áo chùng của mình và tước kiếm, không mảy may bị giao động trước sát ý của Fran mà trái lại, còn đang tỏa ra sát ý nữa.
Quanh mắt và thái dương cô ta có phủ vảy xanh, đặc trưng của các Xà Thú Nhân.
"Thế giới này không có chỗ cho các ngươi, tông đồ của Quỷ Thần. Chết đi."
"Lũ trộm các ngươi đừng hòng muốn gì thì làm!"
Sát ý của Fran và Potima đối đầu với nhau kịch liệt. Giữa cánh rừng khô chỉ cần một tia lửa nhỏ là đủ để bùng lên thành địa ngục ấy, White bỗng nhưng xen vào với một gương mặt vô cùng lo lắng.
"Chờ đã! Ngôi làng này trực tiếp nằm dưới sự bảo hộ và quản lý của vương quốc Kranzel!"