“Từ những thông tin thu thập được, chúng tôi chỉ có thể đoán mà thôi. Và bọn chúng có tầm không quá một trăm tên.”
“Làm sao cô biết được.”
“Là vì—”
Hội Đạo Tặc trong những năm qua đã xác định được danh tính của một số nhóm lính đánh thuê bị tiêu diệt sau khi được thuê bởi hầu tước Ashtner.
“Vương quốc này đã không vướng phải bất cứ cuộc chiến nào đáng kể trong một khoảng thời gian, vì thế chuyện một nhóm đánh thuê hy sinh trong nhiệm vụ là rất khó khả thi. Vậy thì bọn họ đã biến mất đi đâu?”
Cho đến tận bây giờ, hầu tước bị nghi vấn nhúng tay vào các nghi lễ hiến tế và tương tự. Tuy nhiên, sau sự kiện ở quận quý tộc, sự thật rằng hầu tước đã biến họ thành những con rối với ma kiếm ngụy gươm Fanatic đã trở nên rõ ràng. Hơn nữa, bên cạnh các nhóm lính đánh thuê thì trong hàng ngũ của chúng còn có những binh sĩ đã tham gia hạ bệ hầu tước bị báo cáo mất tích trong lúc làm nhiệm vụ.
Từ những gì thu thập được, Hội Đạo Tặc tin rằng số lượng của bọn chúng vào tầm hơn 80 tên. Nếu cộng thêm cả số mạo hiểm giả biến mất, thì con số có thể lên đến một trăm.
“Cẩn thận nhé, nhiệm vụ giải cứu bậc thầy Gallus sẽ không hề dễ dàng đâu.”
“Tại sao lại cho tôi thông tin?”
Dù có chuyện gì đang xảy ra ngoài ánh sáng đi nữa, chúng đều không liên quan đến Hội Đạo Tặc. Vì thế, động cơ của chúng khi giúp Fran và bá tước Bailleys là gì? Mặc dù tôi cũng rất mừng khi bọn họ đứng về phía chúng tôi, nhưng Hội Đạo Tặc vẫn có lựa chọn đứng về phía hầu tước mà?
“Chà, dù thế nào đi nữa, chúng tôi không thể để mất vương đô được. Giống như công hội mạo hiểm giả bảo vệ và nuôi dưỡng hầm ngục như bãi săn riêng, Hội Đạo Tặc đã nuôi dưỡng tảng băng chìm của thành phố này từ rất lâu rồi.”
Vị trí mà họ có được giữa các quý tộc và dân thường hiện tại là được xây dựng trong một khoảng thời gian dài.
Đối với Hội Đạo Tặc thì vương đô quý báu giống như hầm ngục đối với Công Hội Mạo Hiểm Giả, xưởng rèn và mỏ khoáng sản với Hội Thợ Rèn
“Chúng tôi là dân bản địa ở đây, bể khác đã có cá lớn của riêng nó, tiểu thư biết đấy? Quyền lực của chúng tôi chả là cái gì ở thành phố khác. Thực sự thì với cấp quản lý chúng tôi, chúng tôi có thể sinh tồn ở bất cứ đâu, thế nhưng còn những người bình thường dưới trướng chúng tôi thì sao? Dân móc túi, trộm cắp, gái và trai bán dâm, bọn họ không thể làm ăn trên đất bản địa của kẻ khác, và sẽ buộc phải trở thành nô lệ.”
Tôi không biết dân số của vương đô cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ không dễ dàng kiếm được việc làm mới sau khi di tản sang thành phố khác.
“Tôi đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng hầu tước Ashtner dạo gần đây đã hoàn toàn mất trí. Hắn không thể thương thảo gì được nữa. Tình hình không ổn chút nào.”
“Không ổn?”
“Ngay từ xưa hắn đã là một kẻ đầy tham vọng rồi, nhưng... Trong những năm gần đây, hắn đang càng lúc càng trở nên điên rồ. Cứ như thế này, có khả năng vương đô sẽ bị nhấn chìm trong biển lửa.”
Nói cách khác, hầu tước Ashtner không phải là kẻ mà Hội Đạo Tặc có thể trở thành đồng minh và tâm trí của hắn cũng đang dần trở nên điên rồ. Nhận thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, Hội Đạo Tặc cũng mang mong muốn diệt trừ hắn ta trước khi vương đô quý giá của chúng bị phá hủy vì nội chiến.
“Hội Đạo Tặc sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa. Đây không còn chỉ là chuyện riêng giữa quý tộc với nhau.”
Quả đúng là hội ngầm lớn nhất của vương đô, họ rất ghê gớm.
Hội Đạo Tặc đã theo dõi nhất cử nhất động của Fran từ lâu, và đã có kế hoạch chỉ cho em ấy vị trí của Gallus cũng như gặp mặt em ấy ngay cả khi hỗn loạn ở quận quý tộc không xảy ra. Trong quá trình đó, họ cũng nhận thấy những bất thường ở hầu tước Ashtner.
“Tuy chúng tôi không thể tập hợp lực lượng của mình công khai như bá tước, chúng tôi có thể giúp đỡ cho tiểu thư bằng cách khác. Chúng tôi không cần tiền thưởng. Hãy liên minh với nhau. Tiểu thư thấy sao?”
『Fran, cô ta không nói dối. Tuy anh không tin tưởng bọn chúng, anh nghĩ chúng ta có thể hợp tác với chúng lần này. 』
“Nn. Sẽ nói lại với bá tước.“
“Chẳng phải tiểu thư đang gấp sao? Hãy để tôi cử người của mình đi giùm cho.”
“Đã rõ.”
Sau năm phút, một lão già đầu trọc và thân thể nhỏ thó xuất hiện. Lão ta trông yếu ớt, tưởng như chỉ đẩy một cái là ngã. Tuy nhiên, đó tất cả chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Không cần thẩm định, tôi vẫn có thể cảm nhận được nguồn ma lực khổng lồ ông ta sở hữu. Ngay khi lão xuất hiện, tôi và Fran bước ngay vào trạng thái chiến đấu, sẵn sàng ứng phó với bất cứ phép thuật nào lão ta đang dự tính dưới tay áo của mình.
Không chỉ ở nguồn ma lực của lão, khí tức của lão ta mang đến áp lực mà chỉ những kẻ mạnh mới sở hữu. Nói một cách dễ hình dung, lão ta là kẻ mạnh nhất chúng tôi bắt gặp kể từ khi lần đầu đặt chân đến vương đô đến giờ. Đúng là chúng tôi không thể đánh giá thấp thực lực của Hội Đạo Tặc.
“Ồ? Nhóc con có thể hiểu được sức mạnh của ta chỉ trong một thoáng hả? Đúng là kẻ được lưu danh có khác nhỉ? Ngươi giỏi hơn hẳn bất cứ kẻ nào trong số chúng.”
Ông ta gõ lên sàn cây gậy chống lão mang bên người và lẩm nhẩm. Tính khí của lão có vẻ nghiêm khắc. Đôi mắt bên dưới hàng lông mày rậm trắng toát ấy sắc bén như dao cạo. Một lão già xấu tính, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.
“Mạnh nhất Hội Đạo Tặc.”
“Eihwaz.”
Lão năm nay đã 73 tuổi rồi, vì vậy mà chỉ số sức mạnh và khéo léo của lão khá thấp. Tuy nhiên, lão là một pháp sư cao cường với ma thuật bão tố lv.3, ma thuật đại dương lv.2, ma thuật băng tuyết lv.6 và ma thuật độc dược lv.5. Bên cạnh đó, lão còn dùng được thổ thuật và có kĩ năng phụ trợ. Khoang, Eihwaz? Cái tên đó nghe rất quen. Fran cũng nhớ ra lão.
“Bạn của Dias?”
“Nhóc biết Dias?”
“Nn, cả Fermus và Gamud nữa.”
“Ra là vậy. Ta là Eihwaz, Long Gia Tỏa. Ta đã từng lập nhóm với bọn chúng trong một khoảng thời gian.”
Nghe thấy Fran nhắc đến những người bạn cũ của mình, khóe môi của Eihwaz không phản ứng chút gì hết. Hoặc là bọn họ không có mối quan hệ tốt đẹp với nhau, hoặc là tính khí của ông ta vốn như vậy rồi. Dù thế nào đi nữa, thì lão vẫn giữ nguyên vẻ cau có, khó chịu của mình kể từ khi xuất hiện.
“Và là chủ của một hội kín kì lạ.”
“Hội kín? À, ngươi đang nói đến hội pháp sư hả?”
“Nn. Một đám phiền nhiễu.”
“Rất đáng tiếc. Ta rời đi từ lâu rồi. Hiện tại, có vẻ như bọn chúng đang tùy ý làm bất cứ thứ gì chúng muốn. Dù gì thì đó cũng không phải chuyện của ta.”
『Fran, lão không nói dối.』
Lão giống như là một kẻ không quan tâm tới bất cứ thứ gì khác ngoài lĩnh vực mà mình quan tâm. Trời đất, dọn dùm cái mớ bòng bong mà ngươi xử ra cho thiên hạ nhờ cái!
“Tại sao một cựu mạo hiểm giả hạng A lại ở đây?”
“Lão ta vốn là một thợ săn cướp.”
Một vài năm trước đó, Eihwaz xuất hiện ở vương đô và tích cực nhắm đến thành viên của Hội Đạo Tặc để bắt cóc họ, với mục đích là để biến bọn chúng thành chuột bạch cho các thí nghiệm lên cơ thể người của lão.
“Trước đây, ta thường tìm mua nô lệ trọng tội, tuy nhiên bọn chúng luôn đắt đỏ, và không phải khi nào bọn chúng cũng được bày bán. Ta cũng không thể thí nghiệm lên người vô tội. Rồi đột nhiên, ta nảy ra một ý tưởng. Hãy bắt cóc mấy tên cướp nào.”
Quả là một tin tức tồi tệ cho bọn cướp. Tuy nhiên với xã hội mà nói thì đó là phúc lành ngọt ngào. Ngay cả vậy thì tôi vẫn không cảm thấy thiện cảm với lão một chút nào vì hành động của lão hoàn toàn là để phục vụ cho mục đích cá nhân của mình.
“Ta đã từng săn lùng bọn trộn cướp trong một khoảng thời gian.”
Và rồi dần dần, số lượng trộm cướp ở vương quốc cũng giảm. Có vẻ là do bị Eihwaz săn lùng quá mức mà giữa bọn trộm cướp đã bắt đầu lan truyền tin đồn rằng làm việc ở vương quốc Kranzel cực kì nguy hiểm.
Sau khi thấy bọn sơn tặc và cướp biển ngày càng trở nên khan hiếm, lão bắt đầu nhắm đến những tên trộm cắp trong thành phố. Và đó là cách mà Hội Đạo Tặc bị lão nhắm đến. Hội đạo tặc, tất nhiên, không phản ứng tích cực chút nào.
Thay vì tìm cách tiêu diệt Eihwaz, bọn chúng đưa ra đề nghị thuê lão làm hộ vệ cho Hội Đạo Tặc. Đổi lại, lão sẽ thường xuyên được nhận nô lệ trọng tội và những kẻ phản bội của Hội.
“Chỉ cần đôi khi nghiền nát vài kẻ ngu ngốc là ta muốn bao nhiêu chuột bạch cũng được. Quả là một công việc tuyệt vời.”
Fran cau mày nhìn lão. Em ấy chắc chắn không cảm thấy thoải mái khi ở gần lão chút nào. Không, thật khó mà có thiện cảm với người như lão được.
“À mà ta không hay giết chuột bạch của mình đâu nhé. Ta chỉ mở họ ra và ngó nghiêng một chút, trước khi hồi phục chúng tử tế và thả chúng về mà thôi. Với nô lệ trọng tội thì ta thường bán lại. Nhóc con tò mò muốn biết ta thường thí nghiệm gì không?”
“...Không.”
Chúng tôi cũng đang vội, và những gì lão thích thú không phải là thứ mà Fran muốn nghe. Eihwaz cau mày thất vọng vì phản ứng hững hờ của Fran.
“Hừm.”
“Haah. Ông ta là một ông lão khó tính, tuy nhiên khả năng chiến đấu của ông ta là thật.”
“...Kẻ thù có thể vô hiệu hóa phép thuật.”
“Hả? Thật à?”
“Nn.”
“Kukukuh. Nghe thú vị đấy.”
“Không, Eihwaz. Không cần biết ông mạnh như thế nào, ông vẫn có thể rơi vào nguy hiểm nếu như kẻ thủ có cách đối phó với ma thuật, không phải sao?”
Hồng Hào thắc mắc, nhưng vẫn không ngăn được Eihwaz bật cười khoái trá. Sự cẩn trọng của cô ta chỉ càng làm lão hứng thú hơn mà thôi.
“Kukukuh. Ta không quan tâm. Nếu ta chết, ta là kẻ yếu. Thay vào đó, ta hứng thú với thanh ma kiếm kia hơn. Nó có thể giúp ích rất nhiều cho nghiên cứu của ta.”
Thực tế kẻ thù có thể chặn đứng ma pháp của lão chỉ khiến lão thích thú hơn mà thôi.
“Eihwazorth, đừng có liều lĩnh quá nhé?”
“Ta tự lo cho mình được. Mà nó còn tùy thuộc vào đối phương nữa. Kukukuh.”
Khi lão ta cười như vậy, khuôn mặt của Eihwazorth biến dạng trong dục vọng, như một con quỷ thực sự. Lão ta chẳng đáng tin hơn Hội Đạo Tặc là bao nhiêu.