Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 435 Hội Đạo Tặc và Gallus

Vậy là Hội Đạo Tặc đã để ý đến Fran từ đầu rồi sao?

“Ý của ông là sao?”

“Chờ đã, sao chúng ta không thong thả nói chuyện một chút nhỉ?”

“Không thể thong thả được.”

“Vậy miễn là chúng ta không phí phạm thời giờ của quý cô là được chứ gì? Này, Trung Thực.”

“Hả? Sao tự nhiên lại là tôi?”

Trung Thực tròn mắt một chút khi bị Nắm Đấm gọi. Và sự bất ngờ của gã nhanh chóng trở thành nghi ngờ.

“Ta không làm được, chuyện này quá sức với ta.”

“Ông nghĩ cô bé này mạnh đến thế ư?”

“...Này nhé, đừng biến cô ta thành kẻ thù. Trừ khi mi muốn chết. Đây là lần đầu tiên kĩ năng phát giác của ta phản ứng dữ dội như thế này kể từ khi gặp Bách Kiếm đấy.”

Hiểu rồi, có vẻ như bình thường chúng sẽ áp dụng phương pháp Cảnh sát tốt / cảnh sát xấu: Trong khi Nắm Đấm sẽ tỏ ra là một người hung hăng, đe dọa đối phương, thì Trung Thực sẽ tỏ ra là một người hòa nhã và tử tế để tiếp cận đối phương dễ dàng hơn. Tuy nhiên, Nắm Đấm lại nhận ra sức mạnh của Fran và bỏ cuộc với việc đe dọa.

“Tiểu thư à, anh đã chuẩn bị cho nàng chút trà mọn, liệu nàng có thể ít nhất ngồi cùng với anh được không?”

“Không cần, đang rất gấp.”

“Không không, tách trà ngon là khởi đầu của mọi câu chuyện hay, chẳng phải sao.”

“Đã nói là không có thời gian để phí phạm.”

“Ha-haha. Là vậy à. Vậy mà anh lại đang muốn dành thật nhiều thời gian với một mĩ nhân ngọt ngào nhưng cũng mạnh mẽ như nàng đấy.”

Trung Thực nở một nụ cười trong lúc nhẹ tay vuốt tóc của mình. Chỉ vậy mà hắn ta trông như đang tỏa sáng vậy. Nếu là ở Trái Đất, hắn ta sẽ dễ đàng chiếm được vị trí tuyệt đối của một chương trình truyền hình nổi tiếng. Tuy nhiên, Fran chẳng phản ứng chút gì với lời đường mật của hắn.

“Điếc hả?”

Có lẽ Trung Thực là lá bài tẩy của họ để đối phó với phụ nữ. Quả thật thì tôi cũng phải công nhận rằng hắn có thể dễ dàng hớp hồn phần lớn các cô gái trên thế gian này, và từ đó, Hội Đạo Tặc có thể chèo lái cuộc đàm phán theo ý muốn của mình.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc làm sao, Fran của tôi không hứng thú với trai đẹp! Ngay từ đầu, để đối phó với Fran thì bọn chúng không nên chọn đường vòng mới phải, đặc biệt là khi em ấy đang vội như lúc này. Rất may là đối phương chưa phải là đồng minh chính thức của chúng tôi. Vì Fran đang tỏ ra cảnh giác nên lời lẽ của em ấy cũng dần trở nên cay nghiệt hơn.

Có lẽ đây là lúc mà phân thân của tôi nên bước ra thì hơn. Nếu em ấy nói với họ rằng tôi có thể sử dụng được ma pháp không thời gian, tôi sẽ có được một cái cớ cho sự xuất hiện đột ngột của mình.

“Xin hãy chờ đã!”

*Ring*

Ngay khi Trung Thực gọi chúng tôi, một cảm giác khó chịu xuất hiện, như thể não của tôi vừa bị giật bởi một luồng tĩnh điện nhỏ. Tôi nhớ cảm giác này. Nó giống với Solas, kẻ cắp chúng tôi tóm được ở hầm ngục ở Ulmutt sau khi hắn ta định sử dụng phép thuật để quyến rũ Fran.

Có lẽ hắn vừa sử dụng kĩ năng Quyến Rũ Khác Giới. Nó giúp bản thân chiếm được thiện cảm của đối phương là người khác giới.

Trước đây thì Fran không thể để ý, nhưng khoảng thời gian vừa qua em ấy đã tiến bộ rất nhiều. Hiện tại, Fran nhận ra ngay ý đồ của đối phương. Con bé nheo mắt lại.

Fran dẫm mạnh chiếc bàn với một thiếng *rầm*, và trong khoảnh khắc tiếp theo, Fran đã ở ngay trước mắt Trung Thực, người chỉ vừa nhấc hông lên để phản ứng. Tiếng chiếc bàn tròn vang lên cót két như đang muốn dọa hắn ta.

Và lưỡi kiếm của tôi đã kề ngay cổ của hắn. Trước ánh mắt lạnh như băng của Fran, Trung Thực không thể ú ớ được tiếng gì. Thay vào đó, hai người còn lại vội vã lên tiếng.

“D-Dừng tay, tiểu thư! Cô đang làm gì vậy!?”

“P-Phải đấy! Sao tự nhiên lại hung hăng vậy!”

“...Muốn đàm phán, nhưng lại sử dụng phép thuật lên tôi, thế là sao?”

“!”

Hắn ta có vẻ hoàn toàn không thể tưởng tượng được kĩ năng của mình bị phát giác, và khuôn mặt của Trung Thực bắt đầu trắng bệch. Hắn nên mau chóng xin lỗi Fran thì hơn, nhưng với một kẻ ở vị trí lãnh đạo như hắn, xin lỗi tùy tiện là không thể chấp nhận. Rồi tôi có thể thấy khóe môi của hắn nhếch lên, như thể hắn đang chiếm thế thượng phong.

“Con nhãi, sao mày dám tước kiếm ra ở đây! Mày sẽ phải hối tiếc vì chuyện này!”

“...Ồ?”

A, xong rồi. Ngay cả khi Nắm Đấm đã dặn kĩ hắn ta là không được biến Fran thành kẻ thù, hắn vẫn đánh giá thấp con bé vì vẻ bề ngoài của mình. Hoặc là hắn đang tức giận vì đã không thể chinh phục được em ấy với vẻ bề ngoài của mình.

Như một nỗ lực để lấy lại lợi thế đàm phán, hắn ta đã quyết định đe dọa Fran.

Ngay sau đó, ánh mắt của Fran sắc lại. Em ấy vẫn chưa sử dụng Vương Uy, nhưng con bé đã ở bờ vực coi tất cả những người ở đây là kẻ thù rồi. Tùy thuộc vào phản ứng tiếp theo của đối phương, Trung Thực sẽ bị mất đầu hay không.

Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của những tên hộ vệ đang ẩn thân đằng sau các bức tường. Bọn chúng có thể không cảm nhận được sức mạnh của Fran qua bức tường, tuy nhiên sau khi nghe thấy lời của Nắm Đấm, bọn chúng hiểu là đối phương không phải là kẻ chúng có thể đánh bại. Tuy nhiên, nếu được lệnh, bọn chúng vẫn phải tước kiếm. Đó là bi kịch của những kẻ tôi tớ.

Tệ rồi đây, chúng tôi đến để đàm phán, không phải để đổ máu. Đáng lẽ ra tôi nên đồng hành cùng với Fran ngay từ ban đầu mới phải.

“Bình tĩnh lại!”

“Bubbeh—!?”

Trước sự bất ngờ của chúng tôi, Nắm Đấm giáng vào mặt của Trung Thực một cú đấm, khiến hắn ta tông sầm vào bức tường ở gần đó. Bất tỉnh lập tức. Lồng ngực của hắn vẫn còn nhô lên hạ xuống, nhưng nhan sắc công nghiệp của hắn đang ở tình trạng khá tệ.

Nắm Đấm nhanh chóng hạ mình với hai tay và đầu gối trên mặt đất như đang tuyệt vọng xin lỗi Fran. Nếu hắn ta cuối đầu nữa thì sẽ thành kiểu vái dogeza hoàn hảo.

“X-Xin chờ đã! Tất cả đều là lỗi tại hắn! Vừa rồi hoàn toàn là tính xấu của hắn bộc phát, không phải là chúng tôi đang định giở trò gì với cô cả! Rất xin lỗi!”

Trong Hội Đạo Tặc, không phải Nắm Đấm và Trung Thực ngang hàng với nhau sao? Như vậy không phải là đang gây chiến với hắn ta trong tương lai ư?

“N-Ngươi làm gì vậy, Nắm Đấm? Ngươi đâu có muốn gặp rắc rối với hội của Trung Thực đâu, đúng không?”

“Im miệng đi! Như thế còn tốt hơn là tất cả chúng ta bị thảm sát ở đây! Lời đồn là thực, ta có thể thấy điều đó ngay khi ta thấy cô ta!”

Có vẻ như với hắn, thà gặp rắc rối với Trung Thực còn đỡ hơn là chọc tức Fran. Tuy nhiên, thảm sát mọi người thì... cuối cùng thì tin đồn đã nói gì về Fran vậy? Hắn ta sợ tới mất mật trước em ấy.

“Ngay từ đầu ta đã phản đối một tên mối lái chẳng có tích sự gì ngoài kĩ năng của mình vào quản lý mà! Aaahh! Khốn kiếp!”

“...Không thể tưởng tượng được là sẽ có ngày anh sợ hãi thế đấy... Haiz, thôi vậy. Vì bọn đàn ông vô dụng hết rồi, cho phép tôi được tiếp nhận cuộc đàm phán nhé?”

Hồng Hào mở lời và mỉm cười. Từ thái độ của Nắm Đấm, cô ta phải hiểu rất rõ Fran là một cá nhân nguy hiểm. Thế nhưng, cô ta vẫn có thể tỏ ra thoải mái. Trong khi đó, sau khi thấy Trung Thực bị trừng phạt, Fran cũng trở nên mềm mỏng hơn và gật đầu.

“...Đã rõ.”

“Tôi rất cảm kích.”

Hồng Hào ngồi lại ghế của mình. Fran đã nhảy xuống từ mặt bàn, nhưng em ấy tiếp tục đứng. Trong tình huống này, Fran đã đặt được bản thân vào vị trí thuận lợi trên bàn đàm phán, nhưng cô ta cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Trong số ba người điều hành của Hội Đạo Tặc, Hồng Hào có vẻ là người nắm quyền lực lớn nhất.

“Được rồi, tôi xin phép thành thật nhé. Bậc thầy Gallus đã không còn ở biệt thự của bá tước Holmès nữa.”

“! Ý của cô là sao?”

“Fufu, cuối cùng thì tiểu thư cũng chịu lắng nghe rồi. Mà có thể cô không biết, nhưng Gallus và Hội Đạo Tặc có chút lịch sử với nhau.”

Cô ta bắt đầu giải thích mục đích mà Hội Đạo Tặc muốn liên lạc với Fran, và ân huệ mà Hội đang mắc nợ Gallus.

“Một khoảng thời gian rất lâu về trước, một kẻ phản loạn đã mang vào bên trong vương đô một ma cụ triệu hồi. Đạo cụ nhanh chóng mất kiểm soát, và suýt chút nữa thì vương đô đã bị nhấn chìm bởi một lượng lớn ma thú đe dọa hạng D.”

Gallus, người có mặt tại hiện trường lúc đó, chính là người đã chặn đứng thảm họa ấy và phá hủy chiếc ma cụ.

“Chúng ta bị nghi ngờ như là những kẻ đứng đằng sau sự cố ấy. Nếu không có Gallus đứng ra làm chứng giúp chúng tôi, Hội Đạo Tặc đã hoàn toàn bị tiêu diệt.”

Sau vụ việc ấy, Hội Đạo Tặc đã nợ một ơn rất lớn với Gallus. Vì thế ngay khi bọn họ nghe ngóng được chuyện Gallus bị hầu tước Ashtner bắt giữ, bọn họ đã cố gắng liên lạc với ông ta ngay.

“Hội Đạo Tặc có người bên trong dinh thự hầu tước?”

Ngay cả khi những thành viên ưu tú của bá tước Bailleys bị bắt hết lần này đến lần khác, thì Hội Đạo Tặc đã có tay trong tại dinh cơ của hầu tước từ lâu rồi?

“Cả vương đô này là tai vách mạch dừng, tiểu thư à. Nhiều đôi tai, con mắt tận tụy của chúng tôi còn chẳng biết là mình đang làm việc cho Hội Đạo Tặc. Bọn họ chỉ muốn bán vài mẩu chuyện vặt để kiếm thêm chút đồng mọn. Vì thế ngay cả khi bất kể ai trong số bọn chúng bị tóm đi nữa, thì tên của chúng tôi cũng không bị lộ ra ngoài.”

“Ra vậy.”

“Với sự giúp sức của những chàng trai ấy, chúng tôi có thể lẻn vào biệt thự Holmès khá dễ dàng. Khi bên trong, bọn họ tuy không giúp được gì cho Gallus, nhưng nói chuyện tử tế một tẹo thì không sao.”

Đó là cách mà Hội Đạo Tặc đã liên lạc được với Gallus, và ông ấy đã nhờ bọn họ mang những chiếc vỏ kiếm của mình đi đấu giá ở nhiều thời điểm khác nhau.

“Có nợ phải trả, chúng tôi không thể từ chối ngài ấy được. Và bên cạnh vỏ kiếm, chúng tôi còn được trả công bằng một số vũ khí có chất lượng rất tốt từ ngài ấy.”

Thật đáng ngạc nhiên, vật phẩm mang tên Vỏ Kiếm Của Master đã được bán ở nhiều phiên đấu giá khác nhau để tăng khả năng nó đến được tay của chúng tôi. Đúng là với cách thiết kế ám hiệu như thế, ngoại trừ chúng tôi ra rất khó để phát hiện ra và hiểu được đầy đủ ý của Gallus.

Gallus có thể mượn một ai đó từ Hội Đạo Tặc để liên lạc với Fran mà nhỉ? Nhưng có lẽ chính ông ấy cũng không tin tưởng gì bọn chúng, vì thế ông mới nghĩ ra cách vòng vèo này.

Hội Đạo Tặc theo dõi buổi đấu giá rất sát sao. Và trong số những người tham gia đấu giá, Fran là người duy nhất thực sự quan tâm tới việc đoạt được chiếc vỏ kiếm.

Nghĩ lại thì làm sao ông ấy có thể làm được vỏ kiếm trong khi đang bị giam cầm? Nhưng có vẻ như Gallus được trao cho một xưởng rèn để giữ tay nghề của mình được sắc bén và được làm bất cứ thứ gì mình thích.

“Vậy Gallus vẫn còn an toàn?”

“Là tôi thì tôi sẽ không quá bám víu vào khả năng đó đâu. Theo báo cáo từ người thường xuyên liên lạc với bậc thầy Gallus thì đồ ăn của ngài ấy đều đặn bị trộn với một chút ma dược. Dạo gần đây thì hiệu quả của nó bắt đầu xuất hiện. Ngài ấy đã mất đi khả năng nói chuyện của mình rồi.”

“...Ra vậy.”

“Tôi còn nghe được rằng đôi khi ông ta sẽ cầm trong tay một thanh ma kiếm kì lạ bị gãy mất một nửa. Và thế là bất kể ngài ấy có phản khán thế nào thì cơ thể của ngài vẫn tự di chuyển và bắt đầu rèn. Ma dược mà bậc thầy Gallus thường xuyên sử dụng chắc chắn là thuốc gây ảo giác, tuy nhiên về phần thanh ma kiếm, không ai trong số chúng tôi biết được nó là gì.”

Hầu tước đã liên tục chuốc thuốc Gallus cho đến khi tinh thần của ông ấy cuối cùng đã trở nên yếu ớt tới nỗi có thể kiểm soát ông ấy với thanh ma kiếm. Từ những gì tôi có trong tay, tôi sợ rằng thanh ma kiếm khốn kiếp ấy không gì khác ngoài thánh kiếm Cuồng Tín Fanatic. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa có được bằng chứng xác đáng.

Trong trường hợp của Gallus, không như những người lính trinh sát của bá tước Bailleys, tên hầu tước cần ông ta vẫn còn giữ lại được lý trí và khả năng suy nghĩ của mình. Vì thế liều lượng ma dược Gallus hấp thụ chắc chắn đã được điều chỉnh. Tay nghề của một người thợ không chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào cấp độ kĩ năng.

“Và chỉ mới ngày trước, chúng tôi nhận được tin ngài ấy đã bị chuyển sang chỗ khác.”

“Chỗ khác?”

“Tôi nghĩ là ngài ấy đã bị chuyển xuống tầng hầm của dinh thự từng thuộc về tử tước Alsund. Bấy giờ, nơi đó đã bị bỏ hoang. Tuy nhiên, thông tin này chưa được xác thực.”

“Tử tước Alsund?”

『Hắn là tên quý tộc ngu ngốc bị anh đánh cắp Ước Định Dối Trá.』

Tôi còn nhớ hắn ta. Nếu biệt thự của cha hắn, bá tước Holmès, thuộc quản lý của hầu tước Ashtner, thì cũng chẳng lạ gì dinh thự của hắn cũng bị trưng dụng.

“Vậy tức là?”

“Đầu tiên, chúng tôi đã xác định rằng bậc thầy Gallus đã không còn tại biệt thự của bá tước Holmès, nơi mà ngài ấy đã bị bắt giữ trong khoảng thời gian qua. Tai và mắt của tôi đã xâm nhập vào chỗ của hầu tước Ashtner, bá tước Holmès, và tử tước Alsund, nhưng không tìm thấy dấu vết của bậc thầy Gallus.”

“Nn.”

“Điều đó có nghĩa là ngài ấy có thể đã bị di chuyển xuống ở một nơi nào đó khác của dinh thự tử tước.”

“Tầng hầm?”

“Chúng tôi đã xác nhận là bên dưới dinh thự của tử tước Alsund có một không gian rộng lớn có hiện diện của con người.”

“Quân của địch?”

“Có thể.”

Nơi đó có thể là đầu não rèn nên ngụy gươm Fanatic. Vì thế, số lượng kẻ địch bên dưới ấy chắc chắn không ít.

“Tuy nhiên, cách chúng xuống được khu vực ngầm bên dưới vẫn còn là bí ẩn. Chúng tôi đã tìm kiếm rất kĩ, tuy nhiên chúng tôi vẫn không thể tìm được lối ra hay vào của không gian dưới lòng đất.”

Bọn chúng sử dụng ma thuật dịch chuyển, hay là có đường ẩn?

“Làm sao cô tìm được nơi đó?”

“Fufu, không ngóc ngách nào chuột không đến được.”

Đúng như Hội Đạo Tặc có khác. Ngay cả hầm bí mật bọn chúng cũng cài được gián điệp của mình vào!

“Vậy tổng cộng có bao nhiêu tên?”

“Xin lỗi, chuột không biết đếm.”

Có vẻ như “chuột” không phải mang nghĩa ẩn dụ, mà bọn họ đã thực sự sử dụng chuột được huấn luyện. Không cần biết căn hầm ấy có bị mật thế nào đi nữa thì chúng vẫn phải có lỗ thông khí.

“Từ những thông tin thu thập được, chúng tôi chỉ có thể đoán mà thôi. Và bọn chúng có tầm không quá một trăm tên.”