Sau khi rời công hội mạo hiểm, chúng tôi đến biệt thự của bá tước Holmès. Sau khi xóa đi hiện diện của mình, chúng tôi quan sát nơi ấy từ xa.
(Master, chắc chắn là nó.)
『Ừm, vậy ra kia là bức tượng manticore Gallus nói đến.』
Fran chỉ tay về phía cánh cổng của Bá tước Bailleys, biệt thự nằm đối diện với biệt thự của Holmès.
Đúng là biệt thự quý tộc cao cấp có khác, ngay cả cánh cổng của nó cũng vô cùng lớn rồi. Cánh cổng của nó cao tới tận mười mét. Phía trên cao là một bức tượng manticore nhìn về phía trước như đang canh giữ cho gia chủ.
Nếu men theo hướng nhìn của nó, ta có thể thấy nó đang nhìn khu vườn bên trong biệt thự bá tước Holmès. Nếu có một bức tượng Valkyrie trên đường nhìn của nó thì hoàn hảo.
Bởi bức tường của căn biệt thự rất cao nên chúng tôi chẳng thấy được gì. Fran có thể lẻn vào một chút, nhưng hành động ấy khá mạo hiểm nên thôi. Tôi có thể cảm nhận được cả căn biệt thự đang được bảo vệ bởi một màn chắn ma thuật trung cấp. Màn chắn ma thuật của bá tước Holmès có khi còn mạnh hơn của hầu tước Ashtner ấy chứ.
Fran không muốn gì hơn xâm nhập vào căn biệt thự ngay, còn tôi thì tìm mọi cách cản em ấy lại. Đã hứa với Eliante rồi cơ mà... May mắn là tôi đã ngăn em ấy vừa kịp.
『... Anh sẽ thử quan sát từ trên cao trước nhé. Trong lúc đó, đừng một mình đột nhập, nghe chưa? 』
“Nn.”
Rất may là hiện tại, trời đã sập tối. Ngay cả khi tôi tỏ ra bất cẩn một chút, sẽ rất khó để phát hiện được tôi đặc biệt là khi di chuyển một mình.
Tôi dịch chuyển đến phía bên trên biệt thự, và dịch chuyển lên cao hơn để đảm bảo mình hoàn toàn tránh xa tầm bức màn chắn là một bức màn hình vòm bao bọc toàn bộ khu biệt thự.
Lơ lửng trên trời, tôi quan sát khu vườn của bá tước. Sau khi vận dụng toàn bộ khả năng quan sát của mình và lục soát toàn bộ ngôi vườn, tôi đã tìm thấy nó.
『Kia rồi! Tượng valkyrie.』
Ở giữa một đài phun nước là một bức tượng bằng đá tạc hình valkyrie, một người phụ nữ mặc giáp trận, nằm trúng ngay đường nhìn của bức tượng manticore.
Sau khi xác nhận, tôi trở về với Fran.
『Anh về này.』
“Mừng anh về. Thế nào rồi?”
『Bingo. Đây chắc chắn là nơi chúng ta tìm kiếm.』
“Tuyệt vời.”
Tuy nhiên, nhìn từ trên cao không giúp chúng tôi biết được bên trong có gì, nói gì đến chuyện Gallus đang ở đâu.
『Bên ngoài không có gì nhiều để nói, nhưng bên trong có rất đông người.』
“Nn.”
Bằng kĩ năng phát hiện, chúng tôi biết được rằng bên trong được bảo vệ bởi rất nhiều lính canh. Thực tế là quá nhiều. Hơn nữa, hầu hết bọn họ đều cảnh giác bên trong biệt thự, không phải bên ngoài, cứ như đang ngăn thứ gì đó hay ai đó trốn thoát vậy.
『Urushi có bắt được mùi gì không?』
(*rên rỉ*...)
『Vậy là không có gì nhỉ.』
(Gâu.)
Có vẻ như căn biệt thự còn có cả màn chắn phong thuật. Nhờ thế, không có bất cứ âm thanh hay mùi lọt ra ngoài.
(Giờ phải làm gì?)
『Hy vọng chúng ta có thể biết được là Gallus cụ thể đang bị giam giữ ở đâu bên trong.』
Chúng tôi quyết định quanh quẩn khu vực xung quanh bá tước để tìm thêm manh mối. Bá tước có rất nhiều lính canh tuần tra, nhưng bọn chúng chưa đủ khả năng để phát hiện ra chúng tôi ở khoảng cách này.
Giữa chừng, Urushi đột nhiên phản ứng. Cậu ta hăng hái đánh hơi gì đó.
『Là Gallus sao?』
“Gâu.”
Cậu ta lắc đầu. Là thứ gì đó khác.
(Gâu!)
Urushi chạy lên phía trước và dẫn chúng tôi đến đâu đó, không quên dặn chúng tôi xóa hiện diện của mình với hắc thuật. Chúng tôi sử dụng kĩ năng lén lút mà không màn đến lượng ma lực tiêu thụ, bước vào trạng thái ẩn hình gần như hoàn toàn. Chúng tôi tự tin là ngay cả khi bước ngang qua trước mặt một người đi đường bình thường, chúng tôi cũng sẽ không khiến họ chú ý.
Chúng tôi theo chân Urushi trong khi giữ khoảng cách với biệt thự bá tước Holmès, bước vào hẻm sau, vòng khỏi con đường chính phía trước dinh thự của hầu tước Ashtner.
(Gâu.)
Và trước ngay khi rời khỏi con hẻm, Urushi đột ngột dừng lại. Urushi lén lút nhòm đầu ra bên ngoài và nhìn về phía con đường. Chúng tôi cũng nhìn theo cậu ta.
『Có bóng người.』
(Gâu!)
Từ nơi chúng tôi ẩn nấp nhìn sang phía bên kia đường, có một bóng đen đứng gần lối vào của một con hẻm khác gần với dinh thự của hầu tước Ashtner. Gã quàng quanh người một tấm vải thô kệt, hình ảnh của kẻ người lang thang thường thấy ở trên các con đường của vương đô.
Hiếm khi có một kẻ ăn mày như gã quanh quẩn ở khu vực dành cho quý tộc này. Tuy nhiên, những con hẻm nhỏ, hẹp như vậy thường bị ngó lơ bởi lính tuần tra nên cũng không hẳn là không thể.
Tuy nhiên, sau khi quan sát gã một lúc, chúng tôi nhận ra điểm kì lạ.
『Anh không thể cảm nhận được khí tức của hắn.』
“Nn. Ma lực kì lạ.”
『... Gã đang sử dụng kĩ năng để che dấu bản thân ư?』
Gã ta chắc chắn không phải là một tay lang thang bình thường. Trái lại, hắn rất có tài. Ít nhất thì khả năng của hắn cũng phải ở hạng C.
『Trông hắn ta... như đang theo dõi dinh thự của hầu tước Ashtner vậy.』
Ánh mắt của gã đăm đăm về phía cánh cổng dinh thự hầu tước.
Ngay cả với trình độ ẩn thân như vậy, Urushi vẫn vạch trần được ở khoảng cách xa. Cậu ta cảm nhận được dấu vết mờ nhạt, hay là điểm gì đó không bình thường sao? Trong lúc tôi đang suy nghĩ, gã lang thang quay lưng và khuất vào con hẻm. Chúng tôi bị phát hiện rồi à?
Hiện tại, chúng tôi quyết định lặng lẽ bám theo hắn ta. Chúng tôi tìm đường khác thay vì sử dụng lại con hẻm hắn vừa đi.
Chúng tôi chọn con đường song song, và giữ một khoảng cách nhất định với hắn và từ từ đi xuyên qua quận quý tộc.
Gã lang thang chắc chắn không nhận ra mình đang bị bám đuôi; hắn gỡ chiếc áo choàng xuống và ngừng đóng giả dân lang thang.
Danh tính của hắn làm chúng tôi bất ngờ. Anh ta có cơ thể vạm vỡ của một chiến binh khổ luyện hằng ngày. Tôi đã dựa trên năng lực che dấu thân ảnh đối phương mà nghĩ rằng trình độ của anh ta ở hạng C. Nhưng đó là sai lầm. Ngay từ đầu, chuyên môn của anh ta không phải là theo dõi hay thám tính, mà ở phía trước tiền tuyến.
Nhưng tại sao lại ở đây?
(Colbert?)
『Không nghi ngờ gì cả.』
(Gâu!)
Anh ta chính là mạo hiểm giả hạng B đã giúp chúng tôi bán bánh mì cà ri trong cuộc thi Vua Ẩm Thực ở Barbra, và đã từng chiến đấu với chúng tôi trong Đại Hội Võ Thuật. Một chiến binh hạng nhất có thể tiêu diệt ma thú chỉ với nắm đấm của mình. Colbert Thiết Trảo (Vuốt Sắc).
Urushi có lẽ đã phản ứng lại với mùi hương thân thuộc của Colbert.
(Phải làm gì đây? Chào hỏi?)
『...Hm, phải làm gì giờ?』
Chúng tôi không phải người lạ, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi sẽ không bao giờ đối địch với nhau. Chúng tôi cần phải biết nhiệm vụ của anh ta là gì, và chủ thuê của anh ta hiện tại là ai trước đã. Ít nhất thì trừ khi có lý do riêng, khó có chuyện Colbert đang bảo vệ cho hầu tước Ashtner được.