Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 402 Đến chỗ đấu giá

Chúng tôi đến vương đô đã được hai ngày.

Trước mặt chúng tôi hiện tại là một tòa nhà lớn. Nó chính là rạp hát lớn nhất của vương đô.

Nói về rạp hát, có một rạp hát khác là một trong mười địa điểm tham quan của vương đô Eliante giới thiệu cho chúng tôi, tuy nhiên, tôi lại từ chối cho Fran vào trong đấy.

Không đời nào mà Fran có thể ngồi yên một chỗ xem hết một vở kịch. Hơn nữa, ý tôi là... nó là một vở kịch BL đấy. Đại khái là chuyện tình yêu của một nhân vật tên Drodro.

Ban đầu, tên của vở kịch là “Thanh Kiếm của Hoa Tim Tím” nên tôi nghĩ rằng nó sẽ có nhiều cảnh đấu kiếm hay ho và những màn hành động mãn nhãn, rồi tưởng đây là cơ hội tốt để Fran trải nghiệm thưởng thức sân khấu điện ảnh nên đã hỏi Eliante nội dung và thời lượng vở kịch.

Hóa ra, chủ đề chính của vở kịch là tình cảm lãng mạn, mặc dù tất cả nhân vật đều là nam. Cái vở kịch gì thế này? Đừng nói là “thanh kiếm” và “đấu kiếm” là uyển ngữ ý là cái đó đó nhé!?

Chẳng biết từ khi nào mà từ giới thiệu, Eliante đã hoàn toàn nhập tâm vào công tác truyền đạo cho chúng tôi rồi, mặc dù Fran chỉ hiểu có khoảng 20%.

Có vẻ như Eliante là fan của các vở kịch, nhạc kịch và tiểu thuyết thể loại BL. Cô ấy liến thoắng không ngừng về các diễn viên, như họ đẹp trai thế này thế nọ và các thứ thế lọ thế chai. Không chỉ mình Eliante, vô số quý cô của vương đô cũng phát cuồng với thể loại ấy. Thật đáng sợ.

Chẳng lẽ nơi đó là trung tâm của văn hóa thiếu đứng đắn và cấp tiến của vương đô?

Bản thân tôi cũng là một otaku nên cũng hiểu được sự cuồng nhiệt của cô ấy, nhưng ai đời lại giới thiệu cho một bé gái mấy thứ đó? Ít nhất thì cũng đừng giới thiệu cho Fran của tôi.

Tôi trở nên lo lắng, nên đã tìm hiểu thêm về các địa điểm còn lại. Và đúng như tôi sợ, 5 trên 10 địa điểm cô ấy giới thiệu đều liên quan ít nhiều đến BL.

Ví dụ như khu vườn là bối cảnh của vở kịch BL yêu thích của Eliante, nghĩa địa của gia tộc quyền quý bị đứt đoạn vì một cuộc tình đồng tính, và cả nơi sinh thành của nữ tác giả có công truyền bá BL cho vương đô.

Rất may là nửa số còn lại là những địa danh bình thường như Nhà Thờ Lớn và ngọn đồi mà người ta có thể đến và ngắm trọn vẹn cung điện hoàng gia từ xa. Tôi rất mừng vì Fran và Urushi đã có một khoảng thời gian vui vẻ.

Địa điểm tham quan thú vị nhất chắc chắn là cung điện hoàng gia. Nó to lớn tới nỗi như muốn nói với phần còn lại của vương đô rằng “quyền được tắm ánh nắng mặt trời? Ăn được không?” vậy. Chỉ có quý tộc thượng lưu mới được đặt dinh thự gần cung điện, nhưng còn có một khu vực đặc biệt mà quý tộc hạ lưu có thể sống, và nó là khu vực mà thường ngày không bao giờ thấy nắng mặt trời vì nó nằm trực tiếp dưới bóng cung điện. Tối thui là thế, nhưng nhu cầu được ở đó vẫn rất đắt, bởi được đặt dinh thự bên cạnh cung điện là một vinh dự vô cùng lớn lao. Một binh sĩ đi ngang qua đã kể với chúng tôi như vậy mà không thèm che dấu sự khinh thường của mình với quý tộc.

『Đi vào thôi nhỉ?』

“Nn.”

Chúng tôi chìa ra thẻ xác nhận danh tính công hội đã chuẩn bị cho chúng tôi tại lối vào. Nó trông như một tấm thẻ kim loại đơn giản với hoa văn trang trí, nhìn qua có thể biết được hạng mạo hiểm của chủ sở hữu.

Bậc danh tính của chúng tôi là bậc 2 trong số năm thang cấp bậc, với bậc 1 là bậc cao nhất. Chúng tôi được phép tham dự mọi phiên đấu giá, và được ngồi ở hàng ghế ưu tiên dành cho các thương nhân lớn và đại diện công hội mạo hiểm giả.

Quý tộc sẽ được nhận ưu tiên bậc 1, và có phòng tiếp đãi riêng. Những khu vực đó chúng tôi không được vào.

『Phiên đấu giá trang bị sẽ được diễn ra trong hôm nay, ngày mai và ngày kia nhỉ.』

“Nhiều vũ khí quá.”

Fran đang lật qua lật lại danh sách vật phẩm đã được niêm yết và sẽ xuất hiện trong các phiên đấu giá sắp tới.

Danh sách này đã được bán trong vòng một tuần nay rồi. Hầu như tất cả mọi người sẽ quyết định những vật phẩm mình muốn mua trước khi tham gia đấu giá.

Rõ ràng là đến đây mà không biết mình muốn mua gì, rồi ngồi thẫn thờ từ sáng tới tối là một việc phí công vô ích.

Tuy nhiên, chúng tôi đến mà không muốn có bất cứ trang bị gì cụ thể cả. Gần như là đi tham quan vậy.

Tất nhiên, chúng tôi cũng không hẳn là chẳng thèm nghiên cứu đến danh sách vật phẩm niêm yết. Gallus trong bức thư để lại cho chúng tôi nói rằng ông ấy sẽ mang một cái vỏ kiếm đi đấu giá trong phiên đấu giá trang bị. Lời của ông ấy có gì đó rất đáng ngờ.

Hy vọng rằng chúng tôi có thể gặp nhau nếu như chúng tôi thắng được vỏ kiếm của ông ấy...

Vấn đề là phiên đấu giá không chỉ mang ra đấu một cái bao kiếm duy nhất, và thời điểm bán của chúng cũng rất khác nhau. Thông tin chi tiết sản phẩm cũng như người bán cũng chẳng để lại cho chúng tôi manh mối gì.

Nếu đã không có gì thì cũng đành chịu. Vì thế mà chúng tôi quyết định tham gia từ sáng sớm.

 『Hiện tại, chúng ta có thể ngồi ở hàng ghế đặc biệt.』

“Nên ngồi ở đâu đây?”

『Hm...』

Tôi không biết Gallus định liên lạc với chúng tôi kiểu gì, nhưng ông ấy có thể sẽ không vào được khu vực ghế ngồi đặc biệt. Vì thế, có lẽ chúng tôi nên ngồi ở ghế thường thì hơn.

Hơn nữa, Fran có thể ngồi được bao lâu?

『Em chịu đựng được chứ?』

“Nn!”

Không biết em ấy giữ được động lực bao lâu nhỉ?

Ba tiếng sau.

『Fran, dậy đi nào, người ta đang nhìn em kìa.』

“......Nn.”

『Em còn có thể sẽ bị đá ra đó.』

“......Nn.”

Vô dụng rồi, Fran đã hoàn toàn bị cơn buồn ngủ đánh gục. Hiện tại, tôi đang sử dụng Tâm Linh Lực để ổn định tư thế ngồi cho em ấy. Fran thấy chán cũng phải. Họ mang ra toàn những trang bị tầm thường, hết cái này đến cái khác. Thậm chí còn chẳng có một vật phẩm ma pháp nào cả. Một trăm thanh kiếm được đấu giá toàn là những thanh kiếm tầm thường, bên cạnh vô vàn những món hàng bình dân khác.

Bằng một cách nào đó, chúng tôi đã chịu đựng được cả một buổi sáng. Đến chiều, họ cuối cùng cũng bắt đầu mang ra những món hàng đặc biệt hơn. Nói về những món hàng được mang đến sau khi danh sách niêm yết được công bố, không cần biết chúng có đặc biệt hay giá trị thế nào đi nữa, chúng cũng sẽ không được mang ra đấu.

Thứ đầu tiên được mang ra là một thanh trường kiếm bình thường. Điều khiến nó trở nên đặc biệt là trang trí được khắc trên lưỡi kiếm được thực hiện không làm ảnh hưởng đến độ bền của món vũ khí.

Tuy nhiên, ngay khi món thứ hai được mang ra, tôi vô tình thốt lên thành tiếng.

『Hể? Cái đó... nè, Fran!』

“......Miyu?”

Tôi khẽ lay nhẹ Fran để đánh thức em ấy dậy. Đây là món mà chúng tôi cần thắng. Không như hàng ghế đặc biệt có ma đạo cụ cho phép im lặng đấu giá, hàng ghế thường của chúng tôi phải dơ tay và đấu giá bằng cách ra hiệu với ngón tay.

“Đây là vỏ kiếm dành cho trường kiếm! Nó được chế tác từ nguyên liệu thu thập được từ ma thú. Bền chắc, tinh xảo, với khả năng đặc biệt là tự điều chỉnh kích thước phù hợp với thanh kiếm của người sở hữu!”

Người bán đấu giá mang ra một chiếc bao kiếm. Ngay khi ông ta nói rằng nó là một bao kiếm có thể tự điều chỉnh kích thước tùy thuộc vào thanh kiếm đầu tiên nó nhận làm chủ, đại sãnh bắt đầu trở nên ồn ào.

Với những người ở thế giới này, một chiếc vỏ kiếm có thể tùy chỉnh kích thước là một món hàng hữu dụng. Nó không phải là mặt hàng xa xỉ nhất, nhưng không phải là thứ có thể tìm thấy dễ dàng ở chợ. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là nó đã được sử dụng từ trước rồi.

Sau khi điều chỉnh một lần, nó sẽ giữ nguyên kích thước ấy và không bao giờ thay đổi nữa. Vì thế, chiếc vỏ kiếm hiện tại chỉ có thể sử dụng bởi một số thanh kiếm nhất định.

Nhưng tôi không đặc biệt quan tâm tới khả năng của nó. Điều khiến chúng tôi chú ý là nó chắc chắn được làm nên bởi Gallus. Nó giống với vỏ kiếm của tôi như hai giọt nước.

Người bán đấu giá hét lớn, át đi sự ồn ào của tất cả mọi người ở đây.

“Người chế tác: không rõ. Mô tả: Vỏ kiếm của Master! Giá khởi điểm sẽ là 10,000 đồng vàng!”

『Fran! Chúng ta nhất định phải thắng!』

“Nn!”