Biệt thự của Alistair rất đặc biệt, dám nói vậy. Nó là một căn nhà hai tầng được làm từ đá nguyên khối. Phải, một khối đá khổng lồ được mài nhẵn đến hoàn hảo như mặt gương, tạo thành một khối hộp khổng lồ cao chừng 25 mét, chính là nơi mà Thần Rèn sống. Phần mái cũng là một lớp đá.
Nét nổi bật nhất của căn nhà bí hiểm này là những ô cửa sổ. Không có chúng, khó có thể tin được đây là nơi dùng để sống. Bảo nó là một tàn tích, hay một ma cụ nghe lọt tai hơn.
「Thấy căn biệt thự của tôi thế nào? 」
「Nó vẫn chói lóa và lớn đến nực cười như mọi khi nhỉ. Thật khó tin là nó có thể xách tay mang đi với kích thước đó. 」
Có vẻ căn biệt thự này thực sự là một ma cụ, và có thể mang đi dễ dàng. Đúng là nơi Thần Rèn sống có khác.
「Tất cả là nhờ trong căn nhà này không có bất cứ thứ gì dư thừa hay vô dụng cả. Một mớ vô dụng bự chảng như anh làm sao mà hiểu được.」
「Ư...」
Alistair tỏ vẻ khó chịu với nhận xét của Asurasu, liếc xéo ổng và lạnh lùng đáp trả. Asurasu chẳng nói gì, chỉ co người lại.
Thiệt đó, giữa họ đã từng có chuyện gì vậy.
Alistair bỏ cỗ xe ngựa vào lại túi vật phẩm, và rồi dẫn chúng tôi vào bên trong nhà. Bên trong kì bí tương đương... không, thậm chí còn hơn cả vẻ bên ngoài của nó.
Có vẻ như toàn bộ nơi này là xưởng. Không có sãnh tiếp khách. Ngay khi bước vào là chúng tôi đã đến được nơi làm việc của Alistair.
Chẳng giấu gì, phải đợi đến khi được bảo rằng nơi này là xưởng rèn thì tôi mới biết được khu vực trước mắt tôi là gì.
Cả trần và bốn bức tường đều tỏa sáng nhẹ nhàng. Điểm đáng ngạc nhiên là đó không phải là kết quả của ma thuật. Chúng là kim loại được lợp lên trên mặt các bức tường và trần nhà như một lớp mạ. Tất cả, giống như bộ dao nĩa bạc được đánh bóng kĩ, giam giữ và phản chiếu ánh sáng của đèn và cùng nhau sáng lên rực rỡ.
「Tuyệt quá.」
Fran nheo mắt, say mê ngắm nhìn xung quanh. Tôi có thể thấy đôi mắt của con bé đang lung linh thích thú. Alistair điềm nhiên giải thích.
「Ồ, phải, tất cả chúng đều là mithril cả đấy. Thứ ánh sáng dung tục, phàm trần của mặt trời không thích hợp cho các thao tác ma pháp tinh tế. Nó cũng giúp cách li nơi này khỏi nguồn ma lực ô tạp đến từ bên ngoài luôn.」
「Mithril? Tất cả đều là mithril hết ư?」
「Phải.」
Không phải thứ gì cũng có thể làm Fran kinh ngạc tới như vậy. Ngay cả khi chỉ là lợp thôi, chừng nào Mithril mới đủ để phủ kín cả nơi này vậy? Nội căn phòng này thôi là cả một gia tài đồ sộ rồi còn gì? Quả nhiên, một lần nữa, Thần Rèn có khác.
「Mới nhiêu đây mà cô bé đã ngạc nhiên vậy à? Cô ấy vẫn còn dấu dưới tay áo nhiều thứ khác lắm.」
「Con Ogre ồn ào đần độn này vẫn còn đứng đó hả? Bên này đang có công chuyện, lên lầu chơi đi. Anh vẫn còn nhớ phòng khách nằm ở đâu chứ?」
「Trước đó thì cô bé có thể cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, được không?」
「Ông nhớ được gì ạ?」
Trước câu hỏi của Fran, Asurasu gãi nhẹ cằm, có vẻ đang cố nhớ lại.
「Để xem... Công chúa nói ta rằng ta đã đánh mất kiếm soát, và cô bé đã sử dụng Cắp Kĩ lên ta và nhờ vậy, cơn điên loạn của ta chấm dứt. Sau đó, ta sớm đánh mất ý thức. Trước khi nhận ra, thì ta đã ở đây rồi. Mà hình như, tên quỷ nhân đã chiến đấu với thứ gì đó thì phải...」
Có vẻ như ông ấy đã được Mare bảo vệ sau khi trạng thái Ma Đạo Nhập Thân được giỡ bỏ, và có nhận thức rất giới hạn. Tôi thì mất kiểm soát tới mức mà lao vào ăn thua đủ với Zerrosreed luôn.
「Đã được một thời gian rất dài rồi ta chưa được ngủ một giấc bình yên như vậy. Xin cảm ơn.」
Asurasu chân thành cúi đầu sâu trước Fran.
「Nhưng cháu chỉ khiến nó tạm thời biến mất mà thôi. Nó sẽ quay lại.」
「Ngay cả vậy, việc có thể tin chắc rằng bản thân sẽ không hóa điên trong một khoảng thời gian thật sự khiến ta rất mừng. Ta đã nợ cô bé rất nhiều rồi.」
「Nếu cháu không làm vậy thì bọn cháu cũng gặp nguy hiểm.」
「Thế thì ta càng phải cảm ơn cô bé hơn vì nhờ cháu mà đôi tay của ta đã không phải nhuốm máu của công chúa và Kiara. Thời gian tới, ta phải đến và xin lỗi họ mới được.」
Hình như Asurasu vẫn chưa biết về chuyện của Kiara thì phải? Ngay cả vậy, Fran vẫn chưa đủ mạnh mẽ để kể ngay cho ông ấy về sự hy sinh của Kiara được. Hàng lông mày của Fran nhăn lại, rồi em ấy cúi gầm mặt xuống đất như đang phải cố chịu đựng một thứ gì đó.
「...」
「Chuyện gì đã xảy ra?」
「...Con Orc ngu ngốc này! Để chuyện đó sau đi! Tôi sẽ kể cho anh về sự hy sinh của Kiara sau.」
「...Ra vậy.」
Trước lời nói của Alistair và phản ứng của Fran, khuôn mặt của Asurasu chùng xuống. Tôi nghĩ mình nên nói gì đó.
『Đó không phải lỗi của ông.』
「...Ai đó?」
Thành thật thì tôi muốn nói nhiều hơn, nhưng tôi vẫn chưa thể tự mình nói chuyện một cách tử tế được. Ngay cả vậy thì tôi vẫn muốn Asurasu biết rằng Kiara không phải tử trận dưới tay ông ấy.
Tôi không biết cụ thể hai người họ như thế nào trong quá khứ, nhưng có vẻ như, ông và bà ấy đã từng là đồng đội.
「Tôi sẽ kể cho anh chi tiết sau. Nhưng anh không giết bà lão. Bà ấy hy sinh trong lúc chiến đấu với tên quỷ nhân.」
「Hiểu rồi... ra là vậy. Vậy xin thứ lỗi.」
「Nếu thấy đói, anh cứ xuống bếp và bảo bọn golem làm cho thứ gì đó.」
「Cảm ơn.」
Rồi Asurasu buồn bã đi lên cầu thang. Có vẻ tầng trên là khu vực sinh hoạt. Thấy ông ấy như vậy, Alistair tỏ ra khó xử trong một lúc, rồi nhanh chóng nghiêm túc quay sang chúng tôi.
「Vậy tôi sẽ bắt đầu sửa chữa cho Master. Để cậu ta bị thương nằm vật vã như vậy làm tôi ngứa ngáy hết tay chân.」
「Nn. Xin làm ơn.」
『Làm ơn.』
「Vì Master vẫn còn có thể nói chuyện được, tôi sẽ tập trung sửa chữa phần lưỡi kiếm. Tôi không thể bắt đầu ngay được mà phải phân tích cậu ta thật kĩ lưỡng trước cái đã. Trong quá trình hàn gắn lại những phần bị thiếu, phép hồi phục sẽ được tiến hành cẩn thận để không gây áp lực quá lớn cho Master. Như vậy được chứ?」
「???」
Fran hoàn toàn không hiểu Alistair vừa nói cái gì. Mà đằng nào đi nữa thì ai có thể qua mặt được Alistair kia chứ. Cứ để cho cô ấy tập trung vào chuyên môn của mình.
『Nhờ cô cả đấy.』
「Hiện tại, cậu cứ đeo sợi dây thần giao cách cảm (念話紐) này nhé.」
Alistar quấn quanh phần tay cầm của tôi sợi dây bí ẩn khi nãy. Có nó, việc trao đổi giữa ai bên sẽ diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều.
「Fran, hãy đặt Master lên bàn.」
「Nn.」
「Vậy tôi bắt đầu đây. Còn Fran thì sao? Cần bọn golem chuẩn bị đồ ăn không?」
「Dạ không. Em sẽ coi.」
「Được rồi.」
Và như vậy, công việc chính thức bắt đầu. Alistair dùng hàng loạt kĩ năng, phép thuật và ma cụ khác nhau lên tôi, người (thanh kiếm) đang nằm dài thượt trên một chiếc bàn được làm từ một thứ kim loại kì bí nào đó. Điều đáng kinh ngạc là tất cả đều thuộc về tổ hợp thẩm định và phân tích. Chính khả năng thu thập và xử lý khối lượng thông tin khổng lồ ấy là một trong những điểm khác biệt giữa tay mơ với vị Thần Rèn này.
Dù vậy, quá trình không có gì hào nhoáng cả. Rốt cuộc thì cô ấy chỉ chạm vào thanh kiếm bị gãy mất một nửa là tôi mà thôi.
Fran sẽ sớm cảm thấy buồn chán cho xem. Thế nhưng, trái với tưởng tượng của tôi, dù đã mười phút, rồi hai chục phút trôi qua, Fran vẫn chăm chú nhìn Alistair làm việc.
Ở em ấy không có chút dấu hiệu mệt mỏi hay buồn ngủ. Trừ khi em ấy thực sự nghiêm túc lo lắng cho tôi, không thể có chuyện ai đó có thể giữ tập trung lâu đến vậy. Nghe thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng trong lòng tôi quả thật đang bừng lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ. Cứ như thể tôi cảm nhận được tình yêu của Fran dành cho tôi một lần nữa vậy.
Một tiếng sau, việc phân tích của tôi cuối cùng cũng xong. Alistair thì thầm trong lúc lau trán.
「Có thể phần kim loại của cậu là Orichalcos (オレイカルコス).」
「Orichalcos?」
「Nó là một loại kim loại đặc biệt chỉ có thể được tạo ra bởi Thần Rèn. Trước đôi mắt thiếu hiểu biết, chúng trông như Harmolium (ハルモリウム), nhưng không phải. Orichalcos là kim loại của các vị thần, là nguyên liệu đặc biệt được sử dụng để làm nên thánh kiếm.」
Tôi đã có lần nghe đến cái tên đó hồi còn ở Ulmut.
『Tôi được làm từ kim loại đó ư?』
「Phải.」
「Vậy thì người đã làm ra Master là một Thần rèn? 」
『Vẫn có khả năng người rèn nên anh lấy được Orichalcos từ một Thần Rèn nào đó mà thôi. 』
Tôi vô tình phủ định ngay dự đoán của Fran. Tôi là sản phẩm của Thần Rèn, người tạo ra những món vũ khí kinh thiên động địa ư? Nếu thật vậy thì chắc tôi cũng không phải rơi vào cảnh thân tàn ma dại thế này rồi.
Thế nhưng, Alistair phủ định phủ định của tôi.
「Không. Trừ khi có trình độ của một Thần Rèn, không ai có thể xử lý Orichalcos hoàn hảo đến mức như thế này cả. Ít nhất thì phần bên ngoài của cậu chắc chắn được tạo nên bởi Thần Rèn.」
『Hể? Vậy chẳng lẽ tôi cũng là...? 』
「Không phải. Cậu không có tên.」
Ờ, đúng nhỉ, tôi trông đợi cái gì chứ. Đâu phải thứ gì được tạo nên bởi Thần Rèn cũng là thánh kiếm đâu chứ.
「Tôi nghĩ là cậu cũng đã từng có một cái tên, nhưng mà nó đã bị xóa mất.」
「Xóa mất?」
『Thật ư...? 』
「Thật ra thì tôi nghĩ là tôi có chút ý tưởng về xuất xứ của Master.」