Khi chúng tôi tiếp cận đơn vị đang chuẩn bị chạm trán với đội quân Kouma đã đến rất gần, tôi liền hiểu tại sao họ lại không có ý định chạy trốn. Không phải là họ muốn ở lại chiến đấu.
Thay vào đó, tại đây có rất nhiều người bị thương, và vì vậy, tốc độ rút lui của họ rất chậm.
Chúng tôi thấy các hiệp sĩ và binh sĩ đang dìu dắt đồng đội của mình gượng từng bước chân một. Tổng cộng bọn họ có bốn trăm người, nhưng phần lớn những người họ đều chịu thương tật với đủ mức độ khác nhau.
Gần một nửa là bị thương nặng nề.
Có vẻ như họ vốn đã trải qua một trận chiến với Kouma ở nơi khác rồi, và địch thủ của họ hóa ra lại đông đảo hơn dự đoán.
Fran chủ động lộ diện và tiếp cận đơn vị nọ.
Ngay khi để ý thấy em ấy đang tiếp cận, một vài người liền bước ra với tư thế đề cao cảnh giác.
Không thiếu mạo hiểm giả sau khi bỏ nghề đã trở thành quân trộm cướp. Đối phương là con người chưa chắc hắn đã có ý đồ tốt đẹp.
Tuy nhiên, gương mặt của họ sớm trở nên thư giãn hơn.
Fran trông không có gì là mạnh, và cũng không có điểm nào giống với trộm cướp hết. Khi chúng tôi đến đủ gần, một hiệp sĩ đứng ra bắt chuyện với chúng tôi.
Có lẽ anh ta là đội trưởng của đơn vị này. Bề ngoài anh ta trông như chỉ bị thương nhẹ, nhưng tôi có thể thấy tứ chi bên dưới lớp áo giáp của anh được bọc kín trong băng cứu thương.
“Em là mạo hiểm giả ư?”
“Nn. Đúng vậy.”
“Em đến đây có việc gì không?”
“Một đàn Kouma đang kéo đến đây. Tôi đến để bảo mọi người nên chạy đi.”
“Đã làm phiền em rồi, nhưng không sao đâu.”
Quả nhiên là họ đã biết bọn Kouma đang đến rất gần.
Cứ thế này, bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi kịp những người ở đây mất. Kế hoạch của họ sẽ là gì?
Fran định thử hỏi họ như thế, nhưng rồi một tiếng la to từ đằng xa gián đoạn con bé.
Tiếng la ấy đến từ một nhóm người.
Việc chúng tôi không cảm nhận được họ chứng tỏ họ đã che dấu hiện diện của mình ở khoảng cách xa so với chúng tôi. Không chỉ vậy, bản thân họ cũng rất giỏi ẩn nấp nữa.
Từ đây, tôi có thể thấy nhóm nhỏ ấy đang lao thẳng đến đội quân Kouma.
Chuyện gì vậy?
Thấy Fran nghiêng đầu thắc mắc, gương mặt của người đội trưởng tối sầm lại.
“Nếu rời đi ngay...... trong lúc mà bọn Kouma đang bị giữ chân lại, em có thể chạy thoát đó.”
“Họ là đồng đội của anh ư?”
“......Đúng thế.”
Họ, những người vừa hò reo xung trận ấy, chính là quân thí mạng để những người đồng đội của mình có thể trốn thoát.
Từ gương mặt của những kị sĩ ấy, tôi có thể thấy rằng bản thân họ cũng không coi đó là một chuyện đương nhiên. Một số người thậm chí còn đang khóc.
Ngay cả thế, như là những hiệp sĩ phục vụ cho tổ quốc của mình, họ không thể để cho tất cả mọi người ở đây mất mạng. Phải có người tiếp tục sống để chiến đấu.
“Mọi người...... đi thôi!”
“Vâng.”
Các hiệp sĩ xung quanh đáp lại lời gọi của người đội trưởng với gương mặt buồn bã.
“Đừng lo lắng cho chúng tôi. Em cũng nên chạy đi.”
Người đội trưởng chắc hẳn cũng phần nào cảm nhận được sức mạnh của Fran. Bởi anh ta cũng mạnh theo cách riêng của mình.
Ngay cả thế, anh ta vẫn nghĩ rằng đối đầu với đạo quân một ngàn Kouma vẫn là quá sức với con bé.
Vì vậy mà anh ta đã thúc dục chúng tôi trốn thoát mà không yêu cầu giúp đỡ.
Khóe môi của Fran khẽ cong lên. Đó là một nụ cười nhẹ đến mức chỉ một mình tôi là có thể thấy và hiểu, rằng em ấy có cảm tình với bọn họ.
(Master.)
『Anh biết mà. Em muốn giúp họ nhỉ?』
(Nn.)
『......Cũng không còn cách nào khác.』
(Cảm ơn anh.)
Nếu không phải vì tên thủ lĩnh khổng lồ của bọn Kouma, đây đã là một trận chiến đơn giản rồi...... Cấp độ đe dọa của Kouma độc nhất có thể lên đến hạng A, chúng tôi không được phép quên điều đó.
Nhưng Fran không có ý định chạy trốn. Và em ấy sẽ chiến đấu một cách nghiêm túc. Fran luôn tung ra toàn bộ sức mạnh của mình nếu người khác rơi vào tình huống hiểm nghèo.
“Tại sao em lại tước vũ khí của mình ra?”
“Tôi muốn đánh với Kouma một chút.”
“Chờ đã! Chúng tôi không thể để mất một mạo hiểm giả tài năng như em chỉ vì chúng tôi được!”
“Không sao.”
“Nhưng số lượng đó......!”
Tôi có thể thấy người chỉ huy đang giao động. Anh ta chắc là đang nghĩ rằng với sự giúp đỡ của Fran, anh ta có thể cứu những người đồng đội đã bị ném đi như những con tốt thí.
“Đây.”
“Thẻ mạo hiểm giả? Hả!? Mạo hiểm giả hạng B! Em ư?”
“Đúng vậy.”
“Tôi biết là em rất mạnh, nhưng đến mức này!”
“Tôi sẽ trụ vững. Các anh nên chạy đi.”
Sau đó, Fran cùng với tôi liên tiếp sử dụng ma thuật hồi phục diện rộng lên các hiệp sĩ. Chỉ chừng này thì không thể giúp tất cả mọi người đều hồi phục hoàn toàn, nhưng chắc chắn là không còn ca nào nặng nữa. Tốc độ chạy trốn của họ chắc chắn sẽ được cải thiện đáng kể. Tuy nhiên, chúng tôi cũng không có thì giờ để chăm sóc họ từng chút một.
“C-Chờ đã!”
Fran quay lưng lại và rời đi mà không hỏi ý kiến của người đội trưởng.
Nếu hỏi thêm nữa, bọn Kouma chắc chắn sẽ đuổi kịp các hiệp sĩ. Trên thực tế, khoảng cách giữa họ với bọn chúng chỉ còn lại 200 mét mà thôi.
『Fran, để không khiến cho những hiệp sĩ bị bỏ lại liên lụy, em không thể sử dụng ma pháp tầm xa được.』
(Nn.)
Các hiệp sĩ ở đằng sau và những hiệp sĩ bị bỏ lại, cách duy nhất để cứu cả hai bên là Fran sẽ phải xông thẳng vào trung tâm của bọn Kouma và tàn phá.
Bằng cách tự biến mình thành mồi nhử và thu hút sự chú ý của bọn Kouma, chúng tôi sẽ giải cứu được các hiệp sĩ đứng lại câu giờ. Chúng tôi buộc phải hành động ngay trước khi họ bị tiêu diệt.
『Số lượng của chúng vẫn đang gia tăng.』
Các nhóm Kouma khác đến từ khu vực lân cận đang hội quân với bọn chúng. Giờ đây, đứng trước chúng tôi là một đạo quân 2000 Kouma.
『Lên nào! Nhớ đừng để bị chúng khép vòng vây đó!』
(Hiểu rồi!)
『Urushi, còn nhóc thì giải quyết bọn Kouma pháo kích từ trong bóng tối.』
(Gâu!)
Tôi không biết tầm bắn của bọn pháo kích là bao xa, nhưng nhiều khả năng là chúng có thể bắn trúng các hiệp sĩ từ khoảng cách đó. Thế nên, chúng tôi cần ưu tiên hạ chúng trước.
『Cùng với sự trợ giúp của Urushi, chúng ta sẽ quậy tung bọn chúng lên.』
“Nn!”
Fran liều lĩnh hoàn toàn giải phóng ma lực của mình ra ngoài và mạnh dạn đứng trước binh đoàn Kouma. Và nhờ thế, Fran đã trở thành món mồi ngon nhất trong mắt chúng.
Ngay sau đó, bọn Kouma thét lên the thé với một âm thanh cao vót như hai miếng kim loại cọ sát với nhau vậy.
“*GIIIIIIIIII*”
“Lên nào!”
『Được! Cùng trình diễn một tiết mục thật hoành tráng nào!』