“Pat, cậu làm hơi quá rồi đấy? Mấy binh lính sợ xanh mắt rồi kìa?” Wayne nói.
“Hả? Có thế thôi mà? Tôi đã nương tay lắm rồi đấy chứ?”
“Thế mà là nương tay ư?!”
“Cái đó chỉ là thử nghiệm nhẹ nhàng thôi mà.” (So với những gì tôi từng trải qua thì...)
“Cậu làm tôi nghi ngờ thần kinh của cậu đấy? Mà này, nhiều người sau khi giết người thường bị kích động hoặc khó chịu, nhưng cậu thì có vẻ bình thường nhỉ?”
“Wayne cũng có vẻ bình thường mà?”
“Tôi từng giết đạo tặc ở lãnh địa rồi. Hồi đó, cả đêm tôi không ngủ được.”
“Yếu mềm!”
“Thật, tôi đúng là yếu mềm thật…”
“Không không, tôi đùa thôi!”
“Mà này, sao cậu lại bình thường vậy?”
“Hả? Vì đó là đạo tặc mà? Chúng nó có ý định giết người mà? Tại sao phải hao tổn thần kinh khi giết những thứ đó chứ? Đồ tồi và gián thì cứ giết hết đi.”
“Ngang với gián luôn à…”
Có vẻ đây không phải là cuộc nói chuyện nên có trong rừng khi đang tiến đến hang ổ của đạo tặc, nhưng đối với Patrick, đạo tặc chẳng khác gì lũ sâu bọ.
“Cái đó à?” Tôi hỏi tên đạo tặc đang bước đi như bị kéo lê.
“Ừ, đó là nó.”
Trước mắt là một hang động trông như mỏ bỏ hoang.
“Được rồi, phân đội của Wayne và đội của tôi sẽ vào trong, số còn lại sẽ kiểm tra xung quanh xem có kẻ sống sót nào không và cảnh giới! Wayne! Vào thôi!”
Cái giá nến mà bọn đạo tặc đã chuẩn bị được đặt ở lối vào, tôi châm lửa rồi tiến vào hang động. Đương nhiên là có kéo theo tên đạo tặc để hắn dẫn đường bên trong.
Kho lương thực, hay đúng hơn là một hốc nhỏ chứa đồ ăn, rồi đến kho vũ khí, kho chiến lợi phẩm, và cuối cùng:
“Có rồi, đúng như thông tin, có ba người.”
Một người là ông lão loài người, khoảng 70 tuổi. Tóc bạc vuốt ngược, mắt xanh, chiều cao nhỉnh hơn Patrick một chút. Một người khác là nam nhân thú nhân (người sói) trẻ tuổi hơn. Và một cậu bé loài người khoảng 10 tuổi.
Cậu bé có mái tóc vàng dài đến vai và đôi mắt xanh lục, thoạt nhìn Patrick cứ ngỡ là một cô gái, nhưng bộ quần áo quý tộc mà cậu bé mặc là đồ nam nên tôi đành miễn cưỡng xác định là một cậu bé.
Cả ba người đều đang quan sát chúng tôi.
“Tôi là Trung úy Patrick Riggsby của Quân đoàn 1 Vương quốc. Chúng tôi đã tiêu diệt bọn đạo tặc, và biết được rằng chúng có giam giữ người, nên đến đây để giải cứu. Tôi nhận thấy ngài là quý tộc, xin cho hỏi quý danh.”
Patrick vừa nói, ông lão tóc bạc liền đáp:
“Là quân đội Hoàng gia ư! Thật cảm kích! Tôi là Carlos, người hộ tống bên này là Mark, và vị đây là Kevin Dickson – con trai thứ ba của Hầu tước.”
Hả? Dickson? Gia tộc Hầu tước ư?
“Cái gì?!”