Ngày hôm sau, binh lính của Nam tước Stein tập trung trước dinh thự Snakes.
Khi người gác cổng mở, họ lần lượt bước vào trong.
(Tội nghiệp), người gác cổng nghĩ thầm.
Patrick nhìn xuống cảnh tượng đó từ cửa sổ tầng hai.
Cánh cửa dinh thự mở ra, Patrick và năm Hiệp sĩ bước ra.
“Chào mừng đến dinh thự Snakes của ta. Ta đã chuẩn bị một món quà tuyệt vời nhất cho Nam tước Stein, xin Ngài hãy nhận lấy. Này, dẫn cái đó ra đây.”
Ain, người được lệnh, lập tức rời đi và quay lại ngay. Anh ta dẫn theo một thứ khiến:
“Cái gì?!” “Cái quái gì thế kia!” Binh lính của Nam tước Stein đồng thanh kêu lên.
Đó là một người béo phì bò bằng bốn chi, đầu bị trùm bao tải. Ain cưỡi trên lưng người đó và dùng roi quất để bắt người đó di chuyển. Người đó rên rỉ Ư… Ư…
“Đây là một loại vật cưỡi hiếm mà ta tìm thấy ở một nơi nọ! Ta nghĩ nó rất hợp với Phu nhân của Nam tước Stein đấy. Nghe nói Phu nhân rất thích loại này.”
Mặt Nam tước Stein tái mét.
(Tại sao! Tại sao hắn lại biết sở thích của vợ ta? Chuyện này bị lộ ra từ đâu?! Lại còn trước mặt binh lính!)
“T-ta không biết ngươi đang nói gì, vợ ta không hề muốn một thứ như thế. Hơn nữa, nó thật quái dị.” Nam tước Stein cố gắng nặn ra lời.
“Ồ? Vậy sao? Quái dị ư? Ta cứ tưởng Nam tước cũng rất thích cơ chứ. Này, bỏ bao tải ra.”
Ain vẫn ngồi trên lưng và giật bao tải ra.
“Gừ! Kh-khốn kiếp!”
“Thấy chưa? Ngài thích mà phải không?”
Đó chính là khuôn mặt của Phu nhân Nam tước Stein.
“Ngươi đã làm gì vợ ta!! Ngươi không thể được tha thứ! Toàn thể binh lính! Giết bọn chúng!”
“Ôi chao, Ngài nói vậy có ổn không? Mà không cần xác nhận tung tích của con trai mình sao? Khà khà khà.” Patrick cười ác độc.
“Khốn kiếp! Ngươi đã làm gì con trai ta?! Ngươi đã lẻn vào dinh thự ở lãnh địa!” “Hả, ta không biết Ngài đang nói gì.”
“Ê! Kệ nó! Giết! Sau đó ta sẽ tra tấn người hầu để biết chỗ con trai ta! Giết hắn! Giết chết tên đó!”
Khoảng 40 binh lính đồng loạt lao về phía Patrick, nhưng:
“Mọi chuyện không dễ dàng thế đâu,” Wylie nói. “Đúng là không dễ,” Vanpert tiếp lời. “Các ngươi nghĩ có thể vượt qua chúng ta sao?” Elvis nói.
Ain thì khiêu khích Nam tước Stein: “Nam tước, con ngựa này làm sao đây? Giết nó không?”
“Tên phản bội khốn khiếp!” Nam tước Stein lao thẳng về phía Ain.
Nam tước Stein, người đang chạy thẳng như một con lợn lòi, đột nhiên ngã khuỵu.
“Á Á Á!” Hắn hét lên.
Phần chân trái của Nam tước Stein đã mất từ đầu gối trở xuống.
Máu tuôn ra, và vì hắn lăn lộn nên khu vực xung quanh nhuốm một màu đỏ.
“Cái này là cái gì nhỉ?” Patrick cầm một bàn chân người trong tay trái.
“T-trả lại!” Nam tước Stein hét lên.
“Trả lại thì nó cũng không mọc lại đâu? Vậy thì, vứt đi thôi!” Vừa nói, Patrick ném bàn chân đi.
Mọi thứ trở nên im lặng. Binh lính của Nam tước Stein đã bị ba Hiệp sĩ khống chế và nằm la liệt khắp nơi.
“Muốn thuốc hồi phục không?” Patrick lắc lọ thuốc hồi phục nhỏ và chìa ra trước mặt Nam tước Stein.
“Khốn kiếp, giết ta đi! Dù bây giờ có được cứu, sau này ta cũng sẽ bị Hoàng gia giết thôi!”
“Ta không cần cái kiểu “Khốn kiếp, giết ta đi” của ông già đâu!”
“Chủ nhân? Cái ‘Khốn kiếp, giết ta đi’ đó là gì vậy?” Miruko hỏi.
“À, không có gì. Đừng bận tâm.”
“Hả, được thôi. Vậy Nam tước Stein này tính sao?”
“Rưới thuốc hồi phục lên vết thương rồi trói hắn lại.”
“Rõ!”
Miruko bước về phía Nam tước Stein, trên tay cầm lọ thuốc hồi phục vừa nhận từ Patrick.