“Báo cáo! Địch: 51 tên đã bị tiêu diệt! 1 tên bị bắt giữ. Ta: 2 người tử trận, 3 người bị thương. Hết ạ!”
“Ai đã tử trận?”
“Binh nhất Ed và Thượng đẳng binh Carter ạ.”
“Vậy à… 3 người bị thương thì sao?”
“Họ bị chém vào tay nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Đã được điều trị rồi ạ.”
“Vậy thì, cử phân đội của Kyle làm hộ tống, đưa 2 người tử trận và 3 người bị thương về Hoàng Đô bằng xe ngựa. Phần còn lại sẽ thẩm vấn kẻ bị bắt giữ và lục soát hang ổ của bọn đạo tặc. Có thể có dân thường đang bị giam giữ ở đó.”
“Rõ!”
Thấy Patrick đang rầu rĩ, Wayne tiến lại gần:
“Pat, đừng buồn quá. 2 người tử trận với số lượng địch như thế đã là thành công lớn rồi mà?”
“Wayne, tôi biết chứ, nhưng vẫn không tránh khỏi. Tôi cứ nghĩ mình có thể làm tốt hơn một chút. Tôi cảm thấy có lỗi với gia đình của hai người họ.”
Wayne vỗ vỗ vai Patrick đang mang vẻ mặt cay đắng, rồi quay về xe ngựa của mình.
Tất cả đầu của bọn đạo tặc đều bị chặt và chất đầy lên xe ngựa để trở về. Đây là bằng chứng tiêu diệt. Những cái đầu này sẽ được trưng bày ở một nơi nào đó trong Hoàng Đô.
Và không ai nhận ra, có một người đàn ông tóc nâu cao ráo đang bỏ chạy khỏi khu rừng với tốc độ nhanh nhất có thể.