Tôi đã điều chỉnh lại một chút các đoạn 7 và 8, bổ sung chi tiết Patrick đã nhận ra những người có mặt.
Khi Đội trưởng Kỵ sĩ gục xuống, Wylie và Vanpert xoắn thương và ấn sâu hơn để hắn không thể phản kháng.
“Trận đấu đã định rồi, Henry! Chịu thua đi. Nếu con đầu hàng ngay bây giờ, ta sẽ tha mạng,” Quốc Vương nói.
Henry không đáp lại, quay lưng lại và ra lệnh cho binh sĩ phản loạn:
“Này! Bọn ngươi, tấn công!”
Binh sĩ đáp: “Nhưng mà, chúng thần không thể đấu lại những dũng sĩ đã đánh bại Đội trưởng Kỵ sĩ…”
“Chỉ cần câu giờ cho ta chạy là được! Mau đi!” Henry quát lên.
“Bù phồ!”
Henry thở dốc và văng ra xa.
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi trốn thoát sao?” Giọng nói vang lên từ nơi Henry vừa đứng.
Đó là Patrick.
Henry ôm bụng lăn lộn trên sàn.
“Hả?! Tại sao Henry lại bị đánh bay?” Quốc Vương thốt lên khe khẽ.
Sonaris trả lời: “Anh Patrick đã tung một cú đấm... à không, đá bay vào bụng anh Henry.”
“C-con nhìn thấy sao? Cả việc Patrick di chuyển nữa?” Thái tử William hỏi.
“Vâng! Bởi vì chàng là chồng của thiếp!” Sonaris tuyên bố với vẻ mặt hăng hái.
“Không, vẫn chỉ là hôn thê thôi…” Quốc Vương lẩm bẩm.
“Nào, hãy bắt giữ tất cả những kẻ phản loạn! Không được giết các thành viên Hoàng gia và Quý tộc. Những kẻ còn lại nếu chống đối, cứ giết!”
Patrick ra lệnh cho Quân đoàn 8, rồi tiến lại gần Henry.
“Này, Điện hạ Henry, Ngài đã phớt lờ lời nói của Bệ hạ, vậy ta có thể hiểu là Ngài không có ý định sống sót nữa, đúng không?” Patrick cố gắng dùng giọng điệu nghiêm chỉnh, nhìn xuống Henry—người cuối cùng đã ngừng lăn lộn.
“N-ngươi vô lễ! Một tên Bá tước mới nổi như ngươi đang nói chuyện với ai thế! Ta không có ý định sống sót ư? Ta vẫn chưa thua! Bây giờ ta sẽ giết hết tất cả UGYAAA!”
Henry la hét khi bị Patrick giẫm lên bụng ngay giữa câu nói.
“Cái gì mà chưa thua. Đúng là lời nói nghe thật chướng tai! Nếu có sự cho phép của Bệ hạ, ta đã chặt đầu ngươi ngay rồi. Ngươi nghĩ chỉ với chừng này binh lính mà dám làm phản sao. Đầu óc ngu xuẩn quá mức!”
Henry gào lên: “Im đi! Nếu ngươi không đến thì mọi chuyện đã thành công rồi! Chỉ cần chiếm được thành và Kinh đô là ta có thể làm được mọi thứ! Lỗi là của Phụ Vương, vì đã không phong ta—người xuất sắc hơn anh ta—làm Thái tử! Chỉ cần thêm chút nữa là ta có thể giết hết và trở thành Quốc Vương rồi!”
Tuy nhiên, trán Patrick khẽ giật.
Ngay khoảnh khắc đó, sát khí tuôn trào từ Patrick bao trùm cả Đại Sảnh Tiếp Kiến.
Không ai dám lên tiếng. Mẹ và em gái của Henry ngã quỵ xuống sàn.
Các binh sĩ phản loạn thì run rẩy, mất kiểm soát cơ thể.
Ngay cả Quân đoàn 8—những người hiểu rõ Patrick—cũng khẽ run lên.
Và Henry, người ở gần nhất, sùi bọt mép và ngất xỉu.
Nhưng Patrick đá vào bụng Henry để đánh thức hắn dậy:
“Ngươi đã nói giết hết tất cả đến hai lần.
“BỐP”
Trong đó có cả Bệ hạ—người có đại ân với ta, và cả Sonaris—người sẽ là vợ ta, đúng không?
“BỐP CHÁT”
Và cả Điện hạ William—người sẽ là anh rể của ta, cùng với vợ ngài ấy là Hoàng phi Elizabeth nữa.
“RẮC”
Xuất sắc hơn Điện hạ William ư? Ở điểm nào? Ở chỗ nào? Một tên vô dụng chỉ biết hành động vì dục vọng cá nhân đừng có nói những lời vớ vẩn!
“XOAY XOAY”
Ta ghét nhất là việc có kẻ nhắm vào người thân của ta.
“GẬY”
Ta muốn giết ngươi ngay tại đây, nhưng vì chưa có sự cho phép của Bệ hạ, nên ta đành kiềm chế ở mức này. Thấy sao?
“THỦNG”
Đau không? Tất nhiên là đau rồi. Ta đang cố làm cho ngươi đau hơn mà.
“XOAY XOAY”
Ngươi có muốn chết không?
“RỘT”
Ngươi muốn bị giết không?
“RẮC RẮC”
Chết đi là sẽ được thanh thản đấy.”
Dù lời nói bình tĩnh, Patrick vừa nói vừa thực hiện một công việc nào đó trên cơ thể Henry.
Lúc này, nhiều người thấy cảnh tượng đó bắt đầu gục ngã, và nhiều người mất kiểm soát cơ thể.
Không ai dám lên tiếng, nên không có ai ngăn cản.
Toàn thân Henry không chảy nhiều máu nhưng đã thương tích đầy mình. Không biết liệu thuốc hồi phục có chữa được hắn không.
Chỉ có tiếng la hét của Henry vang vọng trong căn phòng đó.
“CẠCH”
Một âm thanh như có gì đó gãy trong cơ thể Henry, bị tiếng la hét che khuất nên không ai nghe thấy.
Và cùng với âm thanh đó, tinh thần của Henry cũng đã gục ngã...
...dưới tay Patrick.