Chương 177 - Loài Ianians
Ngày tiếp theo trôi qua, tôi thức dậy bên cạnh đầm lầy.
Sự mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất.
Tôi chỉ còn hơn ba ngày nữa trước khi Nina bị tử hình.
Sẽ vất vả lắm đây, nhưng có thể tôi đủ khả năng để tiến hóa ngay trong hôm nay hoặc ngày mai.
Kế hoạch lúc này là lũ kiến đỏ.
Từng cá thể kiến đều đạt hạng C trở lên, lại còn có cả ổ nữa chứ.
Nguyên một núi kinh nghiệm ngon lành.
Với số lượng điểm tiềm năng như thế, tôi hy vọng sẽ nhận được thành quả còn tốt hơn cả con rết khổng lồ.
Ấy thế chứ… con rết tưởng như sắp lìa đời lúc bị đàn kiến đeo bám rồi đẩy cho tới nước đường cùng.
Kết cục dành cho tôi cũng sẽ y hệt khi tự dưng ngu người nhảy vô tổ kiến mà không đặt ra kế hoạch, làm một phát chôn xác trong đó luôn.
Tôi đã thăng cấp rất nhiều vào ngày hôm qua, nhưng chỉ số vẫn còn thua xa so với con rết.
Số lượng kiến nhiều nhất mà tôi có thể cùng lúc đối phó chỉ là ba.
Tôi không biết chấp bốn sẽ như thế nào.
Rồi chắc chắn là tiễn dông luôn nếu cố đè năm đứa.
Nếu để bản thân lọt vào vòng vây giữa đàn kiến giống như con rết, trời cứu cũng không nổi và tôi dẹo.
Thật bái phục con rết vẫn còn sống mà thoát nạn.
Tôi rất lấy lòng nể nang nó.
Quả không hổ danh Chúa tể hoang mạc.
Khoan, bậy, tôi vừa hạ gục nó rồi mà.
Hay là tôi nên giết từng con kiến chui ra khỏi hang để lên cấp từ từ?
Nếu tiến hóa xong với chỉ số tăng lên đáng kể, tôi thừa sức đột kích thẳng vào nguyên ổ luôn.
Nhưng tôi tự hỏi đến bao giờ mới đạt tới trình độ đó…
Còn dè dặt mãi làm tôi mất một ít thời gian rồi.
Chẳng phải chúng thường hay đi thành từng nhóm sao?
À phải, tôi có nhớ đã thả 〖Hơi thở tai ương〗 vào bọn chúng.
Tôi không biết liệu điều đó đã khiến bọn chúng suy yếu đi chưa nữa?
Có lẽ là không, lúc tung ra kỹ năng đó tôi đã nới ra khoảng cách xa để chạy đi, nên hiệu ứng nguyền rủa chắc đã tan rã.
Ngạc nhiên thay, cách đó cũng không tồi nhỉ.
Ở tiền kiếp tôi nhớ lại cách diệt trừ ổ kiến bằng cách dùng miếng mồi có độc.
Miếng mồi sẽ giết chết tất cả trong một lần duy nhất khi chúng tha về hang.
Loài kiến có thói quen mang thức ăn về tổ rồi chia sẻ cho toàn bộ trong căn cứ.
Chúng tôi sẽ cần tới một khối thịt siêu to khổng lồ để thực hiện mưu kế này.
Chỉ có phần còn lại của con rết là OK nhất.
Tôi sẽ sử dụng lấy nó.
Cứ lột phần thịt ra khỏi lớp vỏ giáp nặn thành nhân bánh côn trùng, rồi chích mấy liều 〖Nanh độc〗 vô là xong thành phẩm.
Sau đó là đặt rải rác gần tổ kiến thôi.
Kỹ năng 〖Nanh độc〗 của tôi chỉ mới cấp độ 3, tôi không nghĩ sẽ giết được nhiều, nhưng sẽ đỡ lao lực hơn.
Lỡ như việc đầu độc bọn chúng từ xa không giúp tôi lên cấp thì sao đây?
Nếu không để bản thân tự vận động thì tôi có được nhận điểm thưởng không chứ?
Lần trước khi giúp thỏ banh cày cấp, tôi không ngờ mình chỉ nhận được một ít, tôi nghĩ nó có theo định luật phân chia đấy.
Nếu làm chúng yếu đi do thuốc độc thì tôi không biết chơi hết được cả bọn không nữa?
Kế hoạch này cần sự nhẫn nại, và không có bằng chứng nào cho thấy nó sẽ hiệu quả.
Khả năng cao chất độc không thể phát tán ra rộng rãi, rồi cho dù chúng có suy yếu thì chắc tôi chỉ lấy ít điểm kinh nghiệm hơn.
Bởi vì còn phải chờ đợi kết quả, và thế sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Có phần lớn tỷ lệ không thể chắc chắn mà thời gian lại hạn hẹp.
Đây hoàn toàn là một kế hoạch có nguy cơ thất bại cao.
Và chưa kể vì vậy, thành quả đạt được cần phải xứng đáng nữa kìa.
Ngay từ ban đầu, chẳng có phương pháp nào giúp lên cấp thuận buồng xuôi gió cả.
Nhờ sự giúp đỡ của Adofu và thỏ banh, tôi ngay lập tức trở về nơi đã đánh bại con rết khổng lồ.
Nửa phần cơ thể của nó đã bị vùi trong cát.
“Wow, cậu đã thật sự hạ đo ván nó luôn ư?! Lại còn xé nó ra làm đôi như thế!”
Adofu thốt lên đầy kinh ngạc.
Ngại qué, tại nó tự cắt bản thân ra ấy chứ.
Ông làm tôi cảm thấy e thẹn khi ca ngợi sức mạnh trẻ trâu của mình đấy.
Tôi trông thấy đàn thú giống linh cẩu lần trước đang tiếp cận đến xác con rết.
Quen thuộc ghê, vẫn là nhóm tám con.
Nếu tôi nhớ không lầm thì tên chủng loài của chúng là Ianian chứ nhỉ?
Có hai con trưởng thành, bốn con cỡ trung bình và hai con nhỏ.
“Aeh!” “Avue?”
Chúng phát ra những giọng âm cao khi nhìn thấy những gì còn lại của con rết.
Giống hệt Adofu, chắc chúng hiếm khi thấy một con vật hùng dũng như vậy bị xé xác ra làm hai?
Nah, đó không phải là biểu cảm mà tôi biết.
Ngược lại, như thể chúng đang vui mừng góp mặt vào một bữa tiệc linh đình.
Loài linh cẩu, có vẻ mềm mịn và khá ngon lành nếu tôi có cơ hội làm thịt chúng.
Thế nhưng chính những gương mặt ngây ngô ấy ngăn cản tôi ra tay.
Chúng là một gia đình hạnh phúc.
“Aeh…”
Con linh cẩu bé tý kia đáng yêu quá trời.
Nó nhìn con rết bằng cặp mắt long lanh tròn trịa, lại còn lấy chân cọ cọ vào trán con rết.
Trùi ui, cử chỉ đó làm tui đau tim chết mất.
Muốn nhảy vô ôm lấy ôm để như một con thú cưng ấy.
Lúc còn là chú rồng con, nếu tôi ngồi bẹp xuống rồi lấy tay vuốt trên đôi mắt thay vì quẩy điên cuồng, có khi Douz còn chạy lại với nụ cười tươi như rau muống ấy chứ.
Thôi nào, tôi còn cơ hội không vậy?
Để tôi thử khi có dịp khác. (Trans: hiện trạng của mày lúc này chỉ có vuốt… dòng lệ ấm ức tiếp theo mà thôi)
Chúng chắc chắn sẽ chạy đi nếu tôi lại gần, nên sẽ chỉ quan sát ở đằng xa thôi.
Tảng thịt này không nhanh chóng hết sạch đâu, nên chúng có thể ăn thoải mái.
Tôi đành nhường phần lại vậy.
Lũ sâu thì tôi còn nhấm nháp được đôi chút, chứ cái thứ kia hả?
Đéo!
Nhìn hàng tá mấy cái chân đó… nó có chi cho nhiều vậy?
Ờ thì lũ sâu cũng nhiều chân nữa.
“Pefu pefu!”
Tôi có thể nghe thấy lời phản đối của thỏ banh ở phía sau.
「Hổng chịu! Đừng nhanh quá! Hết thức ăn!」
...Mày thật sự muốn ăn đống đó hả?
Xì-tóp-hia cho tao nhờ.
Dù đây chỉ là quan điểm ích kỷ của bản thân, nhưng cảm thấy thật ấm lòng.
Tôi bỏ ngoài tai âm thanh trách móc của thỏ banh mà tiếp tục quan sát gia đình loài Ianian từ khoảng cách an toàn.
“Aea…”
Con linh cẩu non dùng móng ở chân trước kéo ra được một miếng thịt nhỏ, rồi đưa mũi hít thử.
Ừ, phải rồi, ăn đi, cho anh xem.
Tôi nín thở nhìn cục bông nhỏ ấy một cách thèm thuồng.
Một trải nghiệm vô cùng phấn khích.
“HggchhhI Scheeew!”
Con linh cẩu non nhảy mũi rồi quay mặt đi chỗ khác.
Nó chùi bộ móng từng động vào miếng thịt xuống cát.
Gia đình chúng khẽ lắc đầu rồi rời đi.
Bốn con cỡ trung bình kia vẫn chưa chịu thua, chúng thử ngửi phần bề mặt bị cắt ra của con rết, nhưng giống y hệt con non ấy, chúng cũng nhảy mũi dữ dội.
Đến mức chúng hỉ nước mũi ra rồi trở lại nhóm.
Gah, bọn nó làm cái qué gì vậy trời?
Mà sao thế ta?
Tôi nghĩ chắc do thứ mùi đó thơm nổ lỗ mũi.
Nhưng nếu nó khủng khiếp thế kia thì chúng đã phải nhận ra lúc tiến lại gần rồi chứ…
Hay vì bắt đầu thối rữa rồi chăng?
Vậy thì cũng đâu là vấn đề dành cho những loài thú hoang được.
Dù sao đi nữa, hẳn nó có cái mùi đủ để khủng bố cả đàn linh cẩu.
Có tốt không đây?
Làm được mấy miếng mồi cho lũ kiến không chứ?
***Bất ngờ lần 2, chưa chắc có lần 3 :))***