Chương 176 - Gặp lại
Vừa rà soát bằng〖Cảm quan〗, vừa hồi tưởng lại những khoảng khắc vui đùa cùng con rết khổng lồ mà tôi buồn rười rượi.
Tôi vẫn không thấy dấu hiệu nào của thỏ banh và Adofu từ lúc chia tách khỏi họ.
Dùng 〖Lăn〗 mà mãi chẳng gặp thứ gì, nên thi thoảng tôi bay lên để gia tăng tầm quan sát khi dạo quanh hoang mạc.
Trên đường đi, tôi có bắt gặp vài cây xương rồng và một con lạc đà ba đầu.
May mắn ghê, thành ra tôi có cả thức ăn lẫn nước uống vác theo.
Tý nhát 〖Phong trảm〗 không thương tiếc và thế là có quà cho thỏ banh và Adofu.
Anh thật lòng xin lỗi nhé bé lạc đà.
Tại nơi đây, cá lớn nuốt cá bé thôi.
Tới lượt bay thứ ba, tôi nhận ra một nơi đầm nước trông khá bẩn.
Chính là chỗ trú ẩn của lũ sên chứ đâu.
Quả nhiên, trước đó tôi đã nhìn thấy nó dưới bộ dạng một cái hồ nước tiên cảnh.
Khả năng 〖Ảo ảnh〗 đã bị suy yếu trong lúc tôi có trận chiến với con rết.
Có thể nào thỏ banh và Adofu có ở đó chăng?
Nó là một nơi dừng chân lý tưởng.
Lũ sên đôi khi cũng tỏ ra hữu ích đấy chứ.
Họ nghĩ như thế à?
Với tính cách của thỏ banh là quá rõ.
Tiến đến gần đầm nước hơn, cả hai người bọn họ đã xuất hiện.
Họ có nước sạch để sử dụng nhờ 〖Thanh tẩy〗 một phần cái hồ.
Adofu nghe được tiếng chân của tôi nên quay sang.
“Cậu về rồi đó ư? Có vẻ lên cấp hẳn hoi luôn nhỉ.”
Ố, từ ngữ ‘lên cấp’ phát ra từ một con người khiến tôi khá giật mình.
Cả tên Anh hùng kia cũng sở hữu 〖Kiểm tra trạng thái〗 làm tôi không khỏi bất ngờ khi định nghĩa ấy lại phổ biến đến vậy.
“Thế nhưng vẫn chưa được. Cậu không thể vượt mặt hắn chỉ trong vài ngày ít ỏi được. Irushia rất mạnh. Hắn dễ dàng đối đầu với tôi như thế nào thì như cậu đã thấy rồi đấy. Hơn nữa hắn còn sử dụng những chiêu trò bẩn thỉu, mà cho dù không có thì tôi cũng chẳng thể nào đánh lại nổi.”
Theo lẽ thông thường thì chuyện đó chính xác, nhưng tôi còn ăn gian được gấp đôi điểm kinh nghiệm nhờ 〖Trứng biết đi〗 mà.
Nếu mà xông pha dẹp sạch nguyên cái tổ kiển, cho dù việc bắt kịp hắn là điều khó khăn....
Tôi vẫn có khả năng tiễn hắn một phát nếu mảy may không phòng bị.
Khó để giải thích cho Adofu hiểu nên… lượn qua thỏ banh đây.
Nếu ‘cấp độ’ đã nắm vững rồi thì tôi không biết liệu kiến thức về ‘kỹ năng’ có thuộc về nơi đây luôn không?
Tôi chẳng hiểu rõ gì về cái thế giới này hết.
Vậy thì, loài người có biết danh tính thật sự của 〖Thần ngôn〗 chứ?
Cho đến khi mọi thứ sáng tỏ, một phần trong tôi muốn tìm hiểu nó nhất.
“Thế nên hãy cứ giao cho tôi. Cậu muốn giải cứu cô gái nhân thú đó chứ gì? Irushia nghĩ rằng tôi đã chết. Khi phần lớn mọi người tập trung ở quảng trường, tôi có thể lật tẩy Irushia. Nếu thành công thì ngay cả giáo hội cũng không thể cứu vãn hắn được.”
Vì chúng tôi có cùng một cái tên, nên tôi ước gì ông ấy hãy ngừng gọi “Irushia, Irushia” liên tục.
Thành thật khi bị đánh đồng với cái tên đó mang lại cảm giác cực khó chịu.
“Này Long, sẽ tốt hơn nếu cậu đứng chờ ngoài hoang mạc. Tôi chắc chắn sẽ đưa được cô ấy trở về, hứa đấy.”
Nếu mọi chuyện được diễn ra thuận lợi như vậy thì tôi sẽ đồng ý…
Chứ tên Anh hùng kia không dễ hạ thế đâu.
Adofu mà tự trở lại Harenae thì vẫn sẽ bị xem là tù nhân, rồi ngay lập tức bị tống vào tù mà không kịp mở miệng…
Chúng ta cần phải xem xét kỹ lưỡng hơn nữa.
Chẳng lẽ Adofu tin rằng cái kịch bản mà tôi chạy lông nhông vào Harenae sẽ là sự thất bại thảm hại sao?
Nếu mà thành phố nhảy choi choi lên thì lúc nhìn theo góc độ của Adofu, có khi ông ta còn mang ơn tôi rối rích ấy chứ.
Nhưng dù trước đó có Adofu ở đây hay không, chắc tên Anh hùng đó cũng chẳng thèm đi gặp tôi đâu nhỉ?
Mà giả sử tôi khiến hắn thực hiện cho xong nhiệm vụ thay vì tác động được cảm xúc của hắn, nếu không tốt là xem như tôi thất thế toàn bộ.
Xin lỗi trước cho việc sẽ nhảy xổ vô chỗ đông người, ngoài đưa ra được tình huống bất khả kháng như vậy tôi chẳng thể tìm ra lối nào khác.
“GUuWAa.”
Tôi nôn ra xương rồng và thịt lạc đà từ trong miệng.
Để tiết kiệm thời gian, tôi liên tục chuyển đổi giữa việc đi bốn chân và dùng 〖Lăn〗.
Thế nên có tay đâu để làm cầm.
Tốt hơn nữa là tôi đã nướng sơ qua lửa.
“Đây là, uhh…”
“GUuoo.”
“Ăn… được hả? Vậy thì… cám ơn…”
“Pefuu…”
Cả hai đều tỏ vẻ muốn nhường cho người còn lại.
U-Ủa, không phải họ đói lắm sao?
Vậy để tôi hâm nóng cho nhé?
Chín kỹ cho luôn chịu hôk?
Tôi khạc 〖Hơi thở thiêu đốt〗, phần nước dãi bay hơi hết veo.
Thỏ banh đành miễn cưỡng ăn nó.
Adofu cũng chấp nhận cắn lấy một chút.
“GUuoo.”
Tôi gọi thỏ banh.
Hey, tao có chuyện cần hỏi Adofu thật nhanh.
Có nơi nào dành cho cô gái nhân thú có thể sinh sống trong yên ổn không vậy?
Thỏ banh nhả miệng đang ngoạm lấy đầu con lạc đà và quay qua Adofu.
“Pefuu.”
「Nina, bình yên, chỗ để ở, đâu?」
“Nina?”
Adofu ngã đầu hỏi.
Rồi khẽ gật đầu thốt lên “Oh, là cô gái trẻ đó ư?”.
“...Không đâu.”
...Sau cùng, tôi chẳng có lấy được tý hy vọng gì.
Cho nên nếu giải cứu được cô ấy an toàn, chuyện sau đó còn sẽ rắc rối hơn.
Tôi mong rằng có thể loại bỏ được 〖Bụi vảy rồng〗 sau khi tiến hóa.
“...Thực tế không có nơi nào dành cho cô ấy cả.”
Thật ư? Thế cái giọng điệu kỳ lạ đó là thế nào.
Ông toàn khiến tôi lo lắng cho mấy thứ không đâu.
Adofu có vẻ khó nói ra vấn đề nào đó.
Bộ có khó khăn gì với nó chăng?
“Tôi không nghĩ một con rồng có thể vào được.”
Oh thế? Ra là vậy…
Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện đó từ lâu lắm rồi.
Adofu tiếp tục câu chuyện khi thấy phản ứng của tôi.
“Gần với Harenae, có một thành phố khác tên Ardezia. Qua thời gian gần đây, Ardezia có thành lập khế ước là nơi thành phố có nhiều nhân thú sinh sống, họ có những quyền lợi từ một mối quan hệ bền vững giữa những thành phố khác, bên họ không như Harenae, không xem nhân thú là nô lệ, mà còn đấu tranh vì sự tự do giúp họ. Nếu là Ardezia, biết tin cô ấy là nô lệ bỏ trốn từ Harenae, tôi nghĩ họ sẽ vui lòng chấp nhận cô ấy.”
Tôi đã hiểu, với Nina đây cũng là một giải pháp.
Tôi cần nhờ Adofu vẽ ra bản đồ trên cát.
Để đến được Ardezia xuất phát từ chỗ này, phải băng ngang Harenae và hướng thẳng về nơi đó.
Chẳng thể nào quên nổi dù cho có xuất phát từ phía đối diện.
“GUuoo.”
Kèm theo đó, chúng ta cũng nên nghĩ đến kế hoạch định cư trong tương lai.
Bởi vì sau khi đi quậy phá Harenae, cuộc sống ngoài hoang mạc sẽ trở nên khó nhằn hơn.
Thật tuyệt vời khi có nơi nào đó ít sự xuất hiện của con người với khung cảnh thiên nhiên đầy ắp.
Hoang mạc quả là quá gian truân.
“Pefuu.”
「Cả chúng ta, nơi ở lâu dài, ông chỉ lối. Người, ít. Đồ ăn, ngon」
Mày cũng nghĩ tới thức ăn ngon luôn cơ đấy.
Nghe thấy lời phiên dịch của thỏ banh, Adofu vẽ thêm vài nét trên bản đồ.
“Phía đông từ Ardezia có một nhánh sông lớn, vùng thượng nguồn có một cánh rừng rộng lớn tươi tốt. Nghe nói nơi đó cực kỳ nguy hiểm mà nhiều chiến sỹ một đi không gặp lại… Tôi nghĩ đó là chỗ duy nhất phù hợp với mọi điều kiện của cậu, thay vì tại khu vực hoang mạc ngu xuẩn này với những thành phố xung quanh.”
Khu rừng dọc theo con sông…?
Đó không chừng là nơi của Thằn lằn đen?
Lại còn là nơi rậm rạp nữa, khả năng chúng có liên quan đến nhau cực kỳ cao.
“Nơi ấy khó có con người sinh sống, ngoại trừ… một chủng tộc đáng sợ người Lithuvar, thuộc bộ lạc hung bạo, nghe nói tồn tại trong khu rừng. Tôi không biết rõ chi tiết, dân số của họ có lẽ chỉ ít ỏi nên cậu sẽ khó chạm mặt phải họ tại vùng đất rộng lớn như vậy.”
Ehh… Thế là không tốt sao…?
Ngoài cách đó ra, chẳng lẽ đây chỉ là nơi duy nhất con người thường xuyên lui tới?
Tôi hiểu rõ cảnh tượng nhóm lính sẽ kéo đến đông đảo lần nữa.
Xem ra điều kiện trên kia là ứng cử viên số một...
Và cả những đối thủ mạnh hơn, càng dễ nhận nhiều điểm kinh nghiệm hơn.
“Thay vì tìm kiếm những con đường khác, cậu nên đi theo hướng đối diện. Như thế sẽ an toàn hơn. Tuy sẽ phải băng qua một thành phố đang diễn ra nội chiến, nhưng…”
Theo ý kiến cá nhân, tôi sẽ thực hiện theo cách đó vậy.
Cái thế giới này chẳng còn cái gì khác ngoài sự hiểm trở hay sao vậy?