Chương 262 – Thời gian ngắn tại ngôi đền
Trở về ngôi đền Long thần cùng Aro.
Tôi để ý đến một cái cây lớn đáng lẽ ra không hề có ở đó.
Cái cây bật gốc với một cái miệng mở ra.
Oh, đó là mộc quái.
Mộc quái lắc người làm đám nhện non màu vàng lục rơi tõm xuống.
Vẫn còn một số bò ra khỏi ngôi đền.
“Gaah! Guah!”
Cô bạn vươn đầu ra và lũ nhện đến gần.
Chúng bắt đầu leo lên và dùng chân gõ lên đầu cô ấy, đùa nghịch xung quanh.
...Xem ra cô nàng thật sự muốn giữ chúng lại.
Tương lai dành cho chúng như thế nào, tôi không biết.
Nhưng việc chúng chào đón chúng tôi khiến cho nơi này thật giống nhà.
Lũ nhện non, mộc quái, Aro… và cả thỏ đất sét.
Phải, thật vui khi có đầy sức sống.
Thế nhưng…
Cứ như tôi đang đi vào con đường trở thành quỷ vương.
Khi tất cả lớn lên đều có khả năng tiềm lực chiến tranh.
“Gaah! Gaah!”
Cô bạn gào lên.
Tôi nhìn qua thì thấy mặt cô ả bám đầy mạng nhện.
Cái trò chơi quái dị gì đây?
「Gỡ ra! Lấy chúng xuống giúp tôi!」
Nếu cô lắc đầu đủ mạnh là chúng rơi xuống thôi…
「Rơi mạnh quá chúng chết mất!」
Ôi trời… tôi không tin chúng yếu đuối đến mức khiến cô phải bận tâm đâu.
Mà bầy nhện làm tổ trên đầu một con tà long hạng A là chuyện hiếm có lắm đó.
Tôi lấy chân trước khẽ tán vào đầu cô bạn làm lũ nhện non rơi xuống.
“Gaa…”
Cô ta mệt nhừ nằm duỗi dưới đất.
...Ngoài lũ nhện, còn thứ khác làm tôi đáng quan tâm hơn.
Gần ngôi đền có số cống phẩm đặt ở đó.
Chắn chắn do người Lithovar để lại.
Khi họ đến, mộc quái đã giả vờ biến thành cái cây.
Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt rầu rĩ của Baron khi nhìn vào ngôi đền trống rỗng.
Rất cảm kích.
Người bạn của tôi cũng bừng mắt sáng rỡ và chảy dãi nhìn lấy đống thức ăn.
Đi săn cả ngày nên thành thật mà nói tôi cũng đói.
Có một bình rượu, con heo rừng với cái thùng lớn…
Hử, nắp của cái thùng hơi bị bật ra thì phải?
Cái gì bên trong nhỉ?
Tôi nghĩ đến chuyện về sau khi tiếp cận lại.
Vấn đề cấp bách nhất hiện giờ là hòa giải giữa hai ngôi làng.
Liệu bên phía đối nghịch Long thần tan rã, ngôi làng này có chịu chấp nhận họ hay không.
Theo những gì Tatark nói thì đây là trở ngại lớn nhất.
Nếu thế lực của Long thần có sức ảnh hưởng thì tôi sẽ làm được gì đó…
Ngay từ đầu, tôi không biết mức độ chia rẽ như thế nào cả.
Càng tới gần tôi lại nhận thấy dự cảm không lành.
「Rượu! Rượu! Rượu!」
Cô bạn thì lải nhải.
Cũng chẳng đáng quan tâm.
Lỡ mà cái thùng có phát nổ thì tôi vẫn có cách đỡ được.
Tôi đưa chân lại gần thùng gỗ.
Có âm thanh cọ quậy bên trong rồi dừng lại.
Cái thùng rung lắc đôi chút.
〖Cảm quan〗 suốt khi nãy cứ im lặng bỗng cảnh báo tôi.
Tôi ớn lạnh sống lưng.
C- Cái cảm giác này làm sao quên được.
Nhưng lại không thể làm rõ nổi.
Dù gì không nên nghiền nát món quà mà tộc Lithovar gửi tặng.
Có lẽ họ bắt một sinh vật sống cho tôi.
Cứ xem cái gì bên trong đã rồi tính sau.
Tôi dùng móng cạy cái nắp.
「...Tốt hơn dừng lại. Không ổn」
Cô ấy cũng cảm nhận được.
Nhưng tôi vẫn vung móng bất kể.
Cái nắp bay đi.
Nhanh như cắt, một con bọ lớn nhảy xổ ra.
Trên người có đường sọc, tám cái chân dài ngoằng bung rộng.
Hàng tá cái răng trồi ra từ miệng.
“VeeEEE!”
Quả như tôi đoán, một con Abyss.
Không muốn đập nó bằng chân trần, tôi lùi lại.
“VeAah!”
Nó nhổ ra phần còn lại của thứ gì đó khỏi miệng.
Những giọt máu và thịt bầy nhầy trộn lẫn trong thứ nước dãi màu xanh lá.
Có lẽ nó đã chui vào thùng ăn số cống phẩm.
Tôi ngay lập tức thủ thế đôi cánh.
“VeeEEE! VeeEEE!”
Di chuyển những cái chân tức thì, nó bỏ chạy khỏi tôi theo đường zic zắc.
“GuuoOOOOh!”
Tôi thu cánh hội tụ ma lực rồi tung ra 〖Phong trảm〗 mạnh mẽ.
Không chỉ một mà là tám phát bắn đồng thời.
Những lưỡi kiếm đâm xuyên mặt đất, cây cỏ và gạch đá.
Một trong số chúng lao đến được con Abyss cắt nó ra làm hai.
【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Phong trảm〗 đã tăng từ 5 lên 6】
Chất lỏng đặc quệt chảy ra.
【Đã nhận được 180 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 180 điểm kinh nghiệm】
...Phù, tôi đã quen cách để giết chúng rồi.
Nhưng nhìn cái xác của lũ này vẫn còn hãi hùng vãi.
Cứ tưởng chỉ do cái nắp bị đặt lệch, không ngờ có cả con Abyss nhảy dựng lên.
Làm ơn ngừng lại cái trò này ngay.
Tôi liếc vào bên trong cái thùng có ba con chim.
Tất cả đều bị cắn vào bụng, ruột gan gì lộn tùng phèo ra ngoài…
Sao con nào nó cũng xực một miếng hết vậy?
Bộ muốn chọc tức tôi à?
Dù bao tử cồn cào nhưng tôi không muốn ăn đồ thừa của Abyss…
Có khi nào lũ chim còn bị nó đẻ trứng vào bên trong không?
Tôi khá chắc Thần ngôn sẽ giải thích chúng sinh sản bên trong xác quái thú khác thay vì tự nuôi dưỡng.
Nếu là vậy thì thịt lũ chim này vẫn an toàn vì kích cỡ còn nhỏ hơn con Abyss…
Cho dù vậy thì cách chúng bị xé toạt ra tùm lum là hết muốn nhậu.
Có lẽ còn dính ít nước dãi nữa.
Cô bạn nhìn mớ hỗn độn mà con Abyss để lại với thái độ cực bình tĩnh một cách không tưởng.
Quả nhiên cô ta cũng ngán ngẫm.
「...Nếu nhắm mắt lại thì vẫn ăn được」
G- Gì cơ...?
Thôi cho tôi xin.
Thật sự, cô ấy nhắm mắt nuốt gọn hết số thịt chim (đồ thừa Abyss).
Thở hì hục, cô bạn mở mắt ra.
「Nước, lấy nước lẹ...」
A- Ai bảo ngoan cố làm gì…
Bởi vì chia sẻ chung cơ thể nên tôi biết cô ấy cũng cảm thấy đói bụng thế nào…
「Có lẽ do tôi tưởng tượng, nhưng cái miệng cứ thấy nhớt nhớt...」
...Ái, tôi cũng vậy.
Nhiều lúc tôi cũng có chung giác quan.
Nhìn tởm như vậy mà sao còn cố ăn nữa?
Đói khát từ đời nào rồi hả má?
Khi nào mới chịu ám ảnh với thức ăn đây?
Bực tức, tôi quay về hướng chỗ bình rượu.
Hãy khử trùng cái miệng của cô lại.
Cho cô uống sạch luôn đấy.
Cô bạn ngậm bình lên tu hết một hơi.
Sau đó đặt cái bình lại xuống đất.
「Aah… khi nãy muốn khóc luôn...」
Tôi biết, giờ thì ổn rồi phải không…
Vừa được nhẹ nhõm thì tôi giật mình vì lũ nhện non túm tụm quanh xác con Abyss.
Chúng cắn ra từng miếng quấn vào túi tơ.
Mắt tôi mở to hết cỡ.
Thật luôn hả trời?
Bộ nó ăn được sao?