Chương 457 – Trên đường luân hồi (Góc nhìn từ cô bạn)
…Tôi nhận ra mình đang bước đi qua một không gian hoàn toàn u tối.
Giống như một khu rừng.
Quay đầu nhìn hai bên, đôi khi tôi trông thấy vài cái cây.
Đây là đâu vọa?
Ký ức của tôi không rõ ràng.
Vì lý do nào đó mà tôi cảm thấy đờ đẫn.
Có lẽ do tôi thiếu tập trung mà tự vận động theo quán tính, nhưng có vẻ chính tôi là người đang điều khiển cơ thể.
Bộ anh bạn bên tôi lười rồi hả?
Tôi nhìn sang, và… từ cổ trở lên của anh ta mờ ảo một cách quái lạ đến nỗi không thể nhận ra.
Hey, đâu mất rồi cha nội?
Huh? Đây là mơ chăng?
Tuy không thể nhớ rõ, nhưng tôi chắc chắn rằng mình không phải ở trong tình huống mà có thể khò khò được.
Chuyện gì đã xảy ra với tôi rồi?
Nếu không lầm thì… chúng tôi đã bị con chó cái kia phản bội, lại còn bị tên Quỷ vương mất dạy truy đuổi…
Chúng tôi bỏ chạy đến cạn cả sức lực, và rồi… rồi…
Ờ hé, tôi ngủm luôn.
Tôi nhận thấy xung quanh mình cũng có nhiều người khác đang tiến về phía trước.
Họ bao gồm nhiều chủng loài quái thú và con người.
Nhưng chẳng ai có màu sắc cả, tất cả đều chỉ là đen trắng.
Có lẽ họ không có nhận thức về môi trường ở đây vì ai cũng chăm chăm đi về phía trước vô cảm.
Khi bước đi, cơ thể dường như tan ra.
Khoảng phân nửa trong số họ gắng bước giống như một vũng bùn biết cử động.
Một số người không thể tiếp tục tan chảy hoàn toàn rồi ngấm vào lòng đất.
“Gaaa, gaaaAh!”
Tôi gào lên lớn hết mức có thể.
Nhưng chẳng một ai phản ứng cả.
“GaaaaAh!”
Không hay rồi.
Họ đã mất đi hết giác quan.
Tôi không biết nơi đây là gì.
Hẳn là thế giới bên kia sau cái chết.
Tôi thử kích hoạt một kỹ năng để kiểm tra nhưng không hoạt động.
Cảm giác như cách sử dụng chúng đã bị loại bỏ khỏi trí óc tôi.
Nhưng tôi khác với mọi người.
Tôi vẫn ý thức được bản thân và có thể chọn cách dừng bước.
Không chừng tôi còn có thể quay trở lại thế giới trước đây của mình.
Liếc nhìn về phía sau.
Không chỉ tối mà nó hoàn toàn đen kịt đen mù.
Có lẽ không thể trở về theo cách đã đến đây rồi.
Tôi nghĩ chẳng còn đường nào khác nên đành thuận theo tự nhiên vậy.
Tiếp tục tiến về phía trước với khung cảnh không thay đổi, tôi luôn nhìn quanh.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình sau đó.
Chỉ có thể nhớ được mang máng, nhưng tôi nghĩ Quỷ vương có lẽ đã gần chết sau khi bị tôi cắn vào vai.
Tôi muốn hy vọng mọi việc diễn ra suôn sẻ sau đó, nhưng…
Đột nhiên tôi phát hiện một đứa bé con người dưới gốc cây đang ôm mặt khóc.
Có lẽ là bạn sẽ giữ được hình dáng nguyên bản của mình khi vẫn nhớ được những hồi ức.
Đến lượt mình, tôi gợi lại rõ ngoại hình của anh bạn, Nightmare, Aro và Mộc quái, rồi thở dài.
Tôi dừng bước mà tiến lại chỗ thằng bé.
Có thể do sợ hãi mà nó nín khóc và nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
“T- Thần chết…?”
Nếu thằng cha đó mà có ở đây thì tôi sẽ đập hắn nhừ tử để bắt trả lại mạng sống cho tôi.
Xem ra tôi không thể hóa thành hình dáng con người được nữa nên nằm xuống cạnh đứa bé đó một lúc.
Tôi giả vờ nhấm nháp, đặt đầu bên cạnh nó, nói chung là cách nào đó để mua vui.
Chẳng bao lâu, sự cảnh giác của đứa bé đối với tôi mất dần, và bắt đầu hỏi tôi đủ thứ.
Tôi vung lắc đầu vào những lúc thích hợp để đáp lại.
Không còn việc gì khác, tôi quyết định cõng thằng bé trên lưng đi tiếp.
Dù sao chúng tôi cũng chẳng thể quay trở lại.
Ngay cả khi đổi hướng sang hai bên, dường như có bức tường vô hình nào đó ngăn chúng tôi đi xa.
Càng tiến bước, số người đã khuất xung quanh cũng thưa dần.
Tất cả họ đều mất đi hình dáng trở thành giống như mấy con Slime bầy nhầy.
Nó nhắc tôi không biết liệu Quỷ vương cũng có mặt tại đây chứ.
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.
Không thể tin Quỷ vương có thể dễ dàng tan chảy nhanh chóng như thế được, nhưng nếu tất cả những người chết đều được gửi đến thế giới này thì sẽ còn nhiều nữa.
Có thể họ được chia ra giữa những chiều không gian khác nhau.
Hơn nữa đây không chừng chỉ là giấc mơ tôi đang thấy khi đã chết nên có lo nghĩ về nó cũng vô ích.
“Ngươi đang đi tìm ai vậy? Bạn của ngươi ư?”
Đứa trẻ sau lưng tôi hỏi.
Tôi lắc đầu.
Sau đó thằng bé kể cho tôi nghe về bản thân nó.
Nơi mà nó được sinh ra, căn nhà mà nó ở.
Tôi không mấy hứng thú với chủ đề này do chẳng hiểu đầy đủ về thế giới loài người, nhưng nó vẫn cứ nói huyên thuyên.
Tôi gật đầu rồi kêu đáp lại vào những thời điểm thích hợp để khích lệ nó.
Đứa bé có vẻ hạnh phúc nên nói rất nhiều.
Thật ra không phải là tôi không hiểu những gì mà nó kể.
Khoảng cách lời tường thuật của đứa trẻ dần kéo dài ra, cho đến khi im bặt.
Lúc để ý khoảng thời gian trôi qua trong im lặng, tôi quay lại nhìn lưng mình thì không còn thấy thằng bé ấy đâu nữa.
Tôi không phát hiện cảm giác trên lưng mình đã biến mất.
Tôi lại quay mặt về trước bắt kịp tiến độ thêm một chút.
Nhưng giờ nghĩ lại, tôi nhận ra không còn bất kỳ người bùn nào xung quanh.
Những gì tôi thấy là một sân cỏ trắng đen trải ra trước mặt.
Tôi tiếp tục bước đi thêm một lúc lâu, có cái cây ở giữa lối đi.
Một đứa trẻ khác đang ngồi tựa lưng bên dưới.
Ban đầu tôi nghĩ lại là một hồn ma khác, nhưng nó hướng ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm lấy tôi khi đứng dậy.
Nó có vẻ gì đó đáng lo ngại.
【Rất hân hạnh được gặp cô. Ta là 〖Laplace〗 - Bản thân chính là thế giới này, và là người bảo vệ quy tắc của nó】
…Gì cơ, ngươi là Thần ngôn ư?
Ngươi trốn ở đây khi đùa giỡn với bọn ta?
【Kẻ mà cô gọi là 〖Thần ngôn〗 đã chèn lời theo cách của hắn vào giọng ta và hoàn toàn là một thực thể khác】
Ah? Vậy nếu ngươi là người bảo vệ quy tắc thì sao không diệt trừ hắn đi?
【Ta chỉ có thể đưa ra quyết định dựa theo hướng dẫn và hệ thống quy luật mà ta được trao ban, và không có quyền thực hiện những hành động khác】
【Có chút ngoại lệ, nhưng về cơ bản ta không thể tác động bất kỳ điều gì với thế giới bên trên】
【Do ta không có ý thức độc lập, nên hắn không thể đoán được ta sẽ sử dụng cách gì nếu ta chỉ có mỗi mục đích】
【Lo sợ rằng ta sẽ thực hiện những hành động không cần thiết, ta đã bị hạn chế chỉ cấp phê duyệt những quyền hạn cao hơn phù hợp với hệ thống quy luật cơ bản, và để bảo vệ bản thân ta】
Đứa bé này nói gì mà tôi không thể hiểu nổi rồi bước lại gần.
Nếu có anh bạn ở đây thì chắc sẽ thông não được một chút.
【Kết quả là ta không thể đưa cô trở về thế giới trước kia được】
【Những gì ta làm được chỉ là tính toán, phê duyệt những quyền hạn cao hơn và tự vệ】
【Tuy nhiên, ta có thể cấp cho cô một kỹ năng nhỏ nhưng hiệu quả】
Đứa trẻ đưa tay ra về phía tôi, ánh sáng đỏ bùng lên trong đầu tôi rồi biến mất.
Tôi lườm lấy nó.
Để làm cái thá gì chứ?
Tôi đâu có thể sử dụng kỹ năng ở đây được?
Mà cho dù vậy thì tôi làm gì được đây?
Ý định ngay từ đầu của ngươi là gì?
【Với giới hạn hành động được cấp cho ta, ta chỉ làm những gì có thể sẽ giúp hoàn thành được mục tiêu】
【Có lẽ không được kết quả gì. Nhưng chỉ một chút thôi, cô không phiền chờ ở đây chứ?】
Đứa bé khẽ nâng thân người lên để chỉ vào con đường.
【Dĩ nhiên, cô cũng có quyền lựa chọn bước tiếp】
---
Quyển 09 kết thúc tại đây