Chương 521 – Ác nhân (Góc nhìn từ Mộc quái)
Do Alexio đã bị thương, cuộc chiến chuyển sang hướng cạnh tranh sức bền.
Cô chủ Aro với tôi sử dụng đòn phép để đuổi cổ những tên kỵ sĩ cưỡi rồng có ý định giải cứu hắn.
Một tên do gắng sức nên bất cẩn bị 〖Gió lốc〗 cuốn về phía chúng tôi và bị Aro trừ khử bằng cánh tay cường hóa.
Atlach-Nacha duy trì những đòn công kích 〖Tơ trảm〗 tức thời, từ từ làm hao mòn thể lực của Alexio.
Chất độc của muội ấy không mạnh như Lecherta, nhưng vẫn có tác dụng đáng kể.
Với mỗi vết thương nhận phải, cử động của Alexio ngày càng chậm hơn và vụng về.
Trong lúc đó chúng tôi cũng hạ từng tên binh sĩ một.
Ban đầu có khoảng hai mươi con rồng, nhưng chúng tôi đã làm suy giảm chúng xuống còn khoảng mười.
Alexio có vẻ cũng sắp hết giới hạn, ngã khụy gối.
“M- Mình chỉ tiến xa được đến mức này thôi ư…? Ta là… Ta là Kỵ sĩ thánh hàng đầu của ngài Thánh nhân, Alexio Ozroad!”
Hắn ngước lên và hét lớn.
“A- Ai đó tới giúp đi! Mau lên!”
Cuối cùng chúng tôi cũng đã gần hoàn thành.
Không hổ danh là Atlach-Nacha.
Sau khi tiến hóa từ Nightmare, không chỉ thể chất của muội ấy phát triển mà phương thức chiến đấu cũng đã khéo léo hơn.
Tốc độ và sức mạnh đơn thuần của Alexio biến hắn thành một mối đe dọa khôn lường.
Nhưng bởi cách giao tranh trực diện nên hắn chẳng có cửa so với Atlach-Nacha.
Ngay khi tôi tưởng đã nắm chắc phần thắng… có một con rồng lao xuống, luồn qua khỏi 〖Gió lốc〗 của Aro.
Hử… Tài nghệ của cô chủ luôn khiến chúng phải giữ khoảng cách suốt thời gian qua mà, chẳng lẽ vừa rồi Aro mắc sai sót?
Có lẽ cô ấy đã gần hết ma lực.
Khi nhìn về phía con rồng, tôi phát hiện nó có màu hơi khác.
Da dẻ của nó lốm đốm những nốt đỏ còn mắt thì đảo loạn.
Nó cũng gầy ốm và nhăn nheo quái dị, cứ như chỉ còn da bọc xương.
Ở cổ họng có vết cắn trông rất đau.
Thế nhưng nó lại nhanh hơn bất kỳ con rồng nào khác.
Không ngạc nhiên khi nó vượt qua được 〖Gió lốc〗 của Aro.
“...Con rồng đó đã chết rồi.”
Cô chủ chăm chú nhìn rồi lên tiếng.
「T- Thế sao nó vẫn cử động được?」
Cô ấy không đáp lại.
Quan sát gương mặt của cô chủ tôi thấy được sự hoang mang.
Tôi đoán lẽ nào đó là tác dụng của một kỹ năng dị thường…?
Ngay trước khi có thể kịp kết liễu Alexio, sư muội Atlach-Nacha nhảy lùi lại.
Một cô gái phóng ra từ xác con rồng đang bay.
Cô ta rơi thẳng một mạch và đáp xuống bên cạnh Alexio.
Mất đi người điều khiển, con rồng chúi nhanh và đập đầu xuống mặt đất, gãy cổ.
Nó trở về thành cái xác không hồn.
Cô gái có mái tóc xanh lục bất thình lình xuất hiện với bộ đầm tối màu.
Đó đâu phải trang phục phù hợp trong chiến trường cơ chứ.
Nhưng rõ ràng qua việc hạ cánh cho thấy năng lực của cô ta khác xa bình thường.
Cô ta rơi xuống từ nơi rất cao mà chẳng có dấu hiệu bị tổn thương.
Sinh khí phát ra trên người… giống như tử thi, vô cùng đáng lo ngại.
“〖Ác nhân đại ngục〗... Sao ả ta lại ở đây?”
“Ngài Thánh nhân có nhắc cô ta sẽ đối đầu trực tiếp với tà long mà…”
Biểu cảm của những binh sĩ cưỡi rồng cũng trở nên kỳ lạ.
Lực lượng tiếp viện đã đến trong tình huống nguy cấp, nhưng có vẻ chúng chỉ nản lòng hơn.
“C- Cô là… Aruane phải không? Cám ơn.”
Alexio kinh hãi khi gửi lời chào cô ta.
Cô gái tóc màu xanh lục có tên Aruane để ý đến hắn đầu tiên và bừng to mắt, trước khi nở miệng cười rộng toác quái gở.
“Mới tới món thứ ba hà, dzậy là hổng sao đâu hé? Chị Thánh nhân nói cho Aruane tới năm món lận. Aruane hổng khỏe nếu bị đói, chú hiểu hông? Đồng ý rồi nha? Chú chỉ huy này dù sao cũng sắp chết ùi. Đúng hông? Bằng cách này chắc chú sẽ có ích cho chị Thánh nhân đó.”
“Ý- Ý cô là…”
Bối rối thấy rõ, Alexio tránh xa ra.
Aruane nhanh chóng vòng ra phía sau và cắn răng vào cổ hắn.
Diễn ra ngay lập tức.
Alexio hết sức vùng vẫy đẩy cô ta ra nhưng không có chút lay chuyển.
Tuy hắn đã bị suy kiệt, nhưng thật kỳ lạ khi một người đàn ông có sức chiến đấu ngang hàng với ngài Volk lại không thể thoát khỏi một cô gái nhỏ nhắn tay yếu chân mềm.
Trong vài giây ngắn ngủi, thân thể hắn co giật liên tục và những đốm đỏ nổi bên trên làn da.
Rồi hắn ngã gục xuống đất, tử vong.
“Aaah, máu của chú chỉ huy ngon lắm luôn. Đúng là hổng phải máu của con người thì hổng có thỏa mãn được.”
Aruane chùi máu dính trên miệng bằng mu bàn tay.
Tôi không tài nào hiểu nổi những gì mình đang trông thấy.
Cả ba chúng tôi chẳng thể làm gì ngoài đứng ngây ra đó không khỏi bàng hoàng.
Cô ta không phải do Thánh nhân mang tới đây sao?
“Ngài Alexio bị giết rồi!”
“Đó là lý do tôi bảo đừng đem ả theo mà!”
Nhóm kỵ sĩ cưỡi rồng gào thét và bay đi mất.
Gương mặt buồn ngủ của Aruane chỉ ngón tay đếm từng con rồng đang rút lui.
“...Chín, mười. Hmm… Aruane đã hứa là hông được để bị phát hiện quá nhiều, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp nên chắc hổng sao đâu. Vui mà, đúng hông? Đúng hông?”
Cô ta lẩm nhẩm rồi nhìn lấy chúng tôi và cười.
Qua nụ cười đó tôi nhận ra.
Người này, chưa đúng, con quỷ này không phải đối thủ mà chúng tôi có thể ứng phó.